Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1205: Thiên Hà phong ba ác (2)



Chung Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta buộc phải trở về Tiên Thiên Cung, nhưng là Tử Quang Quân Vương đích thân mời ta về. Đến lúc đó Tử Quang Quân Vương sẽ khó lòng hạn chế ta, ít nhất cũng có thể giúp ta ngang hàng với hắn, thậm chí còn hơn hắn một bậc.

- Đó cũng không phải lý do để quay về Tiên Thiên Cung. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ…

Âm Phiền Huyên đột nhiên hiểu ra, nhớ ra hắn là Phục Hy, nghĩ bụng:

- Hắn trở về là vì hắn là Phục Hy, vì nhân tộc của hắn. Rốt cuộc ta có nên cho phụ thân biết cô gia của ngài là một Phục Hy không…

Nàng ngẩng lên, thấy Âm Khang thị mặt mày tươi tỉnh đắc ý, đang khoe khoang nhãn lực của mình với các lão quái vật của Âm Khang thị, tìm được một con rể tốt.

- Con rể ta ấy à, đệ nhất thần minh, con gái ta cũng là đệ nhất thần minh. Mọi người thấy chưa, các đại đế tộc đều muốn lôi kéo con rể ta. Con gái các ngươi có bản lĩnh đó không?

Âm Khang thị tán vung trời đất, không còn biết trời trăng gì.

- Thôi vậy, là cha trói ta mà gả đi, ta đã được gả đi rồi, đương nhiên phải nghĩ cho phu quân.

Âm Phiền Huyên trong lòng có cảm giác vô cùng cao cả.

Ánh mắt Chung Nhạc lay động, nhìn Âm Phiền Huyên:

- Ta muốn đi Thiên Hà một chuyến, gặp Phong Thanh Vũ.

- Ta đi cùng ngươi.

Âm Phiền Huyên vội nói:

- Vừa rồi Vô Kỵ tiên sinh và hai vị Thần Hoàng của Khoa Phụ thần tộc cũng đi theo. Vô Kỵ tiên sinh kia hình như có ý đồ xấu với ngươi. Tốt nhất nên đem theo vài cường giả Âm Khang thị, để tránh bị mai phục!

Chung Nhạc cười:

- Ngươi cứ yên tâm, Thần Hoàng không làm gì được ta đâu.

Hắn đi về phía cảng biển Âm Khang thị dặn ma thần Âm Khang thị chuẩn bị thuyền:

- Cho ta một con thuyền nhỏ được rồi.

Một lúc sau, ma thần Âm Khang thị đã chuẩn bị xong một con thuyền chỉ dài ba trượng, không có khoang thuyền, cũng không có cột buồm, chỉ có một cái sào trúc.

Chung Nhạc lên thuyền, thấy Âm Phiền Huyên lên một con thuyền lớn khác, rõ ràng là không yên tâm hắn đi một mình.

Chung Nhạc mỉm cười, cầm sào đẩy, con thuyền bay vào Thiên Hà.

Thiên Hà bao la mênh mông, tinh lưu giống như nước chạy dưới thuyền. sào trúc của Chung Nhạc thò xuống Thiên Hà, khẽ đẩy một cái là đi nghìn vạn dặm, tốc độ cực nhanh.

Hắn lái thuyền trên Thiên Hà, nhìn quanh thì không thấy thuyền của Lục Vọng, Bàn Tư đâu nữa, mà thuyền Phong Thanh Vũ và Phong Vô Kỵ cũng không thấy đâu.

Chung Nhạc cho thuyền tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau, vẫn không thấy tung tích của bọn Phong Vô Kỵ và Phong Thanh Vũ, còn Âm Phiền Huyên thì vẫn đi theo sau hắn.

Bất tri bất giác họ đã rời xa khỏi Thiên Hà chi châu của Âm Khang thị, đi vào sâu trong Thiên Hà.

Chung Nhạc cứ thế cho thuyền lao đi mà không hỏi điểm đến, thuyền lướt đi trên dòng Thiên Hà, con thuyền nhỏ bé dập dềnh, càng ngày càng xa Thiên Hà chi châu.

Không biết đi được bao nhiêu vạn dặm, Thiên Hà đưa hắn rời khỏi Tử Vi Tinh Vực, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn thì thấy trên trời vô số sao xa. Lúc này có một con thuyền lớn đang đuổi theo sau Âm Phiền Huyên.

Âm Phiền Huyên nhìn con thuyền đó thì thấy Phong Vô Kỵ, Phong Thanh Vũ trên thuyền cũng nhìn về phía nàng, quan sát động tĩnh của thuyền, có phải có thần ma Âm Khang thị ẩn mình không.

- Cường giả Âm Khang thị không có trên thuyền.

Phong Thanh Vũ mở thần nhãn, quan sát kỹ rồi nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, đây là trận chiến giữa ta và hắn, các ngươi không phải nhúng tay vào.

Hắn dùng lực giậm mạnh xuống sàn tàu, một tấm ván bay lên, rơi xuống Thiên Hà. Phong Thanh Vũ dùng tay làm đao, chặt một cây cột buồm, cầm nó để tung người nhảy lên tấm ván thuyền kia, dùng cột buồm làm sào đẩy tấm ván thuyền đi.

- Các ngươi không cần theo ta, đợi tin của ta!

Tiếng Phong Thanh Vũ vọng tới:

- Không lâu sau ta sẽ bắt hắn trở về, tặng cho Vô Kỵ tiên sinh, cho các ngươi tùy nghi xử lý!

Phong Vô Kỵ ánh mắt lay động, nói nhỏ:

- Phong Thanh Vũ quá tự cao, muốn một mình bắt hắn, chèo thuyền hết tốc lực cho ta!

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu lập tức dùng pháp lực điều khiển thuyền hết tốc lực, tốc độ thuyền lập tức tăng mạnh, đuổi theo Phong Thanh Vũ và Chung Nhạc.

Cùng lúc đó Âm Phiền Huyên cũng dốc sức điều khiển thuyền đuổi theo Chung Nhạc.

Nhưng Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ nhẹ nhàng, tốc độ thuyền nhỏ và tấm ván thuyền cực nhanh, còn thuyền thì nặng nề, không thể linh hoạt được bằng.

Thiên Hà phía trước dần nổi sóng, càng ngày càng lớn, khuấy động từng cụm tinh vân, tinh sa trong làn sóng phá không, vù vù biến thành những quả tinh cầu khổng lồ lơ lửng trong vũ trụ.

Con thuyền nhỏ và tấm ván thuyền lướt đi trong tinh vân, rất nhanh đã bỏ lại họ đằng sau.

Âm Phiền Huyên hừ một tiếng, ném một tấm ván thuyền lên, chặt cột thuyền, nhảy lên bỏ thuyền, đáp xuống tấm ván, đuổi theo Chung Nhạc.

Phong Vô Kỵ thấy thế cũng hét lên:

- Bỏ thuyền!

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu mỗi người tung một tấm ván thuyền lên. ba người nhảy vào Thiên Hà, đáp xuống tấm ván lướt đi. Phong ba trong Thiên Hà càng ngày càng lớn.

Phong Vô Kỵ lắc đầu một cái, mọc thêm hai cái đầu nữa, hai cái đầu Bàn Ngao, một đầu người, mi tâm mở ra thần nhãn, bắn ra ba đạo thần quang, tìm kiếm Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ trong Thiên hà.

Nhưng sóng Thiên Hà càng ngày càng cao, gió càng ngày càng mạnh, không thể nào tìm được hai người Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ, ngược lại mấy tấm ván họ đứng có nguy cơ bị lật.

- Vô Kỵ tiên sinh!

Khoa Phụ Mậu căng thẳng, tiếng nói khàn đặc:

- Sóng gió quá lớn, nếu tấm ván bị lật thì chúng ta sẽ chết không chỗ chôn đấy!

Phong Vô Kỵ đột nhiên nhìn thấy trong tầng tầng sóng, Âm Phiền Huyên vẫn tiến tới, mắt hắn sáng lên, quát lớn:

- Tiếp tục tiến về phía trước!