Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên. Những sợi tơ mảnh bên cạnh mỹ phụ kia giấu diếm được người khác, nhưng không thể giấu được hắn. Những sợi tơ của nàng mỹ phụ kia là sợi tơ nhân quả dùng văn lộ Đồ đằng dệt thành, là một pháp môn thôi diễn tính toán cực kỳ cao cấp, có chút tương tự với pháp môn thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương của hắn.
Nàng mỹ phụ kia cũng đang nhìn về phía hắn, khẽ mỉm cười, mị thái vạn phần. Chung Nhạc khẽ mỉm cười đáp lễ, ánh mắt hai người giao thoa. Mỹ phụ kia bật cười một tiếng, quyến rũ phi phàm.
Lục Băng Nga hừ lạnh một tiếng, vô cùng không thoải mái:
- Hóa ra Dịch tiên sinh chính là yêu thích gái già!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Rượu càng lâu năm lại càng thơm! Ta chính là yêu thích loại rượu lâu năm này! Mùi vị của ngươi không hợp khẩu vị của ta!
Lục Băng Nga bị lời này của hắn chọc tức tới mức phát điên, hận không thể cũng giống như Mục Khanh Tuyền vậy, nhào tới vừa trảo vừa cắn hắn. Đám người Ba Đích nghe hắn nói vậy, không dám nói câu nào, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, trong lòng thầm nghĩ:
- Dịch tiên sinh ngược lại thật dám nói a! Nơi này là địa bàn của Lật Lục thị, vạn nhất nữ tử này nổi điên, Dịch tiên sinh không chết cũng phải lột một lớp da. Nói không chừng còn sẽ bị bắt đi qua cưỡng ép bái đường thành thân nữa…
Vừa mới tưởng tượng một chút màn tràng diện kia, đám người Ba Đích đều cảm giác lo lắng thay cho Chung Nhạc.
- Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung muốn khiêu chiến chúng ta?
Lục Vọng nhìn về phía Mục Khanh Tuyền, thoáng ngẩn người, khách khí nói:
- Tiểu Công chúa, hôm nay ở đây ngoại trừ ta ra, còn có Văn Đạo điện hạ, Trường Sinh sư huynh. Lẽ nào Tiểu Công chúa cũng muốn khiêu chiến bọn họ hay sao?
Văn Đạo điện hạ hừ lạnh một tiếng, có chút không thoải mái. Ương Trường Sinh thì lại chỉ khẽ mỉm cười, hiển nhiên không chút để ý.
Mục Khanh Tuyền liếc nhìn Lục Băng Nga một cái, trong lòng tức giận:
- Ta chỉ nói là muốn khiêu chiến đệ đệ nàng, nàng lại hết lần này tới lần khác nói ta muốn khiêu chiến tất cả bọn họ. Rõ ràng là Dịch sư thúc ghét bỏ nàng, nàng không để ý tới mặt mũi, trách cứ tới trên đầu của ta! Nếu không phải ngươi chê Dịch sư thúc là một Nhân Tộc, sao hắn lại ghét bỏ ngươi?
- Ba vị hiền huynh, không biết có thể chỉ giáo tiểu muội một chút không?
Mục Khanh Tuyền cười tủm tỉm hỏi.
Lục Vọng khẽ liếc nhìn Văn Đạo điện hạ một cái, mỉm cười nói:
- Cũng được! Tiểu Công chúa, hôm nay các ngươi tới đây đều là khách. Khoan hãy nóng lòng nhất thời, mọi người trao đổi với nhau một chút rồi hãy nói tiếp!
Mục Khanh Tuyền tiến lên phía trước, truyền âm nói:
- Dịch sư thúc, một lát nữa ngươi nhất định phải giúp ta!
Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Mục Khanh Tuyền đã lại truyền âm:
- Băng Nga giở trò xấu, thoáng cái đã bức ta phải đi khiêu chiến cả ba người bọn hắn. Lần này ta đoán chừng hơn phân nửa là không được. Dịch sư thúc, có thể nở mày nở mặt hay không phải xem ngươi rồi! Ngươi có thể bất phân thắng bại với Thiên Huyền Tử, đoán chừng chỉ có ngươi mới có thể tài nghệ trấn áp quần hùng. Nếu ta thua rồi, ngươi liền thay ta khiêu chiến!
Chung Nhạc từ chối cho ý kiến, ánh mắt vẫn như cũ rơi xuống trên người mỹ phụ kia.
- Khó trách là Tiên Thiên Thần chuyển thế, chỉ yêu thích gái già!
Trong lòng Mục Khanh Tuyền oán hận nói.
Đám người Chung Nhạc cùng nàng tiến lên, đi vào trong trường đình nơi đám người Lục Vọng đang tụ tập. Lục Vọng một thân bạch y, phong độ ngời ngời. Ương Trường Sinh tay cầm chiết phiến, khuôn mặt mỉm cười, cũng là một nhân vật phong lưu lỗi lạc. Văn Đạo điện hạ khí độ ung dung, có một loại quý khí tự nhiên. Bọn họ đều có Thần Ma dưới trướng đi theo hai bên, mỗi người đều mang theo sáu bảy tôn Thần Ma.
Đám người Chung Nhạc thì đi theo bên cạnh Mục Khanh Tuyền. Chỉ nghe Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ đang thảo luận đạo pháp thần thông, giao lưu tâm đắc, đồng thời cũng là một trận ma luyện, đọ sức, xác minh sở đắc lẫn nhau.
Thanh âm của bọn họ chất chứa đạo âm, chợt cao chợt thấp, bỗng nhiên kích động, đột nhiên ngừng nghỉ. Lúc thì uyển chuyển du dương, ẩn giấu kiến giải của chính mình bên trong đạo âm. Đạo âm tiến hành công phạt, ẩn tàng thần thông biến hóa kỳ diệu. Đây cũng là một trận đọ sức. Nếu như trong đối công đạo âm bị đạo âm của đối phương đè xuống, bức cho nói không ra lời, liền xem như đã thua rồi.
Trong lúc ngẫu nhiên, bọn họ còn thi triển ra một chiêu nửa thức thần thông, diễn luyện cho đối phương nhìn. Tuy là biểu diễn, nhưng cũng là hỗ trợ tăng cường đạo âm của chính mình, khiến cho chính mình chiếm ưu thế.
Mục Khanh Tuyền cũng biết bọn họ tán gẫu chính là đang đọ sức, xác minh, không thể rơi xuống hạ phong, bằng không ngay cả cơ hội giao thủ với bọn họ cũng không có. Nàng cũng lập tức gia nhập vào trong buổi nói chuyện.
Nàng vừa mới gia nhập đối thoại, đạo âm của ba người Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ nhất tề nghiền ép về phía nàng, nhất thời ép cho nàng á khẩu không trả lời được, nói không ra lời.
Đột nhiên, ba người chợt thu lại áp lực, lúc này Mục Khanh Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm buồn bực:
- Ba tên này không ai là người lương thiện! Vừa gặp mặt đã cấp cho ta một cái hạ mã uy!
Lục Băng Nga từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào, mỉm cười nhìn bọn họ đọ sức.
- Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?
Bên cạnh Chung Nhạc chợt ập tới một trận hương khí. Nàng mỹ phụ bên cạnh Ương Trường Sinh kia chợt đi tới, cười tủm tỉm, nói:
- Tiên sinh thật ra là rất lạ mặt a! Chỉ là một Nhân Tộc không ngờ lại có thể là tùy tùng của Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung. Ngươi nhất định là có chỗ phi phàm, có thể nói cho thiếp thân biết một chút hay không?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta tên là Dịch Phong, cũng không phải là tùy tùng của Tiểu Công chúa, mà chỉ là cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút. Không biết sư tỷ xưng hô thế nào?
- Bọn họ gọi ta là Thiên Ti nương nương, nhưng thật ra là đã khiến cho thiếp thân già đi rồi a!
Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:
- Dịch Phong? Chẳng lẽ chính là Dịch tiên sinh đã đánh một trận bất phân thắng bại với Thiên Huyền Tử sao? Trời ạ! Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể một lúc nhìn thấy bốn vị tồn tại mạnh nhất trong Thần Minh! Thiếp thân thật sự mở rộng tầm mắt rồi a!
- Dịch Phong Dịch tiên sinh của Nhân Tộc?
Ba người Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ nhao nhao nhìn lại, trong mắt đại phát tinh quang, ánh mắt đều rơi xuống trên người Chung Nhạc.
- Sao Dịch tiên sinh không gia nhập đối thoại?
Lục Vọng đột nhiên đề nghị:
- Nghe nói ngươi là Tiên Thiên Thần chuyển thế, kiến thức uyên bác, cần gì để cho Tiểu Công chúa đối thoại với chúng ta? Cho dù có thắng được nàng, cũng là thắng không anh hùng!
Trong lòng Mục Khanh Tuyền nổi giận, cả giận:
- Ta liền không chịu nổi như thế sao?
Nàng mở miệng, nhưng lại một câu cũng không nói nên lời, chính là bị đạo âm của Lục Vọng đè xuống, một chữ cũng không thể thốt ra. Trong lòng Mục Khanh Tuyền hoảng sợ, lúc này mới biết rõ sự chênh lệch giữa chính mình với bọn họ.
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Có Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung ở đây, ta sao dám giọng khách át giọng chủ? Ta tâm sự với Thiên Ti nương nương là được rồi!
Trong thanh âm của hắn mang theo đạo âm, đột phá đạo âm phong tỏa của Lục Vọng. Mục Khanh Tuyền nhất thời cảm thấy áp lực tan biến, lúc này mới có thể nói chuyện, ném một đạo ánh mắt cảm kích về phía hắn.