Bữa trưa hôm nay, Lâm Chấn Phong lại ngồi ăn một mình như thường lệ.
Bộp! Một khay cơm lạ bỗng nhiên đặt xuống bàn và phá tan bầu không gian yên tĩnh của Lâm Chấn Phong. Châu Vân Du thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn. Cô bắt đầu cầm đũa lên và dùng bữa như chưa có gì xảy ra.
Lâm Chấn Phong cằn nhằn ngay:
- Nhóc lên cơn à?
Châu Vân Du chỉ nhún vai:
- Đâu có. Thấy anh ngồi một mình suốt nên ra ăn chung cho vui.
- Tôi đã rất vui vẻ cho đến khi nhìn thấy bản mặt của nhóc đấy.
- Tôi sẽ coi như đây là một lời khen. - Cô cười khì.
Lâm Chấn Phong hết nói nổi cô nhóc mặt dày ấy. Hắn đành mặc kệ cô mà tiếp tục ăn trưa. Không phải do Lâm Chấn Phong khó tính đâu, nhưng thực sự nết ăn uống của cô khiến hắn rất ngứa mắt. Cô cứ nhét miếng thật to vào miệng rồi phồng má lên nhai như thể sợ hắn sẽ ăn mất phần mình.
Một lát sau, Lâm Chấn Phong lại phải bất mãn thốt lên:
- Muốn gì? Nói đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng như thế.
Hắn không thể nuốt trôi khi Châu Vân Du cứ dán mắt vào hắn chằm chằm suốt một phút.
- À, cho tôi xin vài quả dâu của anh đi boss. Anh không thích ăn dâu mà, đúng chứ? - Cô lại bắt đầu giở giọng ngọt ngào.
Phải rồi. Châu Vân Du là một kẻ nghiện hoa quả tươi, cô có thể vô tư đi xin phần ăn tráng miệng của cả lớp chỉ để thỏa mãn cơn thèm dâu của mình. Lâm Chấn Phong biết nếu hắn không chịu chia sẻ cho cô thì tấm thân ngọc ngà này của hắn coi như xong đời, có khi hắn sẽ bị cô nhảy lên bám chặt và chiếm hết tiện nghi như lần trước mất.
- Đây. - Lâm Chấn Phong đành hất vào khay cơm của cô ba trái dâu đỏ mọng.
Giờ ăn trưa tiếp tục trôi đi. Châu Vân Du như thường lệ, lại vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rất nhiều. Cái miệng nhỏ của cô dường như không biết ngơi nghỉ. May thay Lâm Chấn Phong là một kẻ đủ hướng ngoại để tiếp chuyện cô.
Không như Châu Vân Du, rất nhanh, hắn đã ăn xong suất của mình. Lâm Chấn Phong liếc nhìn chiếc khăn tay có thêu hình trái dâu hồng bên góc mà Châu Vân Du đặt trên bàn, hỏi:
- Nhóc thích dâu đến thế cơ à?
- Tất nhiên rồi! Chúng rất ngon mà, lại còn trông nhỏ nhắn đáng yêu như tôi nữa.
Hắn liền ôm bụng cười bò trước phép so sánh rất đỗi độc lạ.
- Tự luyến quá đấy.
- Cảm ơn, nhưng vẫn còn thua xa anh. - Cô bĩu môi.
Lâm Chấn Phong không phản bác lại. Hắn cũng biết sự tự cao là thứ hắn có thừa. Chuyển toàn bộ số dâu còn lại của mình sang phía Châu Vân Du xong, Lâm Chấn Phong cầm khay đứng dậy và rời đi. Thế nhưng sau khi cất khay, hắn vẫn quay lại và yên vị tại ghế đối diện cô.
- Ăn xong rồi còn ngồi đây chi vậy đại ca?
- Tôi thích làm gì thì làm. Nhóc có ý kiến?
- Không dám, không dám.
- Ừ ít ra nhóc còn biết điều.
Dứt lời, hắn chống cằm và ngồi nghỉ ngơi trong yên lặng. Châu Vân Du tiếp tục vô tư nói cười về đủ thứ chuyện. Còn hắn sẽ chẳng đời nào nói ra lí do thật sự rằng hắn đã thấy những lần cô thở dài và buồn thiu khi là người bị bỏ lại sau một cuộc nói chuyện rôm rả. Châu Vân Du sợ sự cô đơn.
Lâm Chấn Phong không phải đang quan tâm cô đâu, hắn chỉ thương hại đồ đệ của mình và ghét phải thấy cô bày ra vẻ mặt ủ dột đó thôi.
Bữa trưa kết thúc cũng là lúc Châu Vân Du tung tăng quay về lớp học và Lâm Chấn Phong vẫn lười biếng ngồi nghỉ bên bàn ăn. Cô nhập cuộc cùng một nhóm học sinh bất kì đang đi trên hành lang và nói chuyện vui vẻ như mọi khi. Đến bên góc tường vắng, những bạn học cùng lớp mới lấm lét quay đầu nhìn quanh rồi nói thầm với cô:
- Cậu đâu có thiếu người để chơi đến vậy hả Vân Du? Có bọn tớ ở đây mà, sao lại phải mò ra chỗ tên kia ngồi chứ?
Châu Vân Du nhướng mày:
- Tên kia?
- Hắn đó, cái tên đầu đường xó chợ Lâm Chấn Phong ấy.
- Anh ta thì có gì mà không được ngồi gần chứ? - Cô vẫn cảm thấy khó hiểu.
Đám đông xì xào ngay:
- Ôi trời cô cừu non ngây thơ ạ. Cậu không biết thì thôi, hắn ta là loại lưu ban cha mẹ không biết dạy dỗ. À mà hắn cũng có cha mẹ quái đâu. Tính khí nóng nảy rất đáng sợ, nghe nói còn dính vào bao nhiêu là bê bối tệ nạn cơ…
- Đủ rồi. Mấy tiếng xấu á? Tớ đếch quan tâm đấy thì sao nào? Tớ chỉ cần biết chơi với anh ta rất vui, có thế thôi! - Châu
Vân Du gắt gỏng ngắt lời.
Rồi cô quay gót rời đi, vẫn chưa hết tức giận mà nói:
- Các cậu không biết gì về Lâm Chấn Phong thì đừng có phán xét.
Lâm Chấn Phong lúc này đang ngồi trong lớp và an nhàn lật giở quyển sách giáo khoa. Hắn thấy cô bước vào với dáng vẻ đầy hậm hực. Hàng lông mày thanh tú nhăn lại và đôi môi xinh lẩm nhẩm đầy cáu kỉnh.
- Ai chọc giận chó con thế? - Hắn cười cợt.
Châu Vân Du ngồi phịch xuống ghế và bắt đầu gắt lên:
- Anh không biết bọn họ đáng ghét đến thế nào đâu! Còn dám nói xấu sau lưng boss của bà đây, bà chưa chửi cho một trận là may ba đời!
- Ái chà! Đúng là đệ tử của ta, rất có khí chất. Tôi kết nhóc rồi đấy.
Đôi mắt màu hổ phách phút chốc sáng bừng lên. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Chấn Phong hiểu được cảm giác có ai đó một lòng đứng về phía mình là như thế nào. Châu Vân Du đang vì hắn mà tức giận cơ đấy. Có lẽ hắn không đơn độc như hắn nghĩ. Có lẽ Châu Vân Du không đáng ghét như hắn tưởng. Và có lẽ hắn sẽ không bao giờ gặp được một người con gái nào khác trên đời này giống như cô.
Nhóc con ấy xem ra cũng rất đáng yêu và vừa lòng boss Phong đây.
Thế là trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng:
- Này, chán quá, trốn học không?
Châu Vân Du hào hứng ngẩng đầu lên. Cô nhe răng cười tinh quái: