Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1112: Gặp mặt Nông Hoàng (1)



Tòa Thần thành thứ chín…

Chung Nhạc đứng ở chỗ này, giống như đang đứng ở trung tâm vũ trụ vậy, toàn bộ các Tinh cầu đều là vận chuyển xoay quanh tòa Thần thành này.

Kỳ lạ nhất chính là, từ nơi này ngắm nhìn các ngôi sao trong vũ trụ, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo quang mang dịch chuyển, cũng không phải là bản thể của Tinh cầu. Hơn nữa, toàn bộ các đạo quang mang đều cách tòa Thần thành thứ chín này rất gần, tựa hồ vừa vươn tay ra liền có thể chạm tới được.

Đây là một loại vũ trụ quan kỳ lạ. Tòa Thần thành thứ chín này tọa lạc tại điểm vũ trụ khai sinh. Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, vũ trụ vẫn là dừng lại tại một khắc vừa mới sinh ra kia. Thiên địa vạn vật kể cả vô số Tinh hà, Tinh cầu đều đang sinh ra trong khoảnh khắc đại bạo tạc này, không ngừng diễn biến, tạo hóa thần kỳ. Chỉ khi nào đi ra khỏi tòa Thần thành thứ chín mới phát hiện vũ trụ đã cổ lão như vậy rồi.

Bên trong tòa Thần thành tại trung tâm vũ trụ này, thời gian vĩnh hằng dừng lại tại một khắc vũ trụ sinh ra kia.

Bất quá, loại vĩnh hằng này chỉ là tương đối. Đối với đám Thần Ma hậu thiên sinh ra như Chung Nhạc, Khương Y Kỳ này, bọn họ cũng không thể dừng lại tại một khắc vũ trụ sinh ra kia. Bởi vậy, thời gian vẫn tiếp tục trôi qua trên người bọn họ. Cho nên có vĩnh viễn dừng lại ở trong tòa Thần thành thứ chín này, cũng sẽ không bất lão bất tử.

- Nơi này là trung tâm của vũ trụ, vũ trụ chính là sinh ra ở nơi này. Hết thảy các loại đại đạo cũng là diễn sinh ra từ nơi này. Mà Tinh vực Tử Vi, chính là một tầng thời không càng cao hơn!

Khương Y Kỳ nói:

- Địa phương kia, chỉ có thể từ trung tâm vũ trụ truyền tống lên mới có thể tới được. Muốn từ những địa phương khác đi tới, trừ phi có năng lực thông thiên triệt địa!

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

- Đúng rồi! Vẫn còn một con đường khác! Chính là Thiên Hoàng Đế Đạo, sơn đạo do các Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ cổ lão lưu lại! Con đường kia càng nhanh hơn, là con đường của Thiên Đế. Nếu đi con đường kia, có thể đi tới Tinh vực Tử Vi càng nhanh hơn. Con đường Thiên Hoàng Đế Đạo này sớm đã bị hoang phế mười vạn năm đằng đẳng. Nhưng cách đây không lâu, Thiên Hoàng Đế Đạo lại đại phóng quang mang, có tồn tại thần bí đã thông qua Thiên Hoàng Đế Đạo, đi tới Tử Vi, tạo thành một trận oanh động không nhỏ!

- Thiên Hoàng Đế Đạo? Đó hẳn chính là Phong Hiếu Trung Phong sư huynh!

Tâm tình Chung Nhạc kích động, vội vàng hỏi:

- Tinh vực Tử Vi có tìm được tồn tại này hay không?

Khương Y Kỳ lắc đầu, nói:

- Lúc đó, rất nhiều Đại năng đã sưu tầm bốn phía, nhưng cũng không tìm được tồn tại từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo đi ra kia. Bất quá, chuyện này cũng đã khiến cho Tiên Thiên Đế Quân chú ý, vì vậy Tiên Thiên Đế Quân và mấy tôn Đế Quân khác đã liên thủ luyện chế ra Hồn Thiên Đồ và Thần thụ Khoa Kỹ, phong ấn Tổ Tinh ở đầu cuối Thiên Hoàng Đế Đạo!

Chung Nhạc ngạc nhiên, thất thanh nói:

- Hóa ra tấm Tinh đồ kỳ dị và gốc quái thụ kia gọi là Hồn Thiên Đồ và Thần thụ Khoa Kỹ!

- Hồn Thiên Đồ phong ấn thiên văn địa lý, phong tỏa toàn bộ không gian của Tổ Tinh. Thần thụ Khoa Kỹ bóp méo đại đạo thiên địa, khiến cho ngoại đạo thay thế đại đạo Tổ Tinh, cuối cùng đạo pháp không thịnh hành, khoa học kỹ thuật hưng thịnh!

Khương Y Kỳ thản nhiên nói:

- Nông Hoàng sớm đã biết Tiên Thiên Đế Quân luyện chế kiện bảo vật Hồn Thiên Đồ này là dùng để phong ấn Tổ Tinh, cho nên đã đi Hoang vực Thiên Hỏa thu thập Hỏa chủng, tiến hành bí luyện một phen, cuối cùng giao cho ta, để ta tìm cơ hội đốt cháy Hồn Thiên Đồ, lưu lại một đường sinh cơ cho Nhân Tộc Tổ Tinh. Về sau ta đắc thủ, đã đốt ra trên Hồn Thiên Đồ một cái lỗ nhỏ!

Chung Nhạc càng thêm kinh ngạc, trong lòng có một loại cảm giác quái dị. Hắn có thể rời khỏi Tổ Tinh, chính là dựa vào cái lỗ nhỏ trên Hồn Thiên Đồ này.

Nói là một cái lỗ nhỏ, nhưng thật ra cũng không nhỏ chút nào. Cái lỗ mà Khương Y Kỳ đốt ra này lớn cỡ một khỏa Tinh cầu, khiến cho Tử Quang Quân Vương không thể không vận chuyển một khỏa Tinh cầu tới, nhét vào trong đó, bít lại cái động khẩu.

Lúc đó, Chung Nhạc vừa mới khai sáng ra pháp môn suy tính quẻ Âm quẻ Dương, mạnh mẽ tính toán ra phương vị của động khẩu, đào xuyên khỏa Tinh cầu, lúc này mới có thể chạy ra khỏi phong ấn của Hồn Thiên Đồ.

Trước đây hắn chỉ biết Nông Hoàng có chút chiếu cố đối với Nhân Tộc Tổ Tinh, rất muốn thay đổi vận mệnh của Nhân Tộc Tổ Tinh, nhưng lại không biết chính mình sở dĩ có thể rời khỏi Tổ Tinh, chính là có quan hệ thật lớn với Nông Hoàng và Khương Y Kỳ.

Hắn nói lại những cố sự này cho Khương Y Kỳ biết, Khương Y Kỳ cũng rất ngạc nhiên, qua một lúc lâu sau mới nói:

- Nông Hoàng bảo ta phá hư Hồn Thiên Đồ, khiến cho ngươi có thể chạy ra khỏi Hồn Thiên Đồ. Ta lại phụng mệnh lệnh của Nông Hoàng mời ngươi tới gặp hắn. Nhân nhân quả quả, chẳng lẽ đây chính là định số?

Chung Nhạc nói:

- Không phải là định số, mà là duyên phận!

Khương Y Kỳ gật đầu:

- Là duyên phận! Trời không tuyệt Phục Hy, không tuyệt Nhân Tộc, cho nên mới có loại trùng hợp này. Đáng tiếc! Hết thảy những chuyện này là do Nông Hoàng bố trí, không biết hắn có thể nhìn thấy được kết quả hay không…

Trong lòng hắn sinh ra một loại thống khổ khó hiểu, sau một lúc lâu mới nói:

- Phục Hy, xin mời!

Bọn họ leo lên Trận đài Truyền tống cuối cùng, Khương Y Kỳ thôi động Trận pháp Truyền tống, một đạo quang lưu truyền tống phóng thẳng lên cao, mở ra không gian phía trên trung tâm vũ trụ.

Khoảnh khắc này, Chung Nhạc có một loại cảm giác xuyên qua thời gian và không gian. Trước mắt hắn, một đạo Thần quang kỳ diệu ba động, phảng phất như hắn có thể nhìn thấy của ức vạn năm lịch sử toàn thể vũ trụ, quá trình ức vạn năm diễn biến.

Từ một khắc vũ trụ này sinh ra kia trở đi, chính là thời đại Hỗn Độn Hồng Mông vô biên vô tận. Vô số ngôi sao từ trong Hỗn Độn Hồng Mông sinh ra, tử vong. Từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma từ trong các Thánh địa thuần đạo sinh ra, sinh con đẻ cái. Từng nền từng nền Văn minh giống như những đốm lửa thắp sáng vũ trụ tinh không, sau đó giống như phù dung sớm nở tối tàn, dần dần bình tĩnh và hoang vắng trở lại.

Vũ trụ đang không ngừng sinh trưởng, vô số quang huy lịch sử ở trước mắt hắn thoáng một cái đã qua, khiến cho hắn trong thoáng chốc phảng phất như đã trải qua ức vạn năm tuế nguyệt. Nhưng hắn muốn nhìn kỹ một chút, lại cái gì cũng đều không nhìn rõ.

Đột nhiên, loại quan cảm kỳ diệu này chợt biến mất, bọn họ tiến vào một cái không gian vũ trụ tầng thứ càng cao hơn khác.

Đã tới Tinh vực Tử Vi!

Ánh mắt Chung Nhạc tham lam quan sát bốn phía, trong lòng kích động không thôi. Cuối cùng cũng đã tới Tinh vực Tử Vi! Cái tâm nguyện mà hắn ngay từ thời điểm rời khỏi Tổ Tinh đã có, hiện tại rốt cuộc cũng hoàn thành.

Nhớ năm đó, hắn vẫn chỉ là một gã thiếu niên tóc xanh, mang theo hy vọng của tộc nhân Tổ Tinh và ước mơ tương lai sẽ suất lĩnh lực lượng cường đại nhất trở về giải cứu Nhân Tộc Tổ Tinh, rời khỏi Tổ Tinh, rời khỏi Tinh hệ Thái Dương.

Hắn mang theo mộng tưởng sẽ thay đổi tình cảnh của Nhân Tộc, nghĩ muốn đi tới Tinh vực Tử Vi, thay đổi hết thảy tình cảnh hiện tại. Mà thực tế lại không như mong muốn, hắn rơi xuống Uy Thần Lục Đạo Giới, tham gia thi đấu bài danh ba ngàn Lục Đạo Giới, đã trải qua đủ loại đau khổ, trải qua trấn áp của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, tiêu phí thời gian ba trăm ức năm, tao ngộ tồn tại tà ác, Tân Hỏa suýt chút nữa tiêu vong, còn từng gặp qua thế giới không có khả năng, đã tao ngộ đủ loại thần kỳ không thể tin nổi.

Hiện tại, gã thiếu niên năm xưa đã thành niên, trở thành một tôn Thần Minh, lúc này hắn rốt cuộc cũng đặt chân vào Tinh vực Tử Vi.

Sở dĩ nói Tinh vực Tử Vi là thời không vũ trụ tầng thứ càng cao hơn, là vì khi đứng ở trong Tinh vực Tử Vi nhìn lên không trung, sẽ có thể thu hết ba ngàn Lục Đạo Giới vào đáy mắt, phảng phất như đứng ở chỗ này sẽ có một loại thị giác siêu nhiên, dùng ánh mắt thần kỳ không gì không làm được đảo quét qua hết thảy.