Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 67: C67



Dịch: LTLT

Trong nhà hàng hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ Ngô Chí bị buồn nôn một lần trở về từ nhà vệ sinh, nghe thấy ba người họ còn đang thảo luận về mặt người.

Võ Chí Bân: “Vì sao hung thủ chỉ lột mặt người xuống?”

Giải Lâm: “Không biết, có rất nhiều khả năng. Không muốn thân phận của người chết bị phát hiện là một loại khả năng, còn có các khả năng khác. Ví dụ như rất nhiều tội phạm sau khi phạm tội sẽ giữ lại vài “chiến lợi phẩm”, những “chiến lợi phẩm” này đa số đều bắt nguồn từ bộ phận nào đó trên xác chết.”

Trì Thanh dùng đũa chỉ về một món ăn kèm ở mép bàn ăn, nói: “Không chừng giống như cây lạp xưởng này, sau khi phơi khô sẽ được làm thành da người, treo trong nhà để thưởng thức.”

Ngô Chí: “…”

Ngô Chí lựa chọn chậm rãi rời khỏi phòng này lần thứ hai, gã rút một chân mới bước vào trong ra lại: “À, em lại đến nhà vệ sinh đây. Không đúng, vừa rồi lúc em đi vệ sinh thực ra nhận được cuộc gọi của bạn em. Em phải đi đây. Bạn em còn đang chờ.”

Giải Lâm vẫy tay với gã, là chủ xị, hắn khách sáo hỏi: “Ăn no chưa? Chưa no thì ăn thêm mấy miếng lòng?”

Ngô Chí: “No rồi, dạ dày đang sôi đây, sắp tràn ra ngoài rồi.”

Sau khi Ngô Chí đi, Võ Chí Bân mới nói: “… Vậy chuyện này, xem ra thật sự không phải Ân Uyển Như làm.”

Bọn họ đã điều tra Ân Uyển Như, ngôi sao lớn giống như cô lịch trình mỗi ngày đều kín mít, phần lớn thời gian đều xuất hiện trước công chúng. Hôm xảy ra vụ án, cô cũng không có mặt ở thành phố mà bay đến thành phố Lâm An cách đây hơn một ngàn cây số để tham gia một hoạt động của tổ chức phi lợi nhuận nào đó. Trên mạng có video ở sân bay của cô ngày hôm đó, và cả ảnh ở hiện trường hoạt động.

Cô cũng không thể biết thuật phân thân, có thể đi đi về về lập tức trong phạm vi hơn một ngàn cây số.

Với lại, cô không có lý do gì để mạo hiểm gi ết chết bạn giường của mình, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc tự đi phá thai.

Giải Lâm hỏi: “Đã tra thông tin cá nhân của La Dục chưa?”

Võ Chí Bân: “Sau khi Ân Uyển Như nhắc đến cậu ta thì chúng tôi đã tra rồi. Cậu ta nhỏ hơn Ân Uyển Như 6 tuổi, hai năm trước vào công ty. Ân Uyển Như thấy cậu ta đẹp trai, chủ động đưa ra đề nghị phát triển quan hệ. Hai người đã trao đổi tài nguyên riêng. Vốn dĩ công ty định cho cậu ta ra mắt với hình tượng idol, hiện nay vẫn đang trong giai đoạn thực tập sinh, cuối cùng xảy ra chuyện.”

Kết hợp với tấm da mặt người bị xé xuống, Giải Lâm tóm được từ khóa liên quan đến gương mặt trong chuỗi thông tin này: “Trông rất đẹp trai à?”

Võ Chí Bân tìm một tấm ảnh mới rửa.

Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi… thay vì dùng từ miêu tả thì nói đúng hơn là một cậu trai trẻ. Dáng vẻ của người trong ảnh khoảng mười tám mười chín tuổi, khí chất tươi trẻ, mặt mày sáng sủa. Nếu như cậu ta vẫn đi học bình thường thì chắc chắn là kiểu học sinh được hoan nghênh nhất trong lớp.


“Cũng được.” Giải Lâm nói.

Võ Chí Bân cảm thấy cậu trai này thật sự rất đẹp trai: “Trông như này mà chỉ cũng được?”

Giải Lâm: “Tại cậu ấy.”

Giải Lâm chỉ Trì Thanh.

Trì Thanh đặt muỗng xuống, xấp ảnh trên bàn chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng ăn cơm của anh. Anh đáp trả bằng một ánh mắt “liên quan gì đến tôi”.

“Mỗi ngày đều đối diện với gương mặt của trợ lý…” Giải Lâm nói, “Đã nâng cao giới hạn thẩm mỹ của tôi, rất khó cảm thấy thực tập sinh họ La này đẹp trai đến cỡ nào.”

Võ Chí Bân: “…”

Sau khi xác nhận thân phận của La Dục, cái chết của Trương Phong trở nên khó bề phân biệt. Sao nữ lén đi phá thai, mặt người bị lột xuống, thẻ nhớ, thợ săn ảnh té lầu… giữa những từ khóa này rốt cuộc tồn tại mối liên hệ thế nào?

Cuối cùng Giải Lâm nói: “Có lẽ, tất cả câu trả lời đều đang ở trên mặt người biến mất.”

Nhưng mà phải đi đâu tìm người mặt người biến mất này đây?

“Hiện tại chỉ có thể điều tra người bên cạnh La Dục với Ân Uyển Như trước.” Giải Lâm nói, “Và cả vị bác sĩ kia, nội dung trò chuyện của em với anh ta ở bệnh viện không nhiều, có lẽ còn chi tiết bị bỏ sót.”

Bác sĩ kia cũng không ngu, nếu anh ta dám để lộ chuyện của Ân Uyển Như ra ngoài thì đã có chuẩn bị từ lâu. Bởi vì làm việc nhiều năm ở bệnh viện này anh ta bị hạn chế phát triển. Ban đầu anh ta có ý định đi nước ngoài, sau khi Giải Lâm đi thì bắt đầu đặt vé máy bay với thu dọn đồ đạc, cuối cùng bị cảnh sát bắt lại ở sân bay quốc tế.

Võ Chí Bân gương mẫu đi đầu, chống gậy đuổi theo bác sĩ kia ở sân bay quốc tế mười mấy phút, tốc độ cực nhanh, có thể nói là kỳ tích y học.

Vì thông cảm cho cố vấn tổng cục của bọn họ bị gãy chân, Võ Chí Bân vô cùng chu đáo gửi tin nhắn cho hắn:

– Bắt người về rồi, tôi gửi video thẩm vấn cho cậu, chân cậu không tiện thì không cần đến đâu.

Giải Lâm trả lời: Chó chê mèo lắm lông.

– Đừng gộp tôi nói chung với cậu. Tuy chân tôi không tiện nhưng tôi không giống cậu, suốt ngày dựa vào người trợ lý của cậu… Mất mặt.

Giải Lâm không những không cảm thấy mất mặt mà ngược lại còn cảm thấy đáng tiếc.


Mấy hôm nay khôi phục đỡ hơn một chút, một mình hắn cũng có thể vác cái chân bó bột cứng ngắc đó đi được, chỉ là tốc độ hơi chậm. Hắn mới tắm xong, ngồi trong phòng làm việc, kẹp cây bút máy giữa ngón tay trả lời tin nhắn của Võ Chí Bân: Anh ngược lại đã nhắc nhở em rồi.

Võ Chí Bân: Nhắc nhở cậu việc gì?

Thằng nhóc này không đầu không đuôi nói cái gì.

… Nhắc nhở em lần này không cần đến tổng cục thì không tìm được lý do dựa vào người trợ lý kia nữa.

Giải Lâm không nói câu này.

Ngón tay Giải Lâm chọc trên màn hình gõ một dòng chữ: Không có gì, em đã nhận được video rồi, từ nói tiếp.

Giao diện màn hình máy tính trước mặt Giải Lâm có thêm một tệp video.

Bây giờ đã là buổi tối, bóng cây màu đen bên ngoài cửa sổ đung đưa. Hắn không chắc Trì Thanh đã ngủ hay chưa, hắn thoát khỏi giao diện trò chuyện với Võ Chí Bân, mở của Trì Thanh ra. Ảnh đại diện của hắn với Trì Thanh đều đen xì, không nhìn rõ thứ gì, phóng to lên mới thấy lờ mờ… Hình như là một cảnh mưa rất mơ hồ.

Góc chụp là ở trong phòng chụp ra bên ngoài, nhưng trong phòng không mở đèn, cho nên cảnh mưa bị chụp mơ hồ không rõ.

Giải Lâm suy nghĩ phải dùng lý do gì để gọi Trì Thanh qua đây.

Cuối cùng hắn nhìn bộ loa để bàn ở bên cạnh máy tính. Hắn buông bút ra, cầm cái loa nhìn một hồi.

Khi ở trong trạng thái không mất kiểm soát, đồng hồ sinh học của Trì Thanh rất đúng giờ. Anh nhắm mắt, lúc sắp vào giấc ngủ thì một tiếng “đinh” vang lên bên tai anh vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên lặng.

“…”

Khi mở mắt, Trì Thanh nghĩ thầm: Mong cái người gửi tin nhắn cho mình thật sự có việc, chứ không phải rảnh rỗi không có gì làm.

– Ngủ chưa?

– Có thứ này phải xem, nhưng loa máy tính ở tầng trên cùng của giá sách, không tiện lấy.

Trì Thanh không chút do dự gõ ba chữ cái tiếng Anh lên bàn phím (cut), nhưng anh nhìn hai hàng chữ này một hồi, cuối cùng mặt không cảm xúc xóa ba chữ cái kia đi, bước xuống giường.


Giải Lâm luôn có thể đan xen “có việc” với “rảnh rỗi không có gì làm”, khiến cho lúc người khác muốn chửi hắn còn phải tốn sức lực.

Cuối cùng anh chỉ có thể trả lời lại một câu:

– Anh có từng nghĩ rằng người khác cũng rất bất tiện không?

Giải Lâm trả lời rất nhanh.

– Người khác?

– Với tôi thì cậu không tính là người khác.

– …

Chặn cho rồi.

Bây giờ Trì Thanh bước vào nhà của Giải Lâm chỉ cần gõ cửa một lần tượng trưng, sau đó tự nhập mật mã vào. Vào nhà rồi, anh nhìn cái loa màu đen ở trên giá sách, im lặng một hồi bỗng nhiên hỏi: “Anh cảm thấy tôi trông giống thằng ngu à?”

Giá sách lớn trong phòng làm việc của Giải Lâm từ trên xuống dưới có tám hàng, trên giá sách gì cũng có, từ trinh sát học đến sách giáo khoa chuyên ngành tài chính, trong đó còn xen lẫn vài quyển lịch sử triết học không biết từ đâu ra, đủ để nhìn ra được trình độ đọc nhiều sách vở của chủ nhân giá sách này. Nhưng lúc này, đây không phải trọng điểm, Trì Thanh nhớ rõ ràng hai hôm trước lúc qua đây lấy giùm hắn quyển sách “với không tới”, cái loa không có ở bên trên.

Vừa rồi Giải Lâm chỉ lo tạo cớ, quên mất năng lực vừa nhìn đã nhớ rõ của Trì Thanh, cũng quên mất trình độ nhạy cảm đối với chi tiết của anh: “Tôi có thể giải thích.”

Trì Thanh đặt loa lên bàn, đụng nó nói: “Anh muốn nói tự nó mọc chân hả?”

“…”

Giải Lâm hiếm khi làm chuyện kém thông minh, hôm nay chắc là trúng tà rồi, logic cũng không nói cho hợp lý được: “Buổi sáng dì giúp việc đến.”

“Ờ.” Trì Thanh nói, “Dì giúp việc cố ý lấy cái loa ở cạnh máy tính đặt lên trên giá sách.”

Biết Trì Thanh không thích trong phòng quá sáng, Giải Lâm chỉ mở một ngọn đèn led. Lúc hắn nói chuyện, lưng quay về phía tia sáng của ngọn đèn, góc độ ngược sáng khiến hắn trông càng tối hơn. Giải Lâm vuốt chiếc nhẫn ở ngón tay, nói: “Không mọc chân cũng không có dì giúp việc, chỉ là muốn tìm cậu qua đây.”

Bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ.

Trì Thanh không nói được vì sao kỳ lạ, vốn dĩ anh có rất nhiều lời khó nghe muốn nói ra, nhưng lúc này lại không nói được một câu nào.

Với lại, anh không nhìn vào mắt Giải Lâm.

Bầu không khí này kéo dài chưa đến một phút, Giải Lâm đúng lúc phá vỡ sự im lặng, bình tĩnh hóa giải điều “không thích hợp” lúc này của Giải Lâm. Sau khi hắn cắm loa vào máy tính, ngón trỏ gõ vào phím cách, bàn phím vang lên một tiếng trong trẻo, sau đó video trên màn hình máy tính đang tạm dừng chuyển thành phát tiếp.


“Tìm cậu tăng ca.” Giải Lâm nói, “… Xem video.”

“…”

Trong phòng làm việc có một cái ghế sô pha, tuy không rộng bằng cái ghế ở phòng khách nhưng hai người ngồi vẫn dư.

Ánh sáng video màu xám xanh, yếu ớt chiếu lên hai người.

Trong màn hình, bác sĩ đang kể lại quá trình anh ta làm phẫu thuật cho Ân Uyển Như: “Lúc cô ta đến vừa vặn là tuần thứ sáu. Người cô ta gầy, cho nên không nhìn thấy bụng. Tuần thứ sáu cũng là thời gian phá thai tốt nhất. Cô ta đã nghĩ xong từ lâu rồi, chỉ là vì để không xảy ra bất cứ sai sót gì…”

“… Phẫu thuật làm rất suôn sẻ.”

“Đứa trẻ lấy ra đâu? Anh xử lý thế nào?”

“Bình thường đều thống nhất do bệnh viện tiến hành hỏa táng, nhưng mà ca phẫu thuật của tôi không phải ca phẫu thuật theo quy trình của bệnh viện, cho nên không thể nào giao cho bệnh viện. Ân Uyển Như bảo tôi xử lý giùm cô ta.”

“Tôi bèn đựng thai nhi đó trong một cái túi, tìm chỗ chôn.”

“Chôn ở đâu?”

“Thì… chôn trong rừng cây ở phía sau bệnh viện.”

“Nhưng chúng tôi không tìm được xác thai nhi ở chỗ anh nói.”

Chất lượng hình ảnh của camera không tốt, khoảng cách lại xa, Trì Thanh nheo mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ cùng với dáng người chợt ngồi thẳng lại của bác sĩ.

Bác sĩ sợ bọn họ không tin lời giải thích của mình, vội vàng nói: “Thật mà, tôi không lừa các anh, với lại mấy ngày trước trời mưa… rất có thể bị mèo hoang chó hoang trong rừng bới ra.”

“Chỗ này quay lại một lần.”

Lúc Trì Thanh nói ra câu này, suy nghĩ của Giải Lâm giống hệt anh, nhấn phím cách trước một bước.

“Chúng tôi không tìm được xác thai nhi ở chỗ anh nói.”

“Mấy ngày trước trời mưa… rất có thể bị mèo hoang chó hoang trong rừng bới ra.”

“Nếu như trời mưa…” Giải Lâm chậm rãi nói, “Hoặc là bị chó hoang mèo hoang bới ra…”

Trì Thanh nói tiếp: “… Chắc chắn phải dễ bị tìm thấy mới đúng.”

Vào một lúc nào đó, cơn mưa ngược lại là phương tiện vạch trần hành vi phạm tội của hung thủ. Rất nhiều vụ án chôn xác đều vì trời mưa to xác chết mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời lại. Cho nên, trong thời gian ngắn dù có xảy ra hai tình huống như anh ta nói thì ở hiện trường cũng không thể hoàn toàn không tìm được tung tích của thai nhi: Ví dụ như, xác suất cao sẽ phát hiện được túi ni lông cũ rách rưới dính máu ở gần đó.