Trên xe, một vị thần nữ sững người nhìn phía trước, Tử Quang Quân Vương phá gió phá sóng, giúp cỗ xe tiến về phía trước. Huyết hải vô biên vô tận, bên ngoài sóng gió kinh người. Trong huyết hải giống như có ma quái gì đó vô cùng dáng sợ, nhiều lần định kéo cỗ xe xuống biển nhưng đều bị Tử Quang Quân Vương phá giải.
- Vùng huyết hải này là biển oan hồn tạo từ máu của Phục Hy thần tộc!
Tiếng của Tử Quang Quân Vương từ bên ngoài vọng tới:
- Phục Hy thần tộc trải qua trận chiến cuối cùng, máu và thi cốt biến thành huyết hải. Hồn phách của họ không cam tâm để Phục Hy thần tộc bị hủy diệt như vậy nên không vào Lục Đại Luân Hồi, biến thành oan hồn.
- Thì ra là vậy.
Thần nữ hiểu ra, cười:
- Vẫn là lão gia biết nhiều.
Một tiếng nói khác của Tử Quang Quân Vương vọng lại từ đỉnh đầu:
- Thanh Nhi, ta đã nói bất luận nhìn thấy gì cũng coi là hư vô. Nàng đang nói chuyện với ai vậy?
Thần nữ tên Thanh Nhi khựng lại, cười:
- Đương nhiên là ta nói chuyện với ngài rồi…
Các thần nữ khác xung quanh nàng nổi da gà, nghe thấy hai tiếng của Tử Quang Quân Vương, một đến từ huyết hải, một từ trên nóc xe, cả hai tiếng nói đều là tiếng của Tử Quang Quân Vương!
Người vừa rồi nói chuyện với Thanh Nhi, chính là tiếng nói từ trong huyết hải!
Đột nhiên Thanh Nhi nhún người nhảy vào huyết hải. Dưới huyết hải hiện lên một gương mặt khổng lồ há cái mồm máu đỏ lòm nuốt lấy nàng. Trên gương mặt Thanh Nhi vẫn còn nụ cười.
Mọi người trên xe căn bản không kịp ngăn cản, vị thiếp thất đó của Tử Quang Quân Vương đã nhảy xuống khiến họ không rét mà run.
Thanh Nhi rốt cuộc đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì? tại sao đột nhiên lại nhảy xuống, việc đó đã trở thành câu hỏi không lời đáp.
Vùng huyết hải này gần như vô tận, ánh sáng truyền tống tới chỗ này không còn tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào pháp lực tự thân của họ để điều khiển xe tiến về phía trước. Tử Quang Quân Vương ở phía trên dốc hết sức làm phép chống lại sự tấn công của huyết hải.
Không biết bao lâu sau, mọi người cùng Đông A, Hy Hòa thấy một mảng lục địa xuất hiện phía trước, lúc này mới thở phào, cười:
- Cuối cùng cũng tới tận cùng huyết hải rồi.
Các thần nữ định xuống xe, đột nhiên Hy Hòa lộ sự kinh hãi, run rẩy nói:
- Đây là vũ trụ hư không, lục địa ở đâu ra?
Một mỹ thiếp của Tử Quang Quân Vương chân đã bước ra khỏi xe, nghe thế khựng lại, định lùi về sau thì đột nhiên lục địa biến mất, biến thành một vòng xoáy khổng lồ, nàng rơi xuống vòng xoáy bị nghiền thịt nát xương tan!
Đông A hét lên:
- Vừa rồi sư tôn đã nói rồi, những gì chúng ta nghe thấy, nhìn thấy đều là hư vô, tất cả đều không được tin!
Đột nhiên trong xe vọng ra tiếng nói:
- Những gì chúng ta nghe thấy nhìn thấy đều là hư vô, vậy các ngươi trong xe là thật hay giả?
Trong xe một mảng trầm mặc, yên lặng tới đáng sợ. Các thần nữ của Tử Quang Quân Vương và hai đệ tử nhìn nhau, không nói lời nào, không khí vô cùng quỷ dị.
Bọn họ có tất cả hai mươi ba người, nhưng đã có hai vị thiếp thất đã chết dưới huyết hải, chỉ còn lại hai mươi mốt người, nhưng mọi người lại phát hiện trong xe còn có người thứ hai mươi hai.
Quỷ dị một điều là họ không nhận ra người nhiều hơn đó là ai!
Gương mặt của tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc, gương mặt cũng khác nhau, nhưng người nhiều hơn kia là ai thì không ai biết.
- Ngươi đoán xem.
Trong xe vọng lại tiếng cười khẽ, không rõ là của ai.
Mọi người nổi da gà, một tiếng thét lớn vang lên, không biết ai đã động thủ tấn công người khác, rồi trong xe đại loạn, các thần nữ và Hy Hòa, Đông A cùng tự vệ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cỗ xe đã ra khỏi huyết hải. Huyết hải uỳnh uỳnh chấn động, bỗng nhiên biến mất khỏi vũ trụ hư không cứ như chưa từng xuất hiện.
Tử Quang Quân Vương thở phào, xuống khỏi nóc xe, đi vào trong xe, một mùi máu tanh nồng xộc tới, hắn nhìn quanh thì thấy trong xe máu thịt tung tóe, ha mươi ba kiều thê mỹ quyến và đệ tử của hắn đã chết chỉ còn lại bốn người trốn trong góc run như cầy sấy, vẻ mặt sợ hãi tới tột đỉnh.
Trong xe la liệt khắp nơi là chân là tay là đầu lăn lông lốc, không biết là chết trong tay ai.
- Đừng có qua đây!
Chính thê của Tử Quang Quân Vương hét lên, điên cuồng vung thần binh về phía Tử Quang Quân Vương.
Khóe mặt Tử Quang Quân Vương giật giật, nhìn sang ba người kia cũng đã không còn tỉnh táo.
Trên vách xe có vết mấy chữ máu:
- Có thù báo thù, có oán báo oán, ngươi giết tộc nhân của ta, ta giết cả nhà ngươi!
Tử Quang Quân Vương hít sâu một hơi, sáu quầng sáng hiện ra sau đầu, dùng Lục Đại Luân Hồi chỉnh đốn lại hồn phách tán loạn của thê thiếp và đệ tử của mình. Họ bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, lúc này hồn phách mới bình thường lại, không còn điên cuồng nữa.
- Chúng ta tiếp tục lên đường, chỉ cần tới Ba La Lục Đạo Giới là an toàn rồi.
Tử Quang Quân Vương vẻ mặt lặng như nước, tẩy rửa cỗ xe, thu hết xác chết vào nguyên thần bí cảnh an táng, tiếp tục điều khiển xe về Ba La Lục Đạo Giới.
Hắn lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra nhìn, trong gương Chung Nhạc giống như đã để lại hình ảnh trong gương, bị trấn áp trong đó. Sắc mặt Tử Quang Quân Vương sáng tối bất định, nhiều lần giơ tay lên định giết Chung Nhạc, nhưng rồi lại đặt xuống.
- Thê thiếp chết có thể lấy thêm, đệ tử chết cũng có thể thu nhận thêm. Nhưng nếu ta giết hắn thì ta sẽ chết, vị nương nương đó sẽ không tha cho ta…
Tử Quang Quân Vương đặt Thiên Nguyên Luân Hồi Kính xuống, nghĩ bụng:
- Ta không thể vì cái chết của thê thiếp mà đánh mất chừng mực, đẩy bản thân vào đó! Ta có thể dính líu tới việc này nhưng không thể quá sâu, liên lụy tới tính mạng!
Cỗ xe tiếp tục tiến về phía trước, càng ngày càng gần với Ba La Lục Đạo Giới, năm người trong xe đều thở phào. Những việc quỷ dị kia đều xảy ra trong vũ trụ hư không, tới Ba La Lục Đạo Giới, có đại cao thủ gần với Đế Quân Cảnh là Ba La Giới Đế, bất cứ quỷ dị gì cũng không dám xảy ra.
Tới đó giao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cho Ba La Giới Đế mới là an toàn.
Cỗ xe tới gần nơi đế chiến, Tử Quang Quân Vương do dự một chút, đứng trên mũi xe nhìn về nơi diễn ra đại chiến cấp Thiên Đế, có chút không muốn bước vào đó.
- Lão gia…
Chính thê của hắn run run nói.
- Nếu là đi vòng thì chắc chắn sẽ mất thêm nửa năm, trong nửa năm này sẽ gặp phải chuyện gì, có thể tới được Ba La Lục Đạo Giới hay không?
Tử Quang Quân Vương vô cùng giằng xé, lẩm bẩm:
- Nhưng nếu đi qua đây, nơi đế chiến liệu có xảy ra chuyện gì đáng sợ không? Dù sao đây cũng là nơi Thiên Đế cuối cùng của Phục Hy chôn thây…
Hắn có chút sợ hãi, thật sự sợ rồi. Những sự quỷ dị trên đường có một số là do cường giả Phục Hy thần tộc theo tâm hệ tạo ra, ví như sương mù. Có cái là do di tích quỷ dị hình thành do các Phục Hy chiến tử thời thượng cổ tự động xuất hiện, chặn đường hắn.
Còn ở đây là nơi mai táng khí vận khí số cuối cùng của thời đại Địa Kỷ!
- Nếu đi đường vòng, thời gian nửa năm đủ cho những kẻ thời đại cũ đặt mai phục. Nửa năm này chúng có thể bố trí thiên la địa võng khiến ta khó lòng thoát kiếp nạn. Không đi vòng thì… phải cược thôi!
Tử Quang Quân Vương đột nhiên hạ quyết tâm, cỗ xe tiến vào đế chiến chi địa.
Cả chặng đường bình an, Thiên Đế thần thông tại đế chiến chi địa tuy còn dấu vết nhưng đã không còn uy năng gì nữa, mặc cho họ đi qua.
Tử Quang Quân Vương lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, đột nhiên từ trong vũ trụ hư không vọng lại một trận tiếng nổ. Thiên Hoàng Đế Đạo cổ xưa tái hiện, ánh sáng không biết từ đâu chiếu tới.
Vô số các con thuyền cổ xưa mà gỉ sét hiện ra, vô vàn xương cốt của Chiến Thần Phục Hy thị đứng trên thuyền.
- Đại phong, đại phong…
Tiếng gọi vang lên, mọi thứ trở nên tươi mới, Tử Quang Quân Vương dừng xe, vô cùng căng thẳng, nhìn những cỗ chiến thuyền kia, đột nhiên giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, quát lớn:
- Nếu dám động tới ta, ta sẽ giết kẻ trong gương này!
Tử Quang Quân Vương nghiến răng, bàn tay định đánh xống Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì ánh sáng biến mất, các cỗ đế thuyền kia cũng rút đi như sóng, biến không còn tung tích.
Tử Quang Quân Vương thở phào, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, cả ngươi giống như cạn sức, loạng choạng suýt ngã.
- Thật xấu hổ, ta lại bị ép tới mức phải lấy một thiếu niên Phục Hy nhỏ bé ra uy hiếp các vong linh kia mới sống được… Ừm, không biết khi đạo ánh sáng đó bắn tới thì sẽ có biến cố gì?
Hắn vội kiểm tra Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, chỉ thấy Chung Nhạc trong gương vẫn bị trấn áp trong đó, chưa được cứu đi, hắn mới thở phào.
Cỗ xe ra khỏi nơi đế chiến, đã thấy Ba La Lục Đạo Giới trong tầm mắt.
Tử Quang Quân Vương toàn lực điều khiển cỗ xe tiến về Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới.
Tới khi đến Thiên Đình hắn mới hoàn toàn thả lỏng, vội tới gặp Ba La Giới Đế, đưa Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cho Ba La Giới Đế:
- Tên nhân tộc đó quả nhiên là Phục Hy thức tỉnh bán huyết. Ta đã nhốt hắn trong Luân Hồi Cảnh, hắn không thể thoát được. Sư huynh đợi ta bảy năm, bảy năm sau ta về Tử Vi Tinh Vực, bẩm báo Đế Quân, nói việc này với vị Địa Hoàng Thiên Đế kia một cách rõ ràng, sau đó tiêu diệt hoàn toàn tên nhân tộc này. Hãy nhớ kỹ, bảy năm này không được động tới hắn, cũng không được thả hắn ra.
Ba La Giới Đế cười:
- Đương nhiên rồi. Ta chắc chắn sẽ cất kỹ tấm gương này, sẽ không để hắn thoát được.
- Hắn cũng không thể thoát được, dù sao cũng là tàn bảo do Thiên Đế luyện chế, không phải thứ luyện khí sĩ ở trình độ như hắn đối phó được. Điều duy nhất lo lắng là những vị tâm hệ Phục Hy thị kia sẽ tới ứng cứu.
Tử Quang Quân Vương dặn đi dặn lại mới đứng dậy, dẫn hai đồ nhi và hai thê thiếp vào truyền tống trận để tới Tử Vi Tinh Vực, nghĩ bụng:
- Chuyến hạ giới lần này đúng là nhiều tai họa nhiều đại nạn, mong là sau khi về Tử Vi Tinh Vực bàn giao lại sẽ bình an, không còn xảy ra chuyện gì nữa.
Ba La Giới Đế quan sát Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, trong bụng hoan hỷ:
- Luân Hồi Kính à Luân Hồi Kính, cuối cùng cũng có được ngươi rồi. Cho dù là tàn bảo của Thiên Đế nhưng đối với ta thì rất có ích, là một cơ hội để ta đột phá lên Đế Quân Cảnh! Đáng tiếc bảy năm sau mới được dùng tới ngươi…
Hắn để bảo vật này vào bảo khố Thiên Đình, dán niêm phong phong cấm rồi mới ra ngoài, rồi lại đặt phong ấn bên ngoài, sau đó mới yên tâm rời đi.
- Bảy năm, bảy năm sau luyện chết tên nhân tộc kia, khi đó Thiên Nguyên Luân Hồi Kính sẽ thuộc về ta!
Nhưng hắn và Tử Quang Quân Vương không hề nhận ra kính linh trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính không hề hiện thân. Họ không biết vào khoảnh khắc ánh sáng của Thiên Hoàng Đế Đạo nhấn chìm cỗ xe thì một luồng năng lượng đã chui vào Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.