Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1191: Trở về quá khứ



- Người mang khí vận của Phục Hy thị?

Phong Vô Kỵ và hai vị Thần Hoàng của Khoa Phụ thần tộc không hiểu, vị Phục Hy thần nhân thản nhiên nói:

- Đó là câu chuyện xưa rồi, vị đó phát giác thiên địa có biến lớn, nên chạy khắp nơi định để lại gốc gác Phục Hy thị, một số vị cổ xưa đã bị ngài thuyết phục, xây dựng nên thế ngoại chi địa này. Chỉ là, ngài vẫn còn ý định muốn vùng dậy, không biết thiên thời, không biết thời vụ…

Hắn lắc đầu không nói nữa.

Phong Vô Kỵ vội nói:

- Vị đó mà ngươi nói là…

Phục Hy thần nhân không nói thêm, dẫn họ tới thánh địa của thế ngoại chi địa, cầu kiến tộc trưởng Phong thị. Mọi người vào thánh điện, trong đó có các vị Phục Hy thần nhân ngồi xếp bằng, khí tức cường đại.

Người ngồi ở chính giữa là tộc trưởng của Phục Hy thần tộc, các vị thần nhân khác ngồi quanh, thần thánh bất phàm.

Phong Vô Kỵ bái kiến tộc trưởng Phong thị, nói lý do tới đây. Vị tộc trưởng Phong thị nhìn rất trẻ, nhưng tu vi thực lực thì thâm hậu khó lường, trong ánh mắt ẩn chứa thần quang, quan sát Phong Vô Kỵ, đột nhiên nói:

- Ngươi có huyết mạch của Phục Hy thị ta, tuy rất nhạt nhưng cũng là huyết thống tộc ta. Ngươi cũng họ Phong?

Phong Vô Kỵ mỉm cười, lắc đầu:

- Ta họ Hiếu, Hiếu của Hiếu Mang thần tộc.

Tộc trưởng Phong thị nhìn hắn, Phong Vô Kỵ vẫn mỉm cười. Một lúc sau, vị tộc trưởng trẻ tuổi của Phong thị nhàn nhạt nói:

- Trong cơ thể ngươi đúng là có huyết thống của Bàn Hoạch thị, Hiếu Mang thần tộc có lẽ là một nhánh của Bàn Hoạch thị.

- Huyết thống Bàn Hoạch thị?

Phong Vô Kỵ khựng người, hắn cũng có nghe nói về Bàn Hoạch thị, là một trong hai mươi tư đế tộc, chỉ là chưa từng gặp. Tại sao tộc trưởng Phong thị lại nói hắn có huyết thống của Bàn Hoạch thị?

Hoạch trong Bàn Hoạch có hai nghĩa, một là hồ lô, hai là ngao. Nếu là nghĩa thứ hai thì Bàn Hoạch chính là Bàn Ngao.

- Nói vậy ta cũng là đế tộc?

Phong Vô Kỵ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

- Bàn Hoạch thị chiến bại, cũng bị trấn áp trong Thiên Hà chi châu.

Vị tộc trưởng Phong thị trẻ tuổi thản nhiên nói:

- Ngươi là đế tộc thì hà tất phải ra tay với Phục Hy thị ta? Ngươi đi gặp lãnh tụ của Bàn Hoạch thị các ngươi, mời hắn phái cường giả là được.

Phong Vô Kỵ mắt sáng lên, rồi có phần do dự, Bàn Hoạch thị chiến bại cũng bị trấn áp trong Thiên Hà chi châu?

Đế tộc chiến bại thật sự có thực lực hắn tưởng tượng không?

Vị tộc trưởng Phong thị phẩy tay:

- Tiễn khách.

Đột nhiên một vị giả Phục Hy đứng dậy, cười:

- Tộc trưởng, nếu là vị đó đã nói thì lẽ nào lại cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, thể diện của hắn cũng sẽ không tốt lắm.

Tộc trưởng Phong thị ánh mắt lay động, trầm giọng nói:

- Ý của trưởng lão là?

Vị lão giả Phục Hy kia cười:

- Tộc ta đã rất lâu rồi không xử lý việc ngoài, lần này là cơ hội hiếm có. Nếu có thể giúp đỡ một vị tân Thiên Đế, chưa biết chừng Phục Hy thần tộc ta có cơ hội ra khỏi thế ngoại chi địa.

Các vị thần nhân Phục Hy khác cũng gật gù:

- Cũng có lý, mong tộc trưởng suy nghĩ!

Tộc trưởng Phong thị đứng dậy, phất tay áo:

- Các ngươi quyết định là được, việc gì phải hỏi ta.

Nói rồi hắn rời khỏi thánh điện.

Phong Vô Kỵ nhìn cảnh tượng đó trong lòng kinh ngạc:

- Nội bộ Phục Hy thần tộc hình như rất kỳ lạ, tộc trưởng Phong thị dường như không có mấy quyền lực, mà bị các trưởng lão kia kiềm chế, rất lạ!

- Nếu đã là công tử của Bàn Hoạch thị đích thân tới thì ít nhiều cũng phải nể mặt..

Một vị trưởng lão Phục Hy cười ha hả, nói:

- Sao có thể để công tử về tay không? Nào, mời Phong Thanh Vũ tới đây.

Không lâu sau, một vị thần minh Phục Hy trẻ tuổi tới thành điện cúi người thi lễ. Phong Vô Kỵ nhìn thì thấy vị Phong Thanh Vũ này đầu người thân rắn, có vẻ kiêu ngạo, sáu quầng sáng chuyển động phía sau đầu, mi tâm có thần nhãn. Hai con mắt chứa nhật nguyệt, toàn thân phủ vảy rồng Tiên Thiên, chiếu đại thiên thế giới, thực lực cực mạnh, khiến người khác nhìn cũng kính sợ, giống như một vị Chiến Thần bất khả chiến bại uy phong lẫm liệt.

- Thanh Vũ, bên ngoài có một nhân tộc mở ra năm phần huyết mạch Phục Hy, Vô Kỵ tiên sinh không tìm được hắn, không bắt được hắn, hắn rất giỏi. Vô Kỵ tiên sinh nói hắn có liên quan lớn tới Phục Hy thần tộc ta, ngươi đi cùng Vô Kỵ tiên sinh một chuyến.

Vị trưởng lão Phục Hy cười:

- Ngươi bắt được hắn chính là lập công cho tộc ta, sau này ngươi sẽ có lợi ích lớn, chưa biết chừng chúng ta vì thu hoạch lần này mà có thể rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này.

- Phục Hy dã sinh ở ngoại giới? Hắn thì có thể có bản lĩnh gì? Đáng cho ta đích thân xuất mã sao?

Vị Phục Hy thần nhân Phong Thanh Vũ cười khảy:

- Chúng ta vốn là công thần, nếu không có chúng ta thì làm gì có thiên địa ngày nay? Làm gì có sự vinh hoa phú quý của chúng? Những chủng tộc này không cảm kích mà còn giam cầm chúng ta ở đây, đó là đạo lý gì? Trưởng lão, giờ chúng nhờ vả chúng ta, chi bằng ngồi lại ra giá…

- Hỗn xược!

Các vị trưởng lão quát lớn, trưởng lão đứng đầu cau mày:

- Bảo ngươi đi thì đi đi, đừng có nói lời thừa thãi! Thiên hạ giờ có dấu hiệu đại loạn, chính là lúc chúng ta kiến công lập nghiệp. Nếu ngươi làm tốt chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, không bị kìm chế. Ngươi đi lần này mọi việc phải nghe Vô Kỵ tiên sinh, hiểu chưa?

Phong Thanh Vũ đành cúi người:

- Đệ tử lĩnh mệnh!

Phong Vô Kỵ thì càng ngạc nhiên hơn, những Phục Hy này ăn nói hành động đều rất cổ quái, chỗ nào cũng thấy không ổn. Tộc trưởng Phong thị như vậy, những trưởng lão và Phong Thanh Vũ này cũng vậy.

Phong Vô Kỵ và Phong Thanh Vũ cáo từ các trưởng lão, lên thuyền rời đi. Vị tộc trưởng Phong thị kia đứng ở rìa thế ngoại chi địa ngẩng lên nhìn, dường như muốn nhìn xuyên qua tầng tầng phong cấm để thấy thế giới bên ngoài.

Hắn cầm một hũ rượu đỏ đậm, chốc chốc lại ngửa cổ uống ngụm lớn, có vẻ như đã ngà ngà say.

- Phong Thanh Vũ, ngươi nên biết Phục Hy ở ngoại giới cũng là Phục Hy, là đồng tộc của ngươi.

Đột nhiên vị tộc trưởng Phong thị này nói:

- Hắn và ngươi đồng tộc đồng tông, ngươi đừng có quá đáng với hắn.

- Đồng tộc đồng tông?

Phong Thanh Vũ cười ha hả:

- Tộc trưởng, chưa chắc vậy chứ? Tên Phục Hy đó có lẽ đồng tông với ngài nhưng chưa chắc đồng tông với ta. Tổ thượng của ta năm đó chỉ vì phá thần huyết Phục Hy nên mới chuyển thế tới Phục Hy thần tộc. Ta là hậu thế của công thần, đồng tộc với Phục Hy dã sinh chứ không đồng tông, không thể nói gì tới tình cảm được.

Tộc trưởng Phong thị nhíu mày, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, Phong Thanh Vũ không hề sợ hãi, cười:

- Nếu tộc trưởng không còn việc gì nữa thì Thanh Vũ cáo từ…

Đúng lúc này, đột nhiên từ nơi sâu nhất thế ngoại chi địa truyền ra chấn động kịch liệt, những tiếng gầm thét trầm đục kinh người vọng ra. Cả Thiên Hà chi châu rung chuyển dữ dội, dường như ma quái bị trấn áp dưới lòng đất đang làm mưa làm gió, muốn phá vỡ trấn áp thoát ra ngoài!

Sắc mặt tộc trưởng Phong thị biến đổi, phá không bay đi, cùng lúc đó các vị trưởng lão Phục Hy cũng biến thành lưu quang bay về nơi đang có biến. Mỗi người đều hét lớn biến thành các vị Phục Hy Chiến Thần, thần quang chiếu rọi bầu trời, thậm chí chiếu ra cả Thiên Hà bên ngoài!

- Ngươi kêu cái gì mà kêu?

Các vị trưởng lão Phục Hy cùng quát lớn, hợp lực trấn áp xuống, lạnh giọng nói:

- Cho ngươi sống tới giờ đã là khai ân rồi, ngươi còn muốn tạo phản?

Tộc trưởng Phong thị không nói gì, nhưng cũng ra tay trấn áp động tĩnh đáng sợ dưới lòng đất.

- Phản đồ…

Dưới lòng đất vọng lên một giọng nói già nua.

Các trưởng lão Phục Hy cười khảy:

- Ngươi không phải sao?

Lòng đất yên tĩnh.

Lúc này, trong tầng tầng phong ấn bên ngoài cũng rung chuyển dữ dội, các vị trưởng lão Phục Hy ngẩng lên nhìn. Thấp thoáng có thể thấy con thuyền lớn dẫn theo tám con thuyền khác vẫn đang chống lại phong cấm, càng ngày càng ác liệt. Ai nấy đều chau mày lo lắng.

- Kẻ đó có thể từ quá khứ tới hiện tại sao?

Một vị trưởng lão Phục Hy lo lắng nói:

- Nếu hắn vào đây được thì…

Các vị trưởng lão không khỏi rùng mình, tộc trưởng Phong thị ánh mặt phức tạp, lắc đầu nói:

- Hắn không vào được, hiện tại hắn đã chết rồi. Hắn đã chết rồi, cho dù có vào được cũng không gây nên chuyện gì được.

Các vị trưởng lão cười:

- Tộc trưởng, dù sao hắn cũng là phụ thân của ngài, nói như vậy có phải hơi bất hiếu không?

Tộc trưởng Phong thị hừ lạnh không nói, ngửa đầu uống ngụm rượu, quay người loạng choạng bỏ đi:

- Hắn đã chết mấy vạn năm rồi, không sống lại được nữa rồi!

Trong các tầng phong ấn, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đột nhiên biến sắc, thấy con thuyền này bị tầng tầng phong cấm bao vây, đã không thể di chuyển thêm được nữa, khó lòng phá vỡ được phong cấm mà vào trong thế ngoại chi địa.

- Nguy rồi, con thuyền này đang nghiêng!

Chung Nhạc cảm thấy da đầu tê dại, đang định ôm lấy Âm Phiền Huyên, đột nhiên Âm Phiền Huyên chủ động ôm lấy hắn. Chung Nhạc khựng lại, không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng giật dây thừng của cột buồm, quấn mình và Âm Phiền Huyên vào cột buồm ôm cứng lấy nó, hét lớn:

- Con thuyền này sắp lật rồi, ôm chắc lấy ta!

Uỳnh uỳnh!

Con thuyền càng ngày càng nghiêng, cuối cùng rầm một tiếng, thân thuyền lật nhào, tám con thuyền khác cũng lần lượt bị lật trong phong cấm, ánh sáng vô biên tràn tới, khiến người ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, bên tai có tiếng đạo âm vang vọng.

Đạo âm đó giống như tiếng tế tự của hàng tỷ sinh linh, giống như vọng tới từ sâu thẳm, vang vọng mà cũng xa vời.

- Đạo âm của thời quang?

Chung Nhạc khựng người, đạo âm này hắn rất quen, là âm thành biến thành từ thời quang đồ đằng trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, ẩn chứa sự đạo diệu của thời quang.

- Kiếp trước không thể trách cứ, kiếp sau không thể truy cầu, chuyện xưa không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Chỉ là tương lai này chúng ta cũng không qua được, cũng không tới được.

Một tiếng nói vang vọng truyền tới, ngữ khí có phần thất vọng:

- Ta gánh vác khí vận cuối cùng của Phục Hy thị, nhưng chẳng thay đổi được gì, lẽ nào thời đại thuộc về Phục Hy đã thực sự qua rồi? Vận mệnh này không thể thay đổi được nữa sao?

Con thuyền khổng lồ này dường như đang di chuyển trong không gian và thời gian, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên buộc mình trên cột buồm, ngẩng lên thì thấy tinh quang tạo thành sông, vô số vì sao lưu động bên dưới thuyền, nối liền Tử Vi Đế Tinh và một ngôi sao khác.

Ngôi sao đó to lớn không hề thua kém Tử Vi Đế Tinh.

Ngôi sao đó đã vỡ thành bốn phần, thấp thoáng Chung Nhạc thấy trong đó một phần có hình dạng như Thiên Hà chi châu mà Âm Khang thị cư trú.

Trong ánh sáng vô biên, một vị Phục Hy thần nhân thân hình hùng vĩ đứng trên mũi thuyền nhìn về Thiên Hà. Hắn không phải xương trắng mà có máu thịt, lá cờ rách rưới phía sau cũng đã mới trở lại bay phấp phới trong gió.

Ào ào!

Tám con thuyền còn lại lao ra khỏi mặt sông Thiên Hà, tám vị Phục Hy thần nhân đứng trên mũi thuyền, ánh mắt nghiêm nghị, thuyền lái về hướng một mảnh ngôi sao vỡ.

- Họ không thấy chúng ta?

Chung Nhạc kinh ngạc.

Vị Phục Hy thần nhân trên mũi thuyền khổng lồ dường như nghe thấy gì đó, ngoảnh lại, vẻ mặt kinh ngạc.

- Tộc trưởng đang nhìn gì vậy?

Trên một con thuyền khác, một vị Phục Hy thần nhân hỏi.

- Có dao động lạ, hình như có thứ gì của tương lai theo chúng ta tới đây.

Vị tộc trưởng lẩm bẩm.