Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 2: C2



Hành lang bên ngoài nhà vệ sinh rất dài, sát bức tường dọc hành lang đặt một hàng ghế.

Thời tiết không tốt nên người cũng không nhiều.

Hay có người nhà cảnh sát đúng giờ đi đón con, bảo con ở đây chờ phụ huynh tan làm.

Lúc Trì Thanh bước ra, bên ngoài đang có một cô bé đang ngồi, động tác thành thục lấy dụng cụ học tập và vở bài tập từ trong ba lô nhỏ ra, ngồi trên băng ghế dài, chân không chạm đất.

Nhìn sơ qua, có lẽ cô bé vẫn còn đang học tiểu học.

Lúc Trì Thanh đi ngang qua người cô bé, bàn tay còn chưa kịp đeo găng tay vào bị người khác khẽ kéo: “… Anh ơi.”

Tay của cô bé vừa mềm vừa bụ bẫm, giọng nói non nớt, ngay cả giọng nói bị biến dạng xuất hiện bên tai cũng trở nên đáng yêu: [Câu hỏi này em không biết làm, hôm qua ba mới giảng, nếu như hỏi ba nữa thì chắc chắn ba sẽ nghĩ rằng em ngốc QAQ.]

“Anh có thể…”

Cô bé còn chưa nói xong, Trì Thanh nhìn chằm chằm hai ngón tay bụ bẫm kia, lại nhìn về phía cô bé có hơi chần chừ với xấu hổ, không nể tình nói: “Đúng là rất ngốc.”

Giọng nói non nớt của cô bé bị nghẹn lại, bị một cú đả kích rất lớp trong nháy mắt nên quên luôn việc suy nghĩ vì sao anh trai này biết mình định nói gì.

Thực ra bé có hơi sợ anh trai này, đang định buông tay thì lại thấy anh trai ngồi xuống bên cạnh mình, rút quyển bài tập trong tay mình ra.

“Câu nào không biết làm?”

Cô bé: “Câu để trống ạ.”

Trì Thanh: “Em để trống rất nhiều câu.”

Cô bé: “…”

Trì Thanh: “Anh dạy xong, có thể đảm bảo ngày mai sẽ không quên không? Anh không giống ba em, tốn thời gian làm chuyện vô ích.”

Cô bé: “…”

Trì Thanh: “Xem ra không thể.”

Trì Thanh nói chuyện sắc bén nhưng vẫn giảng câu hỏi để trống cho cô bé, nhưng dù giảng đến phần sau thì suy nghĩ của cô bé vẫn không đặt ở câu hỏi.

“Anh ơi, sao anh biết em kéo anh là muốn nhờ anh giảng đề cho em vậy?”

Advertisement


Mắt cô bé rất to, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, có hơi thắc mắc: “Vừa rồi em còn chưa nói xong nữa.”

Trì Thanh đậy nắp bút lại: “Nghe thấy, em nói trong bụng.”

Cô bé chớp chớp mắt: “Giống như đọc suy nghĩ sao ạ?”

“Coi là vậy đi.”

“Chỉ cần đụng vào thì có thể nghe thấy sao ạ?”

“Gần như thế.”

Cô bé lắc lư bím tóc đuôi ngựa sau đầu, ước ao nói: “Nếu như em cũng có năng lực đọc suy nghĩ thì em có thể biết ba em giấu hộp kẹo của em ở đâu rồi, em lén tìm hai ngày vẫn chưa tìm được.”

Trì Thanh trả vở bài tập lại cho bé, nói một câu vượt khỏi phạm vi cô bé có thể hiểu được: “Bé con, không thể tìm thấy hộp kẹo trong thế giới của người lớn.”

Cô bé quả nhiên không nghe hiểu: “Vì sao ạ? Mấy anh không thích ăn kẹo sao?”

Trì Thanh không trả lời bé, đeo găng tay vào lại, trước khi bước vào văn phòng thì giơ một ngón tay để lên trước miệng, sắc môi được màu đen của găng tay tôn lên nồng đậm hơn bình thường, chỉ là lời nói ra lại lạnh lùng: “Mấy lời nói với em hôm nay là bí mật.”

Cô bé: “Vậy anh còn nói với em.”

Trì Thanh mở cửa ra: “Bởi vì em quá nhỏ, dù có nói ra cũng không ai tin.”

Cô bé: “…”

Trong văn phòng, cuối cùng tranh chấp món đồ gỗ cũng tiến vào giai đoạn cuối.

“Chuyện này tôi không truy cứu nữa.” Bà cụ Vương nghe thấy là con trai Tiểu Khang của hắn tay trộm nên không nỡ truy cứu lỗi lầm của một đứa trẻ, chỉ nói, “Về nhà dạy dỗ con cho đàng hoàng, đừng vì ham chơi mà tùy tiện lấy đồ của người khác…”

Trì Thanh rửa tay xong quay lại, hai bên đã hòa giải chuyện này rồi.

Gã đàn ông liên tục gật đầu, đi theo sau bà cụ ra ngoài: “Tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Bà cụ Vương đi được nửa đường lại ngừng bước, muốn vòng trở lại, sốt sắng nói: “Đồng chí cảnh sát, trong khu phố của chúng tôi gần đây xảy ra rất nhiều vụ mất tích, tôi muốn nhờ mấy cậu giúp đỡ.”

Quý Minh Nhuệ đã không còn là nhân viên hòa giải ngây ngơ bị bà cụ này dùng cách nói “bảo vật gia truyền, giá trị liên thành” lừa gạt trước đó trong điện thoại, vội vàng chạy đến hiện trường: “Bà có tiện nói cụ thể hơn không ạ?”

“Là mèo hoang của khu phố chúng tôi.”

“…” Quả nhiên.


“Mấy hôm nay thức ăn chuẩn bị cho chúng nó cũng chẳng ăn, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này.”

Bà cụ Vương cũng nuôi mèo, lòng dạ ấm áp, thường chuẩn bị thức ăn cho mèo hoang lén chạy vào trong sân nhà bà.

“Bà ơi.” Quý Minh Nhuệ nói, “Chuyện này không thể định nghĩa thành vụ án mất tích. Tụi cháu cũng không thể huy động lực lượng đi tìm mèo trong khu phố. Mèo hoang không có chỗ ở cố định, nó, chắc nó đã đi nơi khác rồi, cũng có thể sẽ nhanh chóng quay về.”

Quý Minh Nhuệ tiễn bà cụ đi, thấy Trì Thanh quay lại bèn kính anh một ly trà giống như hiếu kính đại ca vậy: “Uống nước không? Có khát không? Ông xem, ông đến thì đến thôi, còn tiện thể hòa giải giùm tôi nữa.”

Trì Thanh cầm ly nước: “Vốn định mặc kệ.”

Quý Minh Nhuệ: “Thế sau đó là vì sao?”

Trì Thanh: “Năng suất của mấy người chậm quá, tôi sợ tôi còn chờ nữa thì có thể ăn bữa sáng ngày mai luôn.”

Anh nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Bây giờ tan làm được chưa? Lúc nào ăn cơm?”



Hóa ra ngài là vì đói nên mới ngồi dậy khỏi sô pha.

Quý Minh Nhuệ nhìn cơn mưa to không có dấu hiệu ngừng lại ở bên ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ, cuối cùng nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang tăng ca đến giờ này: “Giờ này rồi, chắc không còn mấy tiệm ăn còn mở đâu, gần đây có một quán hương vị cũng được, bán đến hai giờ sáng.”

Cơn mưa dường như nhỏ lại một chút, tuy quán ăn vẫn đang bán nhưng không nhiều khách, trên tường treo bảng giá, nền đỏ chữ vàng, mùi dầu từ sau bếp xông thẳng đến, kèm theo đó là tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo.

Bàn của bọn họ có tám người, chủ quán lấy thêm hai cái ghế, miễn cưỡng xếp thành một bàn.

Quý Minh Nhuệ sờ mũi giải thích: “À, muộn như này rồi, mọi người cùng ăn một bữa cơm, đều đã vất vả rồi.” Anh ta lại vỗ đầu, “À, quên giới thiệu cho ông, tụi tôi đều tốt nghiệp cùng khóa, năm nay mới nhậm chức.”

Anh ta giới thiệu đơn giản, bắt đầu từ nữ cảnh sát Tô Hiểu Lan đối diện Trì Thanh, cô cười thoải mái: “Vốn là hai người hẹn ăn cơm, chúng tôi nhiều người như này gộp lại thật sự ngại quá, thêm phiền phức cho hai người rồi.”

Tuy Trì Thanh không nói gì nhưng Tô Hiểu Lan rõ ràng đọc ra được một câu trên mặt anh: Là rất phiền phức.



Trì Thanh rửa sạch dụng cụ ăn, nhìn thoáng qua găng tay trên tay mình. Vì đề phòng lúc ăn không cẩn thận đụng phải người khác, không thể tháo găng tay được.

Tô Hiểu Lan chờ rồi lại chờ, không chờ được anh tháo găng tay, cuối cùng không kìm được hỏi: “Cậu ăn cơm cũng… đeo sao?”

Trì Thanh: “Tôi khá chú ý chuyện vệ sinh.”


Tô Hiểu Lan: “…”

“Mặc kệ cậu ta.” Quý Minh Nhuệ rất quen thuộc, gắp một đũa đồ ăn trước, “Cậu ta là vậy đó, bệnh ưa sạch sẽ này đã đến mức độ ngay cả bụi trong không khí cũng không muốn đụng, trước đây người ta đặt cho biệt danh Trì Đừng Đụng.”

“Đừng đụng?”

“Đúng vậy, không cho người khác đụng.”

Trì Thanh cảnh cáo: “Sao ông ăn cơm lại lắm lời thế?”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài.

Giữa lúc ăn cơm, Tô Hiểu Lan lại nhớ đến một chuyện: “Bình thường chắc anh Trì* làm việc bận lắm nhỉ.” (*lúc này Tô Hiểu Lan xưng hô lịch sự, gốc là “池先生”)

Trong hiểu biết của cô, ăn cùng bạn bè chắc chắn phải chọn một ngày thời tiết đẹp, chọn ngày xui xẻo mưa to liên tiếp như này chắc chắn là công việc bận không thể chọn được.

Lúc Trì Thanh gắp đồ ăn, tránh chỗ người khác từng gắp, sau khi ăn mấy đũa, anh cầm ly nước nên thong thả nhấp, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu nói chuyện có hơi thả lỏng: “Không tính là bận.”

Anh đặt ly xuống, lại bình luận: “Thời tiết hôm nay cũng được.”

“?”

Quý Minh Nhuệ giải thích giùm người anh em có tính cách khác người bình thường này: “Cậu ta thích trời mưa.”

Mục đích chủ yếu hai người hẹn ăn cơm thực ra là vì để chúc mừng Quý Minh Hiên thuận lợi làm ở đồn cảnh sát, nhưng mà anh ta đã làm sắp hai tháng rồi, bữa cơm này mới hẹn được.

Quý Minh Nhuệ nhớ lại quá trình vất vả mời ăn cơm, đầu tiên là Trì Thanh bày tỏ “biết rồi, tôi lựa ngày xong sẽ thông báo cho ông”. Anh ta chờ rồi lại chờ, chờ đến sau khi dự báo thời tiết nói ngay mai với ngày mốt mưa to liên tục mới nhấn được thông báo của Trì Thanh: Thời tiết ngày mốt cũng được, mấy giờ ông tan làm.

Quý Minh Nhuệ: … Ông xem dự báo thời tiết chưa?

Trì Thanh: Ông hỏi xàm gì vậy?

Theo lối suy nghĩ của người bình thường thì “thời tiết cũng được” trong nhận biết chắc chắc là ngày trời ấm gió mát, bầu trời trong xanh.

Nhưng mà độ thích nghi của Quý Minh Nhuệ rất tốt, chủ yếu là vì cái tên Trì Thanh này, chỗ nào cũng đều khác biệt với người bình thường, chút đam mê này đã chẳng có gì lạ nữa.

Bên cạnh có người cười ha ha, xoa dịu bầu không khí: “Sở thích này rất đặc biệt.”

Nam cảnh sát kia làm hòa hoãn bầu không khí, muốn xem thời gian, sờ vào túi thì trống không: “Ơ, điện thoại tôi…”

“Sao thế, rơi điện thoại à?”

Động tác của anh ta gây ra một đợt xôn xao nhỏ, mọi người đều di chuyển vị trí với dĩa ăn, muốn xem có phải rơi trên bàn không.

Ánh mắt Trì Thanh còn ở cơn mưa bên ngoài cửa sổ, dường như đang ngắm mưa. Anh vừa thong thả dời ánh mắt đi, vừa thuận miệng nói: “Từ lúc bước vào, điện thoại của cậu chỉ lấy ra hai lần, lần đầu tiên là lúc mới vào, lần thứ hai là năm phút trước, cậu lấy điện thoại đến nhà vệ sinh.”


Trên bàn ăn lặng ngắt như tờ, giọng nói của anh vừa dứt thì động tác di chuyển vị trí của những người khác đồng loạt ngừng lại.

Nam cảnh sát vỗ đầu: “Tôi nhớ ra rồi, nhà vệ sinh.”

Đây là một khúc nhạc đệm rất nhỏ.

Tô Hiểu Lan cảm thấy người bạn của đồng nghiệp không bình thường lắm.

Người bạn này quá nhạy cảm, dù có thể đây không phải suy nghĩ ban đầu của anh nhưng vì anh nói ra những lời này giống như đang tùy tiện bàn tán về thời tiết ngoài cửa sổ vậy.

Sau đó cô lại nhớ đến chuyện xảy ra một tiếng trước, Trì Thanh chỉ mới bước vào đã chú ý đến giày của gã đàn ông kia.

Trì Thanh ngồi trong góc, lúc này lưng dựa vào tường, nhận thấy ánh mắt của Tô Hiểu Lan bèn nhìn lại về phía cô. Trong quán đang mở điều hòa, anh đã cởi áo khoác ra từ lâu, bên trong chỉ mặc một áo len màu sẫm kiểu dáng đơn giản. Tóc trước trán có hơi dài, u ám che đi mấy phần của đôi mắt, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy màu sắc con ngươi của anh. Màu sắc con ngươi của anh dường như cùng một màu với máu tóc anh, đậm đến mức không thấy đáy.

Có lẽ là vì vừa mới uống nước ấm, màu môi của anh đỏ hơn, màu đen đậm với màu môi này tạo nên sự đối lập gây sốc.

Tô Hiểu Lan nhớ lại lời giới thiệu về người bạn này của Quý Minh Nhuệ: … Cậu ta học học viện điện ảnh, bắn đại bác không tới.

Lúc đó cô nghe tai trái ra tai phải, bận làm chuyện khác, không có nghe kỹ.

Bây giờ nhớ lại…

Học viện điện ảnh? Vậy rốt cuộc cậu ta làm gì?

Nhưng mà Tô Hiểu Lan cứ cảm thấy anh trông quen quen, nhưng suy nghĩ này giống như một sợi dây không sờ được.

Thời gian của bữa cơm này không dài, Trì Thanh nói cũng không nhiều, đa số thời gian anh luôn duy trì dáng vẻ hơi u ám kia, ngồi ở đấy ngắm mưa.

Ăn cơm xong, anh với Quý Minh Nhuệ tạm biệt mọi người, cầm cây ô trong suốt mang theo lúc đến mở cửa bước ra.

Quý Minh Nhuệ đi theo sau anh: “Tôi đưa ông cố nội này về… Mọi người cũng về sớm đi, ngày mai còn có chuyện khác phải làm nữa.”

Sau khi hai người đi, nam cảnh sát đi nhà vệ sinh tìm điện thoại cũng đã dọn xong đồ đạc chuẩn bị về nhà, trước khi đi thuận miệng nói: “Anh Trì hồi nãy, lúc ở bên ngoài đồn cảnh sát bước vào tôi nhìn thoáng qua, mới nhìn còn tưởng đại minh tinh nào đó đến đồn của chúng ta làm việc chứ…”

Nam cảnh sát đó chỉ thuận miệng nói như thế, Tô Hiểu Lam lại chợt nắm được sợi dây.

Trí nhớ của Tô Hiểu Lan rất tốt, thỉnh thoảng rảnh rỗi xem chương trình truyền hình với người nhà, thói quen nghề nghiệp, thỉnh thoảng nhân vật phụ chỉ xuất hiện một hai lần trong phim cô cũng sẽ nhìn thêm mấy lần… Hình như cô từng thấy Trì Thanh trong tivi.

Nhưng rõ ràng là Trì Thanh cách xưng hô “đại minh tinh” này một đoạn rất xa.

Cái tên này dường như không có cảm giác tồn tại ở trong giới diễn viên, không có ai nghe đến, không chỉ không nghe đến mà dường như cũng chẳng thấy trên các đài truyền hình lớn, các tạp chí giải trí. Giống như hàng ngàn hàng vạn nghệ sĩ không thể nổi lên trong giới, đi trên đường cũng không ai có thể gọi tên.

Cũng chính là như vậy anh mới có thể ăn cơm trong quán ăn người đến người đi này nhưng lại chẳng bị ai nhận ra.

Tô Hiểu Lan mang theo ấn tượng mơ hồ này nhìn ra bên ngoài quán, thấy Trì Thanh đang cầm dù đứng bên đường chờ Quý Minh Nhuệ lái xe đến, đốt ngón tay cách một lớp vải màu đen đặt lên trên cán ô màu bạc, đôi găng tay này trông có vẻ vừa lạnh buốt vừa nhấp nhô.

Sau đó anh lại đi sâu vào con đường, nhanh chóng bị cơn mưa to tầm tã che khuất trong bóng đêm mịt mờ.