Nhãn lực của Ba La Giới Đế vô cùng đáng sợ, gần như có thể nhìn thấu mọi bí mật khiến Chung Nhạc thậm chí có cảm giác như bị bảo kiếm của Phục Hy Thiên Đế chiếu rọi vậy.
Khí huyết toàn thân Chung Nhạc sục sôi, Phục Hy nguyên thần cũng bị ánh mắt hắn chạm tới, Chung Nhạc không áp chế được nguyên thần của mình, bỗng nghiến răng, một luồng tinh thần lực đánh lên Tiên Thiên thần huyết trong thức hải.
Uỳnh uỳnh!
Một luồng thần uy kỳ lạ từ trong thức hải của hắn bùng nổ, bắn ra như dòng tinh hà, Tiên Thiên thần uy bỗng chốc lan tỏa toàn bộ đại điện, khí tức khủng bố mà cao quý trấn áp toàn bộ!
Năng lượng của thần huyết bị hắn tác động, phía sau Chung Nhạc hiện lên hư ảnh của một nữ tử mình rắn, từ từ mở mắt, lập tức trước mắt toàn bộ các vị Giới Đế đều trắng trơn, bị thần quang trong mắt nàng ta làm cho chói mắt tới chảy nước mắt.
Chung Nhạc đã tác động tới năng lượng mà Thần Hậu nương nương để lại trong thần huyết.
- Tiên Thiên Thần!
- Đúng là Tiên Thiên Thần!
Các vị Giới Đế động dung, trong lòng chấn kinh khó hiểu, tất cả đứng dây thi lễ với hư ảnh của Thiên Hậu nương nương. Cho dù là Ba La Giới Đế cũng không lập tức đứng dậy cúi người thi lễ.
Tu vi thực lực của Tiên Thiên Thần tuy có cao có thấp, Tiên Thiên Thần mới xuất thế cũng chỉ tương đương với Thần Hầu, Thần Hoàng, nhưng hư ảnh Tiên Thiên Thần sau lưng Chung Nhạc thì tuyệt đối không phải mới xuất thế mà là đã trải qua thời gian rất lâu rồi.
Tuy chỉ là hư ảnh nhưng thần uy của nàng ta vừa cao xa vừa nặng nề, chỉ năng lượng chứa trong thần huyết cũng đã khiến những Giới Đế như họ run rẩy sợ hãi, vậy nếu bản thể tới thì sẽ cường đại tới mức nào nữa?
Chung Nhạc cũng sững sờ, hắn kích thích thần huyết của Thiên Hậu nương nương không phải để gọi hư ảnh của nàng ta tới cứu, mà chỉ muốn kích thích huyết mạch Hoa Tư thị trong Tiên Thiên thần huyết, dùng khả năng đồng hóa cường đại của huyết mạch Hoa Tư thị đồng hóa nhục thân và nguyên thần của hắn thành Hoa Tư thị!
Nếu có thể biến thành Hoa Tư thị, một trong bát đại hoàng tộc thì có thể giải nguy!
Nhưng làm vậy cũng có ẩn họa rất lớn, chính là sau khi biến thành Hoa Tư thị, có trở lại nhục thân, nguyên thần của chính mình hay không thì vẫn chưa rõ.
Nhưng hắn không ngờ Thần Hậu nương nương lại để lại năng lượng trong thần huyết khủng bố tới mức này, có thể biến thành hư ảnh của nàng ta, chắc là vị nương nương này lo lắng cho an nguy của hắn nên mới để lại cho thủ đoạn cứu mạng này!
- Thần Hậu nương nương…
Chung Nhạc thở phào, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hư ảnh Thần Hậu nương nương phía sau hắn cũng không đáp lễ, khẽ gật đầu, tiếng nói như từ không gian thời gian xa vời vọng tới:
- Ta ở Tử Vi Đế Tinh, hội kiến Thiên Đế bệ hạ, không thể ở lại lâu, không tiện hội kiến chư vị.
Các vị Giới Đế khóe mắt giật giật, bản thể của vị nương nương này lại ở Tử Vi Đế Tinh, hơn nữa còn đang hội kiến đương kim Thiên Đế bệ hạ?
Quan trọng nhất là nàng ta dùng từ “hội kiến”!
Từ hội kiến ít nhiều cũng có ý cấp trên gặp cấp dưới, vị Tiên Thiên Thần này dùng từ hội kiến, không phải ý nói đương kim Thiên Đế bệ hạ địa vị thấp hơn nàng ta hay sao?
Ba La Giới Đế cũng biến sắc mặt, cúi người nói:
- Không dám giữ nương nương, mời nương nương trở về!
Hư ảnh Thần Hậu nương nương biến mất, biến thành một cụm Tiên Thiên thần huyết trở về thức hải của Chung Nhạc.
Ba La Giới Đế thở phào, nhìn sang Chung Nhạc, ánh mắt này không còn mang tính công kích cũng như thăm dò bí mật nữa, trầm ngâm nói:
- Thì ra là vậy, chẳng trách mà tiểu hữu có thể rời khỏi nơi đó, là ta đa nghi rồi. Vừa rồi dọa ngươi, vốn nên bồi thường. Nào, an cho tiểu hữu đệm ngồi!
Có Thần Tướng đưa một cái đệm ngồi khổng lồ tới đặt bên cạnh chân Chung Nhạc.
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, tấm đệm ngồi này to như của các vị Giới Đế khác. Các vị Giới Đế kia cao lớn tựa tinh cầu, đệm ngồi đương nhiên cũng rất lớn, không thì sao ngồi được?
Và giờ cái đệm ngồi của hắn cũng to như vậy!
Chung Nhạc định thần, nhún người bay lên đệm, lắc bình biến thành cao vạn trượng, nhưng vẫn vô cùng nhỏ bé.
Hắn lại lắc mình biến thành cự nhân mười vạn trượng, nhưng ngồi trên đệm vẫn có vẻ quá nhỏ.
Chung Nhạc không thể biến hóa tiếp nữa, đành phải ngồi xuống. Nhìn quanh thì đều là thần nhân khổng lồ, chỉ mình hắn là nhỏ tới mức đáng thương.
Các vị Giới Đế cười:
- Biến hóa được như vậy là gần như Thiên Thần rồi.
- Tiểu hữu không cần như vậy, cứ ngồi đi, to nhỏ không có gì khác biệt.
- Còn trẻ như vậy đã có thực lực như thế, Hỏa Phiến Lục Đạo Giới ta áp lực lớn quá. Vân Sơn Giới Đế, ngài đã chọn được hạt giống tốt đấy. Lần này Uy Thần Lục Đạo Giới của các ngài chắc không ở chót nữa rồi.
- Đạo huynh khách khí!
…
Chung Nhạc thả lỏng người, cái đệm ngồi này thật sự quá lớn, vừa rồi hắn biến hóa không phải để thể hiện tu vi mà là muốn thử xem giới hạn tu vi của mình rốt cuộc tới đâu.
Hơn nữa nếu không thể hiện một chút, nhỡ những Giới Đế này lại tò mò thăm dò hắn thì nguy to. Thần Hậu nương nương chưa chắc sẽ lại hiện hư ảnh, chi bằng chủ động thể hiện trước.
Vân Sơn Giới Đế thì lại có chút để bụng, thầm trách Chung Nhạc thể hiện tu vi quá sớm, nên để đến lúc đại tỉ thí thì mới bất ngờ khắc chế được địch.
Nhưng chỗ dựa của Chung Nhạc đã hiển lộ hư ảnh trấn áp toàn bộ, hơn nữa còn hội kiến Thiên Đế, đã cho thấy rằng Chung Nhạc đúng là không thể động tới, hắn cũng không tiện trách mắng Chung Nhạc.
Ba La Giới Đế nhìn Chung Nhạc, ôn hòa nói:
- Ban cho ngươi chỗ ngồi không phải ngươi có tư cách ngang hàng với bọn ta, mà là vì ngươi có sự ủng hộ của vị nương nương kia. Vừa rồi dọa ngươi, ta cũng đã thu miếng vảy về, vì thế phải có bồi thường cho ngươi.
Chung Nhạc nói:
- Đa tạ Giới Đế!
Hắn vừa nói thì cảm thấy giọng của mình chỉ vang lên ở quanh người, căn bản không thể truyền ra khỏi tấm ngồi thì giật mình.
- Tiếng của ta không thể truyền ra khỏi nổi tấm ngồi, khoảng cách với những Giới Đế này thật quá lớn!
Không gian bên trong đại điện thật sự quá lớn, đến cái đệm ngồi cũng lớn bằng tinh cầu. Khoảng cách giữa các Giới Đế nhìn có vẻ gần nhưng thật ra là tới cả tỷ dặm, chủ yếu là vì thân hình của họ quá lớn nên nhìn có vẻ gần.
Tu vi của Giới Đế quá mạnh, họ nói chuyện âm thanh vang vọng trực tiếp truyền tới tai tất cả, còn tu vi thực lực Chung Nhạc tuy không yếu nhưng muốn để họ nghe thấy thì khó như lên trời, với thực lực hiện nay hắn căn bản không thể làm được.
- Hơn nữa, ngươi và ta đúng là có chút quan hệ sâu xa.
Ba La Giới Đế nói tiếp:
- Chắc ngươi không biết hồi đó tại sao ta lại để lại một miếng vảy cho ngươi chứ không lấy đi. Chủ yếu là vì ta tiếc cho tài năng của ngươi, vì ngươi quan tưởng ra ta.
Chung Nhạc khó hiểu, hắn quan tưởng ra Ba La Giới Đế lúc nào?
Vân Sơn Giới Đế cười:
- Còn không đa tạ Ba La Giới Đế!
Ba La Giới Đế cười ha hả, cũng không giải thích câu nói vừa rồi:
- Không cần, tu vi của hắn còn quá yếu, có nói chúng ta cũng không nghe được. Ngươi không cần nói, chỉ cần nghe giảng là được. Nhận được bao nhiêu lợi ích thì phải dựa vào bản thân ngươi thôi.
Chung Nhạc gật đầu, tĩnh tâm nghe giảng đạo.
Các vị Giới Đế náo nhiệt một phen rồi lại bàn luận đạo pháp thần thông, nói về lĩnh ngộ của bản thân, rất hăng hái. Chung Nhạc không có gì vướng bận, nghe mà không khỏi sững sờ. Đạo pháp thần thông mà họ giảng đều rất cao thâm, thậm chí còn động thủ làm mẫu.
Những đạo pháp thần thông này trước kia hắn chưa từng được thấy cũng chưa được nghe tới, nên vội toàn lực ghi nhớ!
Không chỉ vậy, các vị Giới Đế còn nói về sự ảo diệu trong đại đạo mình tham ngộ được, càng kinh người hơn. Chung Nhạc cảm thấy đầu mình không đủ dùng, căn bản không thể tham ngộ được nhiều tinh diệu thế, vội lắc đầu mọc thêm hai cái nữa.
Đồ đằng văn quanh người hắn bay lượn, vô số Âm Hào Dương Hào không ngừng suy diễn giúp hắn tham ngộ. Nhưng những gì hắn có được và tham ngộ ra vẫn rất nhỏ, vừa hiểu ra được một chút xíu thì lại có Giới Đế cho biết thêm khái niệm mới, đến khi hắn muốn ghi nhớ lại thì đã lại đổi cái khác.
Lợi ích có được cũng khó lòng tưởng tượng, tu vi của hắn không ngừng tăng tiến, kiến thức cũng mở rộng, căn cơ cũng vững vàng hơn!
Thử nghĩ xem, có cơ ngộ nào mà sánh được với ba nghìn Giới Đế cùng truyền đạo?
Chung Nhạc điên đảo lĩnh ngộ, còn bên ngoài Thiên Vân Tử Kim Các, Phúc Thiên Vương dẫn Thượng Thiên Vương và Thạch Âm Cơ tới góc tường bên ngoài Thiên Vân Tử Kim Các. Ba người nhìn thì chỉ thấy dưới góc tường xếp hàng dài các vị Thần Hoàng Ma Hoàng lắng nghe, có người còn rướn người nhìn vào trong.
Thạch Âm Cơ nhíu mày, những Thần Hoàng Ma Hoàng này đã đứng chật cứng chân tường Thiên Vân Tử Kim Các, không còn chỗ mà đứng nữa.
Phúc Thiên Vương cười:
- Không phải lo lắng, ta đã giữ cho hai người vị trí đẹp rồi. Thượng huynh, công chúa, mời qua bên này.
- Đây là vị trí rất đẹp, chính là ở bên cửa lớn, không những có thể nghe tiếng Giới Đế trong điện mà còn nhìn lén được thần thông của họ. Chỉ cần không nhìn vào các Giới Đế thì họ sẽ không trách tội.
Thượng Thiên Vương vô cùng khâm phục, tán thưởng:
- Vẫn là Phúc huynh có cách hay, ngay chỗ đẹp thế này cũng giành được.
Phúc Thiên Vương kêu khổ:
- Thượng huynh à, huynh không biết ta đã vì vị trí này đã phải hao tốn bao nhiêu tài sản đâu! Ở đây cũng là phải mua chuộc đấy, thật sự là tài sản đội nón ra đi như nước mới chiếm được chỗ này!
Thượng Thiên Vương tươi cười:
- Phúc huynh yên tâm, tiểu đệ chắc chắn sẽ có hồi báo, chắc chắn!
Ba người cùng chen vào bên cạnh cửa lớn, quả nhiên nghe thấy rõ tiếng các Giới Đế hơn rất nhiều. Ba người thò đầu vào trong nhìn thì kinh thán, các vị Giới Đế đúng là không hề tầm thường.
- Nếu được vào trong nghe thì đúng là chết cũng đáng… Đợi đá, người trên tấm đệm ngồi kia hơi quen quen…
Thượng Thiên Vương, Phúc Thiên Vương, và Thạch Âm Cơ sững người nhìn vào một tấm đệm ngồi, trên đó là một thiếu niên nhân tộc, cùng ngồi với các vị Giới Đế, ai cũng kinh ngạc.
- Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Thạch Âm Cơ kêu lên thất thanh.
Thượng Thiên Vương bỗng bừng tỉnh:
- Ta nói tại sao hắn lại không tới chân tường nghe giảng, thì ra người ta có bản lĩnh vào trong để nghe, tốt hơn chúng ta nhiều!
Phúc Thiên Vương ruột quặn thắt, nghiến răng ken két nghĩ:
- Nói Long Thiên lão gia cũng vô ích rồi, đêm nay nhất định phải đưa con gái ta tới phòng hắn, chưa biết chừng còn có thể cứu vãn!