Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 142: C142



Dịch: LTLT

Xe taxi chạy ra phía ngoại ô.

Quý Minh Nhuệ hiếm khi móc ra bao thuốc lá, lấy một điếu ra khỏi hộp. Anh ta châm thuốc, cố ý chờ xe taxi chạy đi được một quãng mới đuổi theo.

Giữa hai chiếc xe cách nhau ba bốn chiếc.

Đây là một khoảng cách rất thích hợp để theo đuôi, có thể kiểm soát cũng không bị phát hiện dễ dàng.

Nhưng bên cạnh việc che giấu dấu vết của mình, trong đầu Quý Minh Nhuệ vẫn không ngừng xuất hiện nghi vấn: Rốt cuộc Trì Thanh đã nhìn thấy gì?

Trên xe taxi.

Sau khi nói xong, dọc đường đi Trì Thanh cụp mắt nhìn bàn tay đang đeo găng tay màu đen, nhớ lại vài đoạn hình ảnh camera giám sát mới xem.

Xe của Giải Lâm trước khi chạy vào đường hầm không có bất cứ vấn đề gì, vấn đề nằm ở ngay đường hầm.

Xe chạy bao lâu trong đường hầm? Có lẽ chưa đến 10 giây.

Thời gian 10 giây ngắn ngủi này tuy rất giới hạn nhưng cũng không phải không thể hoàn thành một lần trao đổi có tính trước.

Lúc Trì Thanh ở văn phòng xem lại camera giám sát lần thứ hai, sự chú ý của anh vẫn luôn dừng trên ba chiếc xe mô tô trong đường hầm. Một chiếc xe mô tô màu đỏ đen trong số đó cực kỳ bắt mắt, đường cong thân xe mô tô đó rất sắc bén, giống như khắc đao, đường nét vừa sắc bén vừa trơn tru.

Động cơ không ngừng phát ra âm thanh “ầm”.

Từ đầu đến chân người đàn ông lái chiếc xe mô tô đó được che rất kín kẽ, trên đầu đội mũ bảo hiểm màu đen, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn. Trên tay hắn đeo một đôi găng tay lộ ngón, chỉ lộ nửa phần ngón tay thon dài ra ngoài, ngón giữa hơn cong lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên thắng xe, chuẩn bị đổi tốc độ bất cứ lúc nào.

Hôm đó Trì Thanh ngồi ghế sau, từng lướt ngang qua chiếc xe mô tô này.

Anh ngồi trong xe, cúi đầu mắt nhìn xuống đang suy nghĩ, khóe mắt liếc thấy một vệt đỏ đen.

Đến khi anh ngước lên thì xe mô tô đã tăng tốc tiến về trước.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng người lái xe lúc đầu không phải Giải Lâm, chỉ có Trì Thanh nghi ngờ người lái xe bị đổi giữa đường.

Đoạn video giám sát mà Trì Thanh xem nhiều nhất là ở một chỗ cách đường hầm mười mấy phút chạy xe.

Bởi vì dọc theo đoạn đường hầm video giám sát tiếp tục nhìn xuống dưới, chiếc xe mô tô đó lưu loát đột phá vòng vây của cảnh sát chạy đi mười mấy phút, lúc ra khỏi cửa đường hầm lại bỗng nhiên biến mất li kỳ.

Trì Thanh xem đi xem lại nhiều lần, xác nhận xe mô tô chạy vào cửa đường hầm rồi.


Tốc độ lái xe mô tô của người đàn ông rất nhanh, lúc chiếc xe lao nhanh xuyên qua, vì để có thể chạy nhanh hơn nữa vẫn không ngừng đổi đường, né tránh những chiếc xe có thể tông vào, vượt qua xe phía trước.

Nhưng sau khi vào đường hầm, chỉ hơn ba phút, đến khi chiếc xe ban đầu bị xe mô tô vượt qua lần lượt chạy ra khỏi đường hầm rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chiếc xe mô tô đó.



Đây thực sự là chuyện rất kỳ lạ.

Một chiếc xe cứ thế biến mất trước ánh nhìn của mọi người.

Nói cách khác, dù có người phát hiện xe mô tô bất thường cũng không thể điều tra được tung tích của chiếc xe mô tô này.

Vậy thì… rốt cuộc chiếc xe mô tô đó đi đâu rồi?

Trì Thanh ở văn phòng cũng bị câu hỏi này làm khó một lúc lâu, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng chuyển đến một chiếc xe tải lớn.

Chiếc xe tải lớn đó hoàn toàn có thể đựng vừa một chiếc xe mô tô.



Trì Thanh chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh thử dùng góc nhìn của một người quan sát để suy nghĩ chuyện có thể xảy ra vào hôm đó.

Sau khi Giải Lâm và tài xế tráo đổi xong xuôi ở trong đường hầm, để tránh bị phát hiện một chiếc xe tải khác đã được sắp xếp ở trong đường hầm cách đó 7 km. Tính chính xác thời gian trước sau, sau khi xe mô tô dùng tốc độ cao lao vào đường hầm, xe tải mở cửa thùng hàng ra.

“Rầm rầm!”

Sau khi thùng hàng mở cửa, cái thang bình thường dùng để vận chuyển lên xuống cũng được hạ xuống, đặt trên mặt đất, tạo thành một cái dốc nhỏ.

Nhưng xe tải vẫn đang chạy nên dọc đường cái thang bị kéo đi trên mặt đất.

Hai ba giây sau, đầu xe mô tô nhấc lên trên, nửa phần thân xe phía trước gần như ngừng giữa không trung, chỉ dựa vào bánh xe sau để ma sát với mặt đường. Xe mô tô chạy thẳng vào trong xe tải qua chiếc dốc được đặt xuống.

Một tia sáng chiếu vào từ cửa đường hầm, càng đến gần lối ra ánh sáng càng mạnh…

Khoảnh khắc xe tải chạy ra khỏi đường hầm, cửa thùng xe vừa vặn đóng lại.

“Píp píp!”

“Píp!”


Xe tải hòa vào dòng xe như không có chuyện gì, chạy vào đại lộ cùng những chiếc xe khác, đi về phía ngoại ô.



“Đến rồi.”

Tài xế taxi giảm tốc độ, ngừng xe ở gần nhóm nhà máy hoang vu không một bóng người nằm ở ngoại ô: “Là nơi này đúng không?”

Trì Thanh nhớ lại tuyến đường đi của chiếc xe tải kia, nói: “Là nơi này.”

Quản lý nội thành thành phố Hoa Nam rất nghiêm ngặt, không cho phép mở nhà máy trong khu vực nội thành nên những nhà máy, công xưởng này hầu như đều nằm ở ngoại ô. Vùng ngoại ô này xe đến mức chạy thêm hai ba cây số nữa là đến thành phố khác luôn.

Sau khi xuống xe lại đi qua một con đường làng nhỏ lầy lội, nhìn xa xa các nhà máy cao thấp xen lẫn nhau. Người ở đây đa số đều là công nhân từ bên ngoài đến.



Quý Minh Nhuệ không dám đi theo quá gần, sợ bị phát hiện thế là anh ta vòng nửa vòng, đậu xe ở bên cạnh xưởng vật liệu xây dựng có mấy chiếc xe đậu ngay cửa.

Ông cụ trông cửa của xưởng vật liệu ở bên hông xông ra, trong tay cầm gậy gỗ tự xưng “gậy cảnh sát” hét lên: “Cậu! Cậu là ai hả? Đậu xe ở đây làm gì?”

Quý Minh Nhuệ vừa vội vàng nhìn theo hướng Trì Thanh vừa móc từ trong túi áo ra một điếu thuốc nhét cho ông cụ: “Cháu đến bàn chuyện làm ăn, cháu tìm sếp Ngô của bác.”

“Chỗ chúng tôi không có sếp Ngô.”

“Sếp Vương, bác nghe lầm rồi. Tiếng phổ thông của cháu không chuẩn lắm, cháu tìm sếp Vương.”

Hai cái họ phổ biến như thế thể nào cũng chó ngáp phải ruồi trúng một cái, mèo mù gặp trúng chuột chết.

Ông cụ cầm điếu thuốc, không nghi ngờ gì: “Thì ra là bạn của sếp Vương.”

“Phải.” Quý Minh Nhuệ vội vàng thoát thân nói tiếp, “Cháu còn bạn ở xưởng khác, cháu qua đó thăm cậu ta trước đã. Nếu như sếp Vương hỏi đến thì bác nói với cậu ấy chờ cháu một lát, có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu.”

Điếu thuốc trong miệng ông cụ rung chuyển theo lời nói: “Được, tôi biết rồi. Cậu đi đi…”

Nói xong, Quý Minh Nhuệ chạy trối chết!

Chỉ để lại ông cụ đứng yên tại chỗ lầm bầm: Này là đi tìm bạn hay là vội đi vệ sinh vậy?


Quý Minh Nhuệ phát huy tốc độ chạy nước rút 100 mét của mình, giữa đường suýt nữa đụng phải người khác, anh ta không thèm xin lỗi, đuổi theo bóng dáng Trì Thanh vào một nhà xưởng.

Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện đây là một xưởng sản xuất linh kiện, nhiều người phức tạp, sau khi bước vào chỉ một phân xưởng cũng nhiều người đến nỗi không đếm hết.

“Vừa nãy tên đó đi đâu rồi?” Quý Minh Nhuệ xoay vài vòng tại chỗ, lại lùi mấy bước tóm người vừa rồi bị anh ta đụng trúng hỏi, “Cái người đeo găng tay, cậu ta đi đâu rồi?”

Công nhân phân xưởng không hiểu gì hết nhìn anh ta, sau đó đưa tay lên: “Mọi người ở đây đều đeo găng tay, anh hỏi ai?”

“…”

Gặp ma rồi!

Anh ta biết Trì Thanh sẽ không tùy tiện vào đây mà!

Quý Minh Nhuệ nhìn mấy lối ra ở phía trước, nhất thời không biết nên đi đâu.



Trì Thanh rất dễ dàng băng qua phân xưởng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đánh giá khu xưởng này. Có lẽ Quý Minh Nhuệ sẽ mất phương hướng trong khu xưởng tập trung này. Anh ta cũng không biết tại sao Trì Thanh lại đến nơi này, nhưng Trì Thanh biết rất rõ mình phải tìm thứ gì.

Anh muốn tìm chiếc xe tải kia.

Nhà xưởng nào sẽ cần xe tải?

Nhà xưởng có nhu cầu vận chuyển.

Phạm vi này thực ra không lớn, với lại chủ xe tải nhất định sẽ không đoán được bọn họ tìm đến nhanh như vậy.



“Thông báo khẩn cấp, người đàn ông này dính líu vào một vụ án giết người tàn ác. Hiện nghi phạm vẫn đang bỏ trốn, chúng tôi hy vọng người dân tích cực cung cấp thông tin…”

Trong một căn phòng tối tăm nào đó chưa đến mười mét vuông, một bàn tay chậm rãi mở nắp mì ăn liền ra.

Hơi nóng mù mịt không ngừng bốc hơi bay lên, làm mờ hình ảnh hiển thị trên màn hình máy tính.

Bàn tay ấy đeo một chiếc nhẫn mảnh, chủ nhân của chiếc nhẫn đang ngồi trước máy tính xem tin phát lại.

Bắt đầu từ cái hôm được phát sóng, bản tin này sẽ được phát đi phát lại vào một thời điểm cố định hàng ngày.

Nhìn lên theo ngón tay của người đàn ông, đó là gương mặt giống hệt gương mặt trong màn hình vi tính.

Có điều quần áo mặc trên người đã đổi sang bộ khác. So với tấm ảnh thẻ gọn gàng sáng lán thì bộ quần áo Giải Lâm đang mặc trông bình thường hơn rất nhiều. Hắn chỉ mặc một cái áo lông màu trắng ngà, trước ngực in một họa tiết đầu lâu hổ báo, phía dưới phối với một cái quần dài bị rách, nhìn từ phong cách thì đây rõ ràng không phải quần áo hắn tự mua.

Mức độ hòa nhập cùng với một vài phong cách trẻ trâu rất thích hợp với khu vực này.

Nhưng với gương mặt này của Giải Lâm thì bộ quần áo này đã được mang đến một cảm giác “rất mắc”.


Hắn di chuyển con chuột, tạm ngừng giao diện tin tức, rồi lại mở hòm thư, con trỏ chuột ngừng ở chỗ thư đã nhận vài giây, sau đó hắn bỗng nhiên tắt toàn bộ trình duyệt.

Cùng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Tần suất cũng rất bình thường, người bình thường không thể nghe ra được điều gì kỳ lạ, nhưng Giải Lâm thì sửng sốt. Ngón tay hắn lập tức căng chặt, nhìn chằm chằm cánh cửa kia giống như xuyên qua đó nhìn thấy người nào vậy.

Đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, một sự im lặng bất thường tràn ngập trong căn phòng. Lúc này Giải Lâm mới giật nảy mình đứng lên, trở tay mở cửa sau. Gần như cùng một lúc, cửa phòng bị người nào đó dùng vật nặng đập thật mạnh từ bên ngoài.

Trì Thanh cầm một thứ gì đó giống như cái xẻng, đập một phát vào chốt cửa, khóa cửa bị phá hư.

Anh vứt thứ đang cầm trong tay đi, phủi bụi dính trên găng tay sau đó mới ngước mắt nhìn vào trong phòng.

Căn phòng được bày biện rất đơn giản, nhìn một cái đã thấy hết không bỏ sót thứ gì, chẳng có bao nhiêu đồ đạc, giường ngủ đơn giản, một cái bàn gỗ, trên bàn đặt bừa bộn một đống thứ linh tinh, máy móc duy nhất chính là dàn máy vi tính trên bàn.

Đây chắc là cách duy nhất chủ nhà liên lạc với thế giới bên ngoài.

Trì Thanh không ngờ rằng anh với Giải Lâm vẫn còn cơ hội đấu với nhau giống như vụ án giết mèo đầu tiên. Từ sau khi tỏ tình rồi bên nhau, địa điểm “đánh nhau” của anh với Giải Lâm chỉ giới hạn ở trên giường. Khắp nơi trên con đường nhà xưởng đều là đồ đạc linh tinh, trong đó có một vài dụng cụ bỏ đi bị vứt bừa bãi bên đường.

Trì Thanh chọn một cây gậy nhỏ màu bạc khá nhẹ cầm trong tay. Cây gậy đó trong tay anh trông rất giống cán dù sau khi tháo vải dù và khung dù ra.

Nhưng cây gậy trong tay anh không phát huy được tác dụng vốn có của nó. Anh một mạch đuổi theo vào căn nhà chứa đồ, Giải Lâm sau khi tiếp hai đòn thì lách người trèo qua một cái giá hàng hóa, đến khi anh đuổi đến thì cái giá đổ sụp cái ầm, ngăn Trì Thanh lại ở phía sau.

Giải Lâm, một người sắp xếp hai chiếc xe giao nhau không sai một giây phút nào, nếu hắn chọn nơi này làm nơi ẩn náu thì nhất định đã suy nghĩ một khi bị phát hiện nên làm thế nào để thoát thân.

Trong căn nhà chứa đồ có một thang máy lên xuống.

Thang máy có thể đi xuống tầng dưới.

Trì Thanh đẩy giá hàng hóa đổ xuống người mình ra, anh mặc kệ quần áo trên người bị làm dơ, lúc chạy về phía thang máy thì cửa thang máy đã khép được một nửa rồi.

Giữa khe cửa hẹp, anh nhìn thấy gương mặt Giải Lâm.

Còn mấy giây nữa là cửa thang máy khép kín hoàn toàn, Trì Thanh thở hổn hển thật khẽ, tóc mái trước trán cũng bị mồ hôi thấm ướt, bộ dạng lúc này của anh gần như nhếch nhác. Nhưng anh lại không có ý định vươn tay ngăn cản thang máy đi xuống.

Anh đuổi theo một đường đến đây, đứng trước mặt Giải Lâm, vội vã gặp mặt Giải Lâm không phải để bắt hắn.

Lúc này, sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Người đến có lẽ là Quý Minh Nhuệ.

Trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trì Thanh chẳng làm động tác gì, anh chỉ đứng yên tại chỗ nói: “Em tin anh.”

“Dù xảy ra chuyện gì em sẽ luôn tin anh.”