Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1080: Sứ mệnh (1)



Y Uyển Quân tay cầm cây đèn đồng rọi đường, không ngừng tiến về phía trước. Nơi này phảng phất như không có phân chia thiên địa, không có khái niệm bốn mùa, không có thời gian lưu động, không có thanh âm, ánh sáng, màu sắc… chỉ có cây đèn đồng trong tay nàng mới có thể rọi sáng được một chút không gian không xa lắm.

Nơi này là một mảnh trống rỗng! Hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì!

- Chúng ta rốt cuộc đang ở nơi nào?

Nàng không ngừng tiến về phía trước, đã đi không biết bao xa, nhưng mảnh hắc ám này vẫn như cũ không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy bất luận một tia quang mang nào khác.

Y Uyển Quân là một nữ tử có tính cách quật cường, nàng xác định một phương hướng, không ngừng tiến lên, cho rằng chính mình sớm muộn gì cũng sẽ đi tới điểm cuối.

Nàng đã đi không biết bao lâu, cảm thấy thời gian ở chỗ này tựa hồ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Rốt cuộc là đã mấy tháng trời hay là mấy năm rồi, căn bản là không thể tính rõ. Trong lòng nàng không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi, vạn nhất mảnh hắc ám này vĩnh viễn không có điểm cuối thì làm sao bây giờ?

Trong lòng nàng dần dần xuất hiện cảm giác bối rối. Mảnh hắc ám này quả thật giống như vĩnh viễn không có điểm cuối vậy, hiện tại nàng cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới.

Trong mảnh hắc ám tựa hồ như có một đám ma quái vô cùng vô tận đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra. Nàng có thể cảm giác được đám ma quái kia. Bọn chúng vô cùng đáng sợ, vô cùng khủng bố! Nhưng cũng may trong tay nàng có cây đèn đồng này. Mỗi khi đám đồ vật trong bóng tối kia muốn tiếp cận nàng, vừa bị ánh đèn chiếu rọi liền lập tức biến thành bóng đen tản đi.

Nơi này giống như ở trong một cơn ác mộng vậy, có cảm giác vặn vẹo chẳng khác nào mộng cảnh cả.

Nàng đi tới mức tinh thần cơ hồ sắp sửa hỏng mất. Đúng lúc này, nàng chợt nghe được một đạo thanh âm quen thuộc. Đó là thanh âm đao minh! Là thanh âm thanh Thần đao kia của Chung Nhạc đang chấn vang.

Tinh thần nàng chấn động một cái, vội vàng dựa theo đạo thanh âm đao minh kia bước nhanh tới. Thanh âm đao minh càng lúc càng réo rắt, càng lúc càng rõ ràng.

Nàng phóng chạy về phía trước, dựa theo thanh âm đao minh lại chạy tới thêm mấy tháng đằng đẳng nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy một màn khiến người ta kinh hãi.

Nàng nhìn thấy một mảnh quang mang, một người và một thanh đao!

Thay vì nói hắn là người, không bằng nói hắn là Thần. Bởi vì hắn có thân thể hoàn mỹ như Thần Minh vậy. Chân thân Phục Hy hoàn mỹ vô khuyết, trong khoảnh khắc thể hiện ra mỹ cảm không gì sánh nổi, giống như trời sinh đã tương hợp với đại đạo.

Trong thanh đao của hắn uẩn tàng thần thông, đao hợp với Đạo, thần thông thể hiện ra giống như từng đầu từng đầu đại đạo thiên địa chém xuống, tận thiện tận mỹ, hoàn toàn không thể xoi mói.

Từ trước tới giờ Y Uyển Quân chưa từng nhìn thấy qua thần thông nào tinh diệu như vậy, thâm ảo như vậy, không khỏi có chút mê man. Gã nam nhân tồn tại hoàn mỹ giống như Thiên Đế này vĩ ngạn như vậy, vô song như vậy, chính là Chung Nhạc sao?

- Hắn không phải là Chung Nhạc!

Cây đèn đồng trong tay nàng chợt phát ra âm thanh, nói:

- Hẳn là Linh trong đao, đã cùng với Linh của một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng tiến vào thân thể Chung Nhạc. Thần thông mà hắn đang thi triển là thần thông Đế cấp, thậm chí còn mạnh hơn một chút!

Nhãn giới kiến thức của Tân Hỏa viễn siêu Y Uyển Quân, tự nhiên nhìn ra được trạng thái của Chung Nhạc lúc này có chút không đúng, giống như một tôn Thiên Đế thời đại cổ lão đã sống lại, đang quyết đấu với tà ác vậy.

Tồn tại tà ác phát ra đại chú nguyện, nguyền rủa Phục Hy hậu thế mỗi khi mở ra phong ấn huyết mạch, hồn phách sẽ phải quay trở lại mười vạn năm trước, gặp mặt hắn, từ đó đoạn tuyệt hết thảy hy vọng của Phục Hy và Nhân Tộc hậu thế.

Nếu như sau này, trong đám Phục Hy hậu thế có kẻ mở ra phong ấn huyết mạch, cho dù là kỳ tài trăm ngàn năm có một, cũng sẽ gặp phải tồn tại tà ác, từ đó bị hắn gạt bỏ. Cứ như vậy, thức tỉnh một người sẽ chết một người, Phục Hy Thần Tộc sẽ liền từ từ điêu linh. Cộng thêm phong ấn huyết mạch cũng càng ngày càng sâu thêm, dần dần Nhân Tộc cũng không thể thức tỉnh huyết mạch được nữa.

Chung Nhạc hiện tại, chính là đã quay về mười vạn năm trước, tiến vào một phiến thời không đặc thù nào đó, tao ngộ với tồn tại tà ác đã phát hạ đại chú nguyện ở mười vạn năm trước.

Chân chính khiến cho Y Uyển Quân kinh hãi không phải là Chung Nhạc, mà là mảnh hắc ám vô biên kia, là mảnh hắc ám mà bọn họ đã đi qua kia. Tới lúc này, Y Uyển Quân mới nhìn ra chân diện mục của hắc ám. Địa phương vừa rồi bọn họ đã đi qua cũng không phải một mảnh trống rỗng, cũng không phải hoàn toàn không có một thứ gì, mà là một đạo luân thuần một màu đen. Chính là Luân Hồi Luân!

Đó là một cái Lục Đạo Luân Hồi to lớn khôn cùng, là hình chiếu lực lượng Bí cảnh Nguyên thần của một tôn tồn tại khủng bố. Vừa rồi bọn họ chính là hành tẩu trong đạo quang luân to lớn khôn cùng sau đầu tôn tồn tại tà ác kia.

Đây là một màn đáng sợ tới mức nào?

Rốt cuộc là hình chiếu lực lượng Nguyên thần của tồn tại như thế nào mới hắc ám như vậy, thậm chí không có bất kỳ một tia sáng nào?

Nàng mở lớn cặp mắt, cũng không nhìn thấy tôn tồn tại tà ác kia, cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể tại thời điểm đao quang sáng lên, nàng mới nhìn thấy một thân trường bào màu đen bị đao quang chiếu rọi, cùng với sáu đạo quang luân thuần một màu đen đang chậm rãi chuyển động kia.

Y Uyển Quân vẫn như cũ có chút mê man, hỏi:

- Thiên Đế? Lẽ nào Chung Nhạc cũng có kiếp trước, mà kiếp trước hắn chính là một tôn Thiên Đế sao?

- Không phải vậy!

Tân Hỏa lắc đầu, thở dài một tiếng, có chút phiền muộn nói:

- Đó là một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng mượn nhục thân của hắn, thông qua chuôi kiếm từ mười vạn năm trước trở về!

- Chuôi kiếm?

Y Uyển Quân có chút ngạc nhiên:

- Ở đây làm gì có chuôi kiếm nào?

Phần tay cầm của thanh Tiên Thiên Thần Đao trong tay Chung Nhạc chính là chuôi của thanh Thần kiếm của một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng. Nàng không biết chuyện này, tự nhiên là có chút mê man.