Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 28: C28



Dịch: LTLT

Trước đây không lâu, hai người vẫn là mối quan hệ người này lấy cà vạt trói người kia, người kia cầm dù chĩa mũi nhọn về phía người này.

Bởi vì chữa trị mất kiểm soát vậy mà giờ có thể bình tĩnh đứng nói chuyện với nhau.

Trước khi đến đây, Trì Thanh không chắc Giải Lâm đã ngủ hay chưa, anh nói xong mới nhận ra mình đến quá đột ngột, từ sau khi năng lực đọc suy nghĩ mất khống chế, ngay cả hành vi của bản thân anh cũng bắt đầu trở nên không chịu nghe lời nữa.

“…” Giải Lâm ra hiệu cho anh vào, “Cậu vào chờ một lát, tôi lau tóc.”

Giải Lâm vừa tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, tóc mái vốn chia làm hai bên giờ đang rơi lòa xòa trước trán, chắn ngang đôi mắt đào hoa. Giọt nước chảy từ lọn tóc xuống vừa vặn rơi trên mu bàn tay Trì Thanh.

Mu bàn tay Trì Thanh thấy lành lạnh, kháng cự với cơn mất ngủ, cuối cùng lí trí nói: “Nếu anh định đi ngủ thì đổi hôm khác.”

Vì không tiện nhìn nên mắt Giải Lâm hơi nheo lại: “Chưa định ngủ, vào đi.”

Trì Thanh tìm một chỗ trên sô pha chờ hắn.

Giải Lâm lau tóc một lúc lâu mới bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc không còn tạo kiểu xõa thẳng xuống, hắn mở tủ lạnh rót một ly nước: “Uống thuốc chưa?”

Trì Thanh phân biệt được giọng nói của Giải Lâm trong mớ âm thanh lộn xộn, anh “ừm” một tiếng, sợ hắn hỏi tiếp nên lại bổ sung: “Hết sốt rồi.”

Nhưng mà trông anh không có tinh thần lắm, cho nên câu nói này không thuyết phục được người khác.

Thế là Trì Thanh không chờ Giải Lâm nói, anh vừa buồn ngủ vừa thấy ồn, co người trong sô pha, mắt khép hờ, tóc mái trước trán không kịp đề phòng bị người khác lấy tay vén lên: “…”

Không biết Giải Lâm đã đứng trước mặt anh từ lúc nào, khoảng cách rất gần, hắn hơi cúi người, mùi hương dầu gội và sữa tắm hòa lẫn vào nhau trôi đến, mùi hương giống như tinh dầu nhàn nhạt, mang theo một chút mùi thuốc lá ngòn ngọt.

Sau khi vén tóc mái trước trán Trì Thanh lên, mu bàn tay còn lại của hắn khẽ để sát vào.

“Đừng nhúc nhích.” Giải Lâm nói, “Tôi thử nhiệt độ.”

Trì Thanh không biết có gì để đo: “Trước khi qua đây tôi đã đo rồi, hay là anh cảm thấy anh hữu dụng hơn nhiệt kế?”

Giải Lâm: “Tôi không hữu dụng bằng nhiệt kế, nhưng tôi có thể biết có phải cậu đang nói dối hay không, dù gì có người thà phát sốt còn không chịu đến bệnh viện.”


Hắn nói xong lại nhìn Trì Thanh bảo: “… Hình như cậu có hơi cứng.”

Advertisement

“…”

Bởi vì cứng ngắc nên tư thế ngồi của Trì Thanh có vẻ không tự nhiên, tuy không có chạm vào tay Giải Lâm nhưng lúc hắn vươn tay để sát vào thì đã có hiệu quả giống hệt. Bởi vì cơ thể căng thẳng quá độ, bên tai đột ngột yên tĩnh, không còn bất cứ âm thanh gì.

Không kháng cự, không bất mãn không có nghĩa là đã quen, đặc biệt là anh đã quen giữ khoảng cách với mọi người quanh năm.

Giải Lâm buông tay, xác nhận nhiệt độ không có bất thường: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, rất khó chịu sao?”

Trì Thanh dần thả lỏng cơ thể, âm thanh biến dạng lại quay về trong tai anh một lần nữa: “Còn có thể nhịn được.”

Quả thực Giải Lâm không định đi ngủ, sau khi ngồi xuống ghế sô pha trống gần Trì Thanh nhất, một tay hắn cầm điện thoại, tay còn lại chìa ra cho Trì Thanh: “Thử xem, nếu như khó chịu thì buông ra.”

Ngón tay của Trì Thanh thò ra khỏi ống tay áo, không thể tạo ra quá nhiều diện tích tiếp xúc, cuối cùng chỉ kéo một ngón tay của Giải Lâm.

Ngón tay đó có vết nhẫn nhàn nhạt.

Trong chốc lát, dường như tất cả âm thanh bỗng nhiên bị nhốt lại trong chiếc hộp ma thuật, bao nhiêu loại âm thanh chen chúc nhau, không ngừng chui vào tai anh đều bị bỏ vào trong hộp ma thuật.

Tuy bình thường Giải Lâm ít việc, mấy công việc buôn bán trong nhà đều có chuyên gia xử lý, nhưng hắn cũng phải thường xuyên xem mail báo cáo.

Hắn lướt qua mấy trang, tin nhắn của Ngô Chí đột nhiên xuất hiện trong thanh thông báo.

Ngô Chí: Giang hồ cấp cứu.

Ngô Chí: Năm giây trước, tình yêu của em lại xuất hiện rồi.

Ngô Chí đang ở trong quán bar, điều kiện các mặt của gã đều không tồi, nhưng mà vẫn rất nhát, ôm điện thoại trốn trong một góc, quyết định trước khi Giải Lâm nhắn tin trả lời, gã sẽ không tùy tiện tiến đến bắt chuyện.

Nhưng mà hôm nay cha mẹ tái sinh của gã lại có thái độ khác thường, chỉ trả lời hai chữ.


Giải Lâm: Không rảnh.

–?????

– Không rảnh?

– Anh đang bận gì à?

– Anh có thể nói tiếng người không, vậy rốt cuộc là anh bận hay không bận?

Thực ra Giải Lâm không chuyên tâm xem mail lắm, tay bị người khác móc, rất khó tập trung sự chú ý.

Hắn nhìn xuống dọc theo tay mình, thấy hai ngón tay đặt khẽ lên đốt ngón tay hắn, ngón tay chỉ lộ ra một chút xíu khỏi ống tay áo, móng tay cắt rất gọn gàng, ngón tay trắng trắng đặt lên tay hắn nhìn thấy rõ sự tương phản.

Nhưng người bày trò lại vô cùng không lương tâm, bởi vì Trì Thanh đã tự giác tìm tư thế ngủ trên sô pha rồi.

Anh co chân, cả người cuộn lại, áo khoác rộng đắp lên người, mái tóc che nửa gương mặt chỉ lộ ra cái cằm gầy gò cùng với đôi môi đỏ đến mức hơi yêu dị.

Tầm mắt Giải Lâm rời khỏi người Trì Thanh, nhìn màn hình điện thoại lại, gửi tin nhắn bằng một tay.

– Hôm nay không tiện.

– Tay tao cho mượn rồi.

Ngô Chí cầm điện thoại, nghi ngờ có phải tối nay Dj của bar chơi hăng quá, chấn động đến mức gã đau đầu, đầu óc lại còn chuyển động khó khăn, chứ nếu không sao lại đọc không hiểu tin nhắn mà Giải Lâm gửi đến.

Trì Thanh ngủ một giấc hai tiếng hơn, thậm chí lúc mở mắt còn tưởng rằng mình đã về lại trước khi mất kiểm soát, những hiệu ứng liên tiếp do cồn gây ra giống như một giấc mơ.

Anh nheo mắt, cảm nhận được độ ấm đốt ngón tay mà mình đang cầm, ý thức mới dần quay về.

“Dậy rồi à?” Đúng lúc Giải Lâm xử lí xong tất cả công việc, thoát mail.

Trì Thanh buông tay, phát hiện trong tối hôm nay không có nhiều người nói chuyện vào giờ này, lầu trên lầu dưới dường như đã ngủ hết: “Xin lỗi.”


“Anh có thể gọi tôi.”

Giải Lâm không để ý: “Không sao, tôi vừa bận xong, còn chưa định ngủ.”

Trì Thanh nhớ lại lần trước vào nhà Giải Lâm cũng là đêm khuya.

Lúc đó sắp bốn giờ sáng, hắn vẫn chưa ngủ.

Trước đây Trì Thanh bị làm ồn nên không để ý, bây giờ mới hỏi: “Anh đều làm việc vào ban đêm à?”

Xuất phát từ mối quan hệ “giúp đỡ chữa bệnh”, lúc nói chuyện, anh cân nhắc dùng từ, không nói thẳng “chẳng trách ban ngày rảnh như thế”.

Giải Lâm tóm được từ “đều” kia, cũng nhớ đến thời gian lần trước Trì Thanh đến gõ cửa.

Theo tác phong bình thường của hắn, hắn chắc chắn sẽ nói mấy câu cho có lệ, ví dụ như “không ngủ trễ thì sao có thể chờ cậu được” các kiểu, nhưng mà lời đến bên miệng lại bẻ ngoặt: “… Không phải, chỉ là gần đây có vài việc không biết có nên làm không.”

“?”

Hắn không biết vì sao mình có thể nói với Trì Thanh.

“Vị trí trong cục cảnh sát.” Giải Lâm nói, “Cố vấn.”

Giọng nói xa xưa hiện lên từ sâu thẳm ký ức.

“Giải Lâm, kết quả đánh giá cuối cùng của báo cáo giám định tâm lý của cậu là… nguy hiểm cao.”

“Chúng tôi hi vọng cậu rời khỏi tổng cục, tiếp xúc lâu dài với vụ án có thể bất lợi cho sự phát triển tâm lý khỏe mạnh của cậu.”



“Trước đây còn có Giải Phong, bây giờ Giải Phong không còn nữa, ai có thể kiểm soát cậu ta, ai kiểm soát được cậu ta?!”

Trì Thanh không hiểu: “Vì sao không đi?”

Giải Lâm nhướng mày: “Vì sao nhất định phải đi?”

Tuy Trì Thanh rất khó thấy đồng tình với cảnh ngộ của người bị hại, nhưng cách nhìn của anh cũng vì thế khách quan và lí trí hơn: “Vì anh có thể phá án.”

Trì Thanh theo thói quen co ngón tay về, nói ra sự thật: “Nếu trước đây không có ai phát hiện xác những con mèo đó có vấn đề thì đứa bé cuối cùng có lẽ không chỉ đơn giản bị rạch một dao như thế.”


Giải Lâm ngạc nhiên.

Giọng nói của cục trưởng Viên đến từ mười năm trước, cùng với giọng nói của các cảnh sát khác chậm rãi biến mất.

Cuối cùng, trong ký ức hiện lên chỉ còn lại một câu nói.

Chỉ còn lại câu nói trong tiếng nổ to: “… Em có thể giúp được rất nhiều người.”

Thời gian đã rất muộn, Trì Thanh không tiện ở lại làm phiền nữa, anh đút tay vào trong túi áo, dáng vẻ cả người rất buồn ngủ, trước khi đi nói một câu “cảm ơn”.

Giải Lâm tiễn anh đến cửa, dựa vào cửa cười một tiếng: “Là tôi nên cảm ơn cậu.”

Hôm sau.

Trong tổng cục vẫn bận rộn như trước, vài cảnh sát hình sự vội vã đi tới đi lui, có người mang theo manh mối trở về từ bên ngoài, cũng có người nhận được thông tin lập tức dẫn đội ra ngoài. Trong mười năm nay, tổng cục có thêm rất nhiều gương mặt mới.

Liên tục hai vụ án ở một mình, nhiều ngày như vậy tiến triển đã ít lại càng thêm ít, áp lực dư luận càng ngày càng tăng lên dữ dội, thậm chí có tin tức ngang nhiên chỉ hướng cảnh sát làm việc.

Thủ đoạn của hung thủ quá thành thạo khiến bọn họ nghi ngờ đây không phải là vụ án xảy ra đầu tiên. Sau khi tiến hành điều tra liên tỉnh, thật sự để bọn họ tìm thấy vài vụ án cực kỳ giống, những vụ án tương tự đều xuất hiện ở thành phố Hạ Kinh bên cạnh. Chủ nhà liên quan đến vụ án nói: “Tôi tưởng rằng cô ấy trả phòng rồi, căn phòng này hai tháng trước tôi nói với cô ấy là tôi muốn lấy lại, vốn đã tìm được người bán, định bán đi. Năm sau con trai tôi đám cưới, tôi muốn thêm chút tiền mua một căn mới lại. Ai ngờ tôi bảo dì dọn vệ sinh đến dọn dẹp thì phát hiện người đã chết trong nhà tôi.”

Thế là tổng cục đành phải đặc biệt thành lập một nhóm khẩn cấp tham gia điều tra vụ án ở một mình, sát nhập mấy vụ án này lại với nhau.

Trong tổng cục vốn đã bận rộn, mấy hôm nay có thể nói là bận đến mức sứt đầu mẻ trán.

Cho nên lúc Võ Chí Bân và nhóm người của cục trưởng Viên cuồn cuộn đích thân ra cửa đón người, tất cả mọi người trong tổng cục đều vô cùng hoảng hốt, tưởng rằng vì phá án chậm trễ nên khiến nhân vật nào đó đến.

“Ai thế?” Có người nhỏ giọng hỏi thăm.

“Không biết.” Người kia trả lời, “Thế trận lớn như này.”

Mọi người vẫn bận rộn việc trong tay, chỉ là thỉnh thoảng để ý động tĩnh ở cửa ra vào.

Nhưng mà người đến lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Võ Chí Bân và cục trưởng Viên mới đến cửa không bao lâu thì một chiếc xe vừa nhìn đã biết giá không rẻ đang giảm tốc độ rẽ vào từ con đường đối diện, ngay sau đó, vô cùng gây chú ý ngừng lại ở cổng tổng cục, cửa xe chậm rãi hạ xuống.

Một gương mặt không hợp với tổng cục xuất hiện trong tầm mắt muốn nhìn lại không dám nhìn của tất cả mọi người. Bầu không khí của tổng cục nghiêm túc đàng hoàng, mặc đồng phục cảnh sát nhìn có nề nếp, nhưng mà gương mặt này rõ ràng không liên quan gì đến hai từ “nghiêm túc”, mà lại giống như đến tìm thú vui.

Một tay của Giải Lâm đặt trên vô lăng, quay sang nhìn về phía bọn họ từ cửa xe, mỉm cười chào hỏi: “Tuy lâu rồi không đến nhưng mà đường vào tổng cục đi thế nào tôi còn nhớ rõ, không cần dẫn nhiều người đứng ở cổng như này làm hướng dẫn viên cho tôi đâu, cục trưởng Viên.”