Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 91: C91



Dịch: LTLT

“Meo.”

Con mèo đến bây giờ vẫn chưa có tên ngồi xổm ở cửa nhà, dựng tai lên nghe thấy ngoài hành lang có âm thanh, biết rằng chủ nhà sắp về rồi bèn thò móng ra nóng lòng cào lên cửa mấy cái.

Tiếng “lạch cạch” vang lên, cửa mở rồi.

Con mèo phi về trước, được nửa chừng đệm thịt đạp lên sàn nhà, cố gắng ngừng lại. Bởi vì ngoại trừ chủ nhà trông lạnh lùng ra thì còn có tên quỷ đáng ghét ở đối diện bước theo vào nhà.

Mèo: “…”

Giải Lâm ngồi khuỵu xuống, chào hỏi với nó: “Bé con.”

Chân mèo bước lùi về sau: “Meo.” (Sao anh lại đến nữa?)

Giải Lâm: “Tao không đến thì ai đổ thức ăn cho mày.”

Tuy hắn vẫn không được con mèo này chào đón, nhưng mối quan hệ của một người một mèo đã hòa thuận hơn trước rất nhiều. Có đôi khi Giải Lâm đi đến cạnh nó, con mèo cũng chỉ mở hờ mắt, thấy người đến là hắn không còn lộn một vòng chuyển từ căn phòng này sang căn phòng khác.

Trì Thanh với Giải Lâm vì buổi hẹn hò xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thời gian ở lại đồn lấy lời khai quá lâu, về có hơi trễ nên đã qua giờ ăn thường ngày của con mèo, khiến nó đói gần một tiếng.

Việc đầu tiên Trì Thanh làm khi về đến nhà chính là tắm rửa, anh tắm xong bước ra, một người một mèo trong phòng khách cãi nhau khí thế.

Mèo: “Meo meo meo.”

Giải Lâm: “Vất vả cho mày ăn mà không cho sờ.”

Mèo: “Meo.”

Tay Giải Lâm đặt lên cổ con mèo, giống như an ủi: “Cũng chẳng bẻ gãy cổ mày, tránh né dữ dội thế.”

Hắn muốn vuốt v e mèo một cái, nhưng con mèo trong tay hắn điên cuồng giãy giụa, thấy Trì Thanh bước ra thì ngay lập tức chui đến bên chân Trì Thanh, làm biểu cảm bị ức hiếp.

Nhưng Trì Thanh hoàn toàn không phải người sẽ đứng ra bảo vệ nó: “Tao mới tắm xong, đừng dụi lên đồ ngủ của tao.”

Mèo: “…”

Tóc Trì Thanh vẫn chưa khô, anh cụp mắt nhìn con mèo kia nói chuyện xong, lúc ngước lên mới thấy Giải Lâm: “Sao anh còn chưa đi?”

Trì Thanh nói xong cảm thấy câu này thật sự không giống quan hệ người yêu, mà giống như mấy câu sẽ nói lại Giải Lâm lúc trước, thế là anh sắp xếp lại ngôn ngữ nói: “Anh còn có chuyện gì à?”

Advertisement




Câu này cũng rất giống đang đuổi khách.

Trì Thanh đưa tay lên gãi mớ tóc rối ướt sũng trước trán, có hơi chán nản.

Anh có thể nói một hơi mười câu “đuổi khách” mà chẳng hề lặp lại, nhưng còn chuyện giao tiếp bình thường với đối phương thế nào thì anh không quen lắm.

Cuối cùng Trì Thanh chịu thua nói: “Dù sao anh biết ý tôi là được rồi.”

“Bình thường gặp phải tình huống này, em có thể nói vừa rồi quên giữ anh lại ngồi một lát.” Giải Lâm nói, “Hoặc là nói nếu như anh không muốn đi thì có thể ở lại với tôi thêm một lát, đúng lúc tôi cũng không muốn anh đi sớm như thế.”

Đống kỹ thuật nói chuyện của Giải Lâm Trì Thanh chẳng nói ra được câu nào, nếu như cho anh một cơ hội quay ngược thời gian, anh nhịn nửa ngày cũng chỉ rặn ra được một câu “thích đi thì đi, không đi thì thôi”.

Giải Lâm để ý thấy tóc Trì Thanh không ngừng nhỏ nước, hắn nhớ lại lần trước đến hỏi mượn máy sấy tóc của Trì Thanh, tìm máy sấy trong tủ đựng đồ, sau khi cắm điện, hắn ra hiệu cho Trì Thanh ngồi xuống: “Có qua có lại, lần trước giả bệnh nhờ em sấy tóc giùm, lần này đến tôi sấy cho em.”

Trì Thanh nghi chiêu liên hoàn kế này của Giải Lâm đã được hắn tính toán từ lúc giả bệnh.

Sấy tóc thôi mà còn có thể sấy ra phần sau.

Bởi vì hai câu vừa rồi nói không thân thiện lắm, lần này Trì Thanh nói chậm hơn, đổi câu định nói “tay tôi cũng không cùi, tự tôi làm” ở trong bụng thành “cảm ơn”.

Trì Thanh ngồi trên sô pha, Giải Lâm dùng lòng bàn tay thử nhiệt độ gió máy sấy thổi ra, sau đó đầu ngón tay đặt lên mái tóc của Trì Thanh.

Tóc mái trước trán Trì Thanh bị thổi lên, chắn mất đôi mắt, anh chỉ cảm nhận được động tác của người phía sau nhẹ nhàng rơi xuống, có đôi khi mới cảm nhận được thì giây tiếp theo lại đột nhiên biến mất, rất nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài của hắn theo gió thổi, chậm rãi luồn vào mái tóc lành lạnh, mang theo cơn ngứa nào đấy không miêu tả được.



Hôm ấy lúc sấy tóc giùm Giải Lâm, anh đã thấy thân mật, không ngờ sau khi hai bên đổi thân phận, mức độ thân mật của chuyện này càng hơn thế nữa.

Đương nhiên mối quan hệ của hai người cũng không giống trước.

Thế là độ thân mật quá mức này hiện đã hợp lẽ thường, thậm chí còn có ý tiếp tục đi sâu hơn.

Tóc mái Trì Thanh dài, khi sấy tốn sức hơn, nhưng dù sao cũng không phải tóc dài thật, không cần thổi lâu quá.

Đầu ngón tay của Giải Lâm đã rời khỏi từ lúc tóc được sấy khô, ngón tay hắn lơ đãng lướt qua sườn mặt Trì Thanh, sau đó dần dần trượt xuống theo sườn mặt, cuối cùng ngừng lại ở cái cằm gầy gò của Trì Thanh. Ngón trỏ của hắn nâng cằm Trì Thanh lên, làm cho anh ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Đây là ám hiệu hôn môi rất rõ ràng.

Hai người, một người ngồi, người còn lại đứng phía sau, Giải Lâm chỉ cần cúi đầu xuống thì có thể chạm vào người ngồi trên sô pha. Hơi thở của cả hai đều không ổn định.

Ngay vào lúc khoảng cách dần được thu hẹp, Trì Thanh chợt đẩy hắn ra.

Bởi vì Trì Thanh đột ngột ngồi thẳng người cho nên cằm Giải Lâm đập mạnh vào đỉnh đầu của anh: “Ui.”

Trì Thanh thả lỏng ngón tay hơi cứng ngắc, giải thích: “Tôi… phản xạ có điều kiện.”


Chưa chuẩn bị xong là thật, phản xạ có điều kiện cũng là thật.

Tiếp xúc của anh với Giải Lâm từ nắm tay đến ôm ấp, thậm chí vừa rồi anh còn bỏ qua việc tay Giải Lâm vuốt mèo xong chưa rửa đã đụng vào mái tóc mới gội của mình, đối với người có chứng ưa sạch sẽ, tiến triển này đã có thể nói là thần tốc rồi.

Nhưng thói quen lâu năm rất khó để sửa ngay được.

“Là tôi không tốt.” Giải Lâm xoa mái tóc đã khô của Trì Thanh nói, “Tôi không kiềm được.”



Buổi tối, bác sĩ Ngô mới tan làm, chuẩn bị đi ngủ, điện thoại ở đầu giường nhận được một tin nhắn.

Bởi vì tính chất đặc thù của công việc, điện thoại của bác sĩ Ngô thường duy trì trạng thái mở máy 24 giờ, để đề phòng nửa đêm có vị bệnh nhân nào đó suy nghĩ không thông, cần sự chăm sóc của bác sĩ tâm lý. Đối với rất nhiều người có vấn đề tâm lý, nửa đêm càng dễ phát bệnh.

Trước khi ngủ ông mới nhận được một cuộc gọi của bệnh nhân, người bệnh ở đầu kia điện thoại nói ra cảm nhận của mình: “Bác sĩ Ngô, tôi cảm thấy cảm giác cô đơn đang dâng trào, mình bị cả thế giới vứt bỏ…”

Cúp điện thoại xong, tin nhắn của một bệnh nhân khác lại đến.

– Chào buổi tối, bác sĩ Ngô ngủ chưa?

Bác sĩ Ngô nhìn thấy hai chữ “Giải Lâm”, thầm nói Giải Lâm hầu như rất ít khi tìm ông nói chuyện lúc nửa đêm, đừng nói là gặp phải chuyện gì. Ông kính nghiệp trả lời: Chưa, sao thế?

Giải Lâm: Có chuyện này mong bác sĩ chỉ bảo, có phải người ưa sạch sẽ thường kháng cự một vài việc không? Ví dụ như hôn môi.

Bác sĩ Ngô: Cậu lại đang xem giáo trình tâm lý nào sao? Vậy phải xem mức độ nào, người ưa sạch sẽ bình thường sẽ không…

Giải Lâm: Mức độ giống Trì Thanh.

Bác sĩ Ngô: “…”

Dù thế nào ông cũng không nghĩ rằng nửa đêm mình bị người ta kéo dậy để nghiên cứu thảo luận vấn đề chứng ưa sạch sẽ có thể hôn môi không.

– Cậu Trì không nằm trong nhóm ưa sạch sẽ bình thường, mà thuộc về chứng ưa sạch sẽ đặc biệt, lại còn duy trì thời gian khá dài, có lẽ không thể chấp nhận lắm.

Giải Lâm lại nói: Tình huống giống như em ấy, có biện pháp giải quyết không?

Bác sĩ Ngô không hỏi nhiều, kính nghiệp đến cùng: Nếu như là tình huống như thế, có thể thử từng bước một, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách, cho đối phương một quá trình thích ứng.

Giải Lâm tỏ ý đã hiểu.

– Cảm ơn bác sĩ Ngô, thời gian không còn sớm nữa, bác sĩ ngủ sớm.


Một lát sau, bác sĩ Ngô trả lời:

– … Không cần khách sáo.



Bởi vì buổi hẹn hò trước kết thúc bằng vụ án mật thất, dưới sự nhắc lại nhiều lần “lần trước không tính, hẹn hò bình thường không phải thế này” của Giải Lâm, buổi hẹn hò trước không tính, phải hẹn hò lại.

Hai người phải thừa nhận thể chất án mạng của mình đúng là đi đến đâu là chỗ đó có người chết.

Trước khi hẹn hò lại, hai người đã tiến hành một buổi thảo luận địa điểm hẹn hò.

Trì Thanh bình tĩnh trần thuật: “Lần đầu tiên anh hẹn tôi ở quán bar, hôm sau cô gái tên Dương Chân Chân ở quán bar chết.”

“Lần thứ hai hẹn tôi đi xem phim, vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại thì có người nhảy lầu.”

“…”

Đây đều là sự thật không thể phản bác.

Giải Lâm: “Nơi ít người cũng không an toàn, nơi nhiều người càng không được, hẹn hò ở nhà cũng được.”

Trì Thanh chỉ dưới lầu.

Chủ nhà lầu dưới chính là Nhậm Cầm, Trì Thanh mới chuyển đến không bao lâu thì Nhậm Cầm suýt nữa gặp chuyện không may rồi.

Trì Thanh nói: “Ở nhà cũng không phải không có nguy hiểm.”

Giải Lâm: “…”

Trì Thanh nói xong thì đổi đề tài, dù có nói tiếp thì buổi hẹn hò hôm nay cũng kết thúc không được kết quả gì: “Nhưng bên ngoài vẫn tốt hơn, xác suất xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn.”

Yêu đương khiến con người ngốc đi, Giải Lâm quẹt màn hình điện thoại nghĩ ra một suy nghĩ ngu ngốc: “Tôi gọi điện thoại cho Nhậm Cầm, hỏi xem bây giờ cô ấy đang ở đâu, có an toàn hay không.”

Trì Thanh gật đầu: “Cũng được.”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Nhậm Cầm đang làm việc ở tiệm bánh, nghe điện thoại nói: “Alo? Anh Giải?”

Giải Lâm nghe thấy bên kia có giọng khách đang gọi món: “Cô đang đi làm à?”

“Đúng vậy.” Nhậm Cầm đáp, “Cuối tuần chúng tôi không nghỉ, có chuyện gì sao?”

Giải Lâm: “Không có gì, chú ý an toàn.”

Nhậm Cầm: “???”

Bốn chữ “chú ý an toàn” này được nói ra từ miệng của bất cứ ai trong hai người Giải Lâm và Trì Thanh đều không thể khiến cô không để ý.

Nhậm Cầm rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô cẩn thận hỏi: “Trong tòa nhà chúng ta lại… có kẻ cuồng giết người à?”


“Không có…”

Làm sao có thể nói hắn và Trì Thanh chỉ muốn yên tâm hẹn hò?

Giải Lâm: “Tòa nhà chúng ta rất an toàn, cô đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn nói tối hôm qua trời mới mưa, về nhà cẩn thận chút.”

“Ừm, cảm ơn. Tôi sẽ chú ý.” Nhậm Cầm trả lời.



Giải Lâm nói thầm, hẹn hò cẩn thận giống như bọn họ cũng hiếm thấy.

Hôm nay ngoài trời trong xanh, nhiệt độ ấm lại.

Nhưng tất cả chuyện này không liên quan đến Trì Thanh, rèm cửa sổ nhà anh đóng chặt, một chút ánh sáng cũng không lọt vào.

Hai người tùy ý chọn một bộ phim xem, cái tật không thích ánh nắng của Trì Thanh trở thành ưu điểm vào lúc này, trong phòng tối đen, giống như rạp chiếu phim tư nhân nào đó.

Lần trước hai người cùng xem phim, nhưng khi đó hai người bọn họ còn có thể miễn cưỡng phân chút sức lực để xem rốt cuộc nội dung bộ phim nói về chuyện gì.

Lần này thì không xem vào được chút nào.

Trong tivi giống như đang chiếu bộ phim không tiếng, cảnh trong ống kính trôi qua lặng lẽ, ngay cả diễn viên chính là ai cũng không nhìn rõ.

Hai người ai cũng có nỗi lòng riêng, Giải Lâm đang nghĩ phải làm thế nào để tiến hành từng bước, Trì Thanh thì đang nhớ đến phản ứng vô thức né tránh của mình hôm qua.

Cảnh tượng hôm qua thật sự quá lúng túng, đến mức buổi tối trước khi ngủ vẫn còn lặp lại không ngừng trong đầu anh.

Rốt cuộc vì sao anh lại né tránh?

Trong tình huống đó, né tránh mới kỳ lạ.

Trì Thanh càng nghĩ càng phiền, có một cảm giác đã làm hỏng chuyện.

Anh không ngừng hỏi bản thân, lúc Giải Lâm đ ến gần mình, anh có thấy phản cảm không? Đáp án rõ ràng là “không”.

Ngoại trừ phản xạ có điều kiện, đa số là sự bối rối và khó chống đỡ do nhịp tim mất cân bằng mang đến.

Trong màn hình tivi, cảnh phim bỗng chuyển sang một nơi tối om, thế là ánh sáng duy nhất trong căn phòng biến mất. Trước mắt Giải Lâm đen kịt, hắn đang định nắm tay Trì Thanh, bắt đầu bước đầu tiên của tiến hành từng bước, nhưng lại không ngờ có người ra bài không theo lẽ thường. Trì Thanh cúi người qua bên cạnh, một tay chống bên hông hắn, khoảng cách giữa hai người được kéo gần vào khoảnh khắc ánh sáng dần tối.

Giải Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt còn tối đen hơn bóng đêm của Trì Thanh.

Sau đó hắn cảm thấy Trì Thanh chạm vào miệng hắn không theo một quy tắc nào.

Nhịp tim ngừng lại vào khoảnh khắc nào đó.

Sau đó nhịp tim lại đập với tốc độ nằm ngoài tầm kiểm soát.

Cảnh phim dần dần sáng lên, ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt vẽ lên trên cơ thể hai người. Cảnh phim vừa khéo chuyển đến một vườn hoa ban đêm, ánh trăng chiếu rọi, vài chú bướm đang nhịp cánh dưới ánh trăng ở xa xa.

“Lần trước em đồng ý thử hẹn hò với anh.” Trì Thanh làm xong những việc này đã có được đáp án, “… Bắt đầu từ hôm nay, anh có thể bỏ chữ “thử” đi rồi.”