Trên dưới Tinh Hồng Bảo một mảnh vui mừng, cử hành một trận khánh điển. Không biết bao nhiêu Nhân Tộc hoan ca chúc mừng trận chiêu an này. Mục Tô Ca bị giam cầm suốt ba năm đằng đẳng, lần này được phóng xuất ra ngoài, rất nhiều Nhân Tộc bồi thường hắn, lôi kéo hắn đi chè chén mỹ tửu. Riêng Chung Nhạc thì được mời tới một tòa Thánh địa khác của Tinh Hồng Bảo, Thánh điện của Phục Hy thị!
Trong hành lang Thánh điện, Chung Nhạc chậm rãi đi dọc theo hành lang này, hai bên là những bích họa cổ lão, ghi lại lịch sử tám vạn năm qua từ khi di tộc Phục Hy chạy tới đây. Chung Nhạc đi dọc theo hành lang này, giống như đi dọc theo dòng lịch sử Phục Hy thị chuyển hóa thành Nhân Tộc, đã nhìn thấy tràng cảnh tộc nhân mình kháng cự, nhìn thấy tràng cảnh các tiền bối gian khổ lập nghiệp, nhìn thấy bọn họ giãy dụa cầu sinh trong tuyệt cảnh, nhìn thấy bọn họ trốn Đông trốn Tây, nhìn thấy bọn họ tìm kiếm sinh lộ cho hậu nhân.
Hắn nhìn thấy quá trình bọn họ dần dần biến thành Nhân Tộc, loại biểu tình tuyệt vọng đó ở trên các bức bích họa được khắc họa cực kỳ chi tiết. Hắn nhìn thấy cảnh tượng vị Tộc trưởng Phục Hy cuối cùng hai tay nâng lên một đứa bé Nhân Tộc mới sinh, giơ cao quá đầu, phía dưới là vô số tộc nhân rơi lệ mà lại vui sướng đón chào một sinh mệnh mới.
Đối mặt với sinh mệnh mới, vị Tộc trưởng Phục Hy cuối cùng đã tiếp nhận Nhân Tộc, tiếp nhận sự thật Phục Hy Thần Tộc đã biến thành Nhân Tộc. Bức bích họa này đã xúc động Chung Nhạc, khiến cho hắn không khỏi dừng lại trước bức bích họa này một lúc lâu, trong lòng có muôn vàn tư vị. Đoạn đường này đi tới, hắn chứng kiến quá trình Tinh Hồng Bảo xây dựng, Nhân Tộc cầu sinh tồn trong kẽ hở. Lão Tộc trưởng chi nhánh Phục Hy thị này suất lĩnh Nhân Tộc trốn Đông trốn Tây, cuối cùng chết trận trong sự truy sát của đám thủ vệ Thiên Ngục.
Tám vạn năm lịch sử của Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão là một bộ lịch sử kháng cự, vui buồn lẫn lộn. Cuối cùng, bọn họ rốt cuộc vẫn còn sống trong Vũ trụ Cổ lão, biến thành dân du cư không có chỗ ở cố định.
- Phục Hy, mời bên này!
Lão giả Nhân Tộc lúc trước ngồi trên bảo tọa bạch cốt kia, hiện tại tinh thần phấn chấn, suất lĩnh mấy vị Trưởng lão Nhân Tộc dẫn hắn tới trung ương Thánh điện. Nơi này tự thành thiên địa, là không gian do Lão Tộc trưởng chi nhánh Phục Hy thị chế tạo ra. Đập vào trong mắt đầu tiên chính là vô số bài vị, bắt đầu từ Đại Toại của Thời đại Hỏa Kỷ, ghi chép từ Toại Hoàng Thời đại Hỏa Kỷ cho tới Bào Hy thị, người khai sáng Phục Hy Thần Tộc của Thời đại Địa Kỷ, rồi tới Phục Mân thị, vị Phục Hy Thiên Đế cuối cùng, sau đó là linh vị của Lão Tộc trưởng chi nhánh Phục Hy thị.
Họ tên trên đại đa số các linh vị trong đó Chung Nhạc cũng đều không biết, những linh vị này là linh vị của những tiên tổ Phục Hy thị cùng với Đại Toại Thời đại Hỏa Kỷ trong lịch sử. Tất cả mọi chuyện liên quan tới đoạn lịch sử này đều đã bị người lau đi. Nhân Tộc sớm đã không nhớ bọn họ còn có một đoạn tuế nguyệt vô cùng huy hoàng này. Mà ở nơi này, lịch sử vẫn còn được bảo lưu lại.
Muốn diệt tộc hắn, trước diệt sử hắn! Nhân Tộc bên ngoài đã không nhớ tổ tông của bọn họ là ai, đã không biết các tổ bối đã từng sáng tạo ra Văn minh huy hoàng như thế nào, khai sáng ra thịnh thế huy hoàng tới mức nào. Mà nơi này vẫn như cũ bảo tồn lại lịch sử của các tiền bối, lịch sử đại biểu cho tổ bối Nhân Tộc vẫn chưa bị quên lãng, vẫn chưa bị lau đi. Chỉ cần lịch sử vẫn còn, lịch sử chưa bị sửa, lịch sử còn được Nhân Tộc ghi nhớ, vậy sẽ có thời khắc khôi phục trở lại, có thời khắc tái hiện, có thời khắc tái tạo huy hoàng.
Chung Nhạc nhất nhất ghi nhớ, bên tai lắng nghe Lão Tộc trưởng Nhân Tộc kể lại sự tích của các đời tổ tiên, lớn nhỏ đều không bỏ sót, giảng thuật cho hắn từng cái từng cái thời đại mênh mông hạo hãn, từng cái từng cái nhân vật vui buồn lẫn lộn. Qua một hồi lâu sau, Chung Nhạc nghiêm nghị hỏi:
- Sao không lập ra Thần tượng cho bọn họ? Ta từng nhìn thấy qua Linh của liệt tổ liệt tông trong Hư Không Giới, bọn họ đã đang khô héo…
- Tế tự không truyền tới được Hư Không Giới!
Lão Tộc trưởng Nhân Tộc Phù Kỳ Chi thở dài một tiếng, nói:
- Nếu dựng lên Thần tượng tế tự tiên tổ, sẽ lập tức có Thiên phạt đánh xuống, phá hủy Thần tượng. Đám thủ vệ Thiên Ngục còn có thể rất nhanh tìm được địa phương lập nên Thần tượng. Trong lịch sử, đã có không biết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta chính vì vậy mà bị giết chết. Dần dần, đã không còn ai dám lập Thần tượng, tế tự liệt tổ liệt tông nữa…
Chung Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Đây là kế tuyệt hộ!
Phù Kỳ Chi gật đầu, nói:
- Kế tuyệt hộ này có quan hệ với Thiên! Năm xưa, di tộc Phục Hy Thần Tộc ta nghĩ muốn thỉnh Linh của liệt tổ liệt tông hạ phàm, nghịch thiên cải mệnh, nhưng một vị cũng không mời xuống được, lại còn bị tử thương thảm trọng. Thậm chí ngay cả công pháp của liệt tổ liệt tông cũng không có khả năng đạt được. Rốt cuộc đã khiến cho Văn minh của các tổ bối không thể lưu truyền xuống. Phục Hy, trôi qua thời gian tám vạn năm, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện. Đây có lẽ là Linh của liệt tổ liệt tông trong cõi u minh không đành lòng nhìn thấy chủng tộc chúng ta bị diệt tuyệt, hậu đại của chúng ta ngây ngô đần độn, bị khi dễ, bị xem thành lương thực!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Tộc trưởng, trong Tử Vi vẫn còn có Phục Hy. Ta nhìn thấy trong Thiên Hà Chi Châu còn có nhất mạch do Tộc trưởng Phong Thường Dương năm xưa suất lĩnh…
- Bọn họ đã không còn là Phục Hy nữa, chẳng qua là một đám sủng vật do tồn tại đã hủy diệt Phục Hy Thần Tộc chúng ta nuôi dưỡng mà thôi!
Phù Kỳ Chi lạnh lùng nói:
- Phục Hy ở nơi đó sống chung với kẻ phản bội và địch nhân, sớm đã không còn huyết tính của Phục Hy nữa! Ngay cả tâm huyết cũng không còn, sao có thể tính là Phục Hy? Trong Tinh Hồng Bảo chúng ta mặc dù đều là Nhân Tộc, nhưng lựa chọn ra bất kỳ người nào, cũng đều càng có tâm huyết hơn so với bọn họ!
Một vị Trưởng lão bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhất là vị Tộc trưởng kia! Mỗi ngày chỉ biết uống rượu mua vui, chính là một tên giá áo túi cơm! Chúng ta đã từng liên lạc qua với hắn, nhưng hắn lại không thèm đáp lời, không nói tới hắn cũng được!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nói:
- Còn có một nàng nữ tử Phục Hy thị, gọi là Tư Mệnh. Huyết mạch so với ta còn tinh thuần hơn. Nàng cũng là Phục Hy, phong hoa tuyệt đại, ta đối với nàng cực kỳ kính phục!
- Nàng ta?
Phù Kỳ Chi và mấy vị Trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, nhất tề lắc đầu, nói:
- Nàng không là Phục Hy chân chính! Thế gian hiện tại, Phục Hy thị chân chính chỉ có một mình ngươi mà thôi!
Chung Nhạc ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Tư Mệnh không phải là Phục Hy?
- Không phải!
Phù Kỳ Chi lắc đầu, nói:
- Có một số việc, Phục Hy cần được biết! Mời Phục Hy đi theo chúng ta!
Chung Nhạc theo bọn họ tiếp tục tiến sâu vào tòa Thánh điện này. Phù Kỳ Chi nói:
- Tộc trưởng Phục Hy chi tộc chúng ta cũng là một người hùng tài vĩ lược, đáng tiếc sinh không gặp thời. Hắn vì để tộc ta Đông Sơn tái khởi đã mưu tính rất nhiều, trước khi chết đã lưu lại một cái hậu thủ. Cái hậu thủ này chính là phòng trường hợp nếu trong hậu thế có Phục Hy xuất hiện, hắn đã lưu lại cho Phục Hy hậu thế một kiện vũ khí, một kiện vũ khí kinh thiên động địa. Kiện vũ khí này đã được tế tự suốt tám vạn năm rồi. Sáu trăm năm trước, đám người chúng ta nóng lòng, đã quyết định thức tỉnh kiện vũ khí này!
Sâu bên trong tòa Thánh điện, Chung Nhạc nhìn thấy nửa tòa Chư Thiên. Sở dĩ gọi là nửa tòa Chư Thiên, là bởi vì tòa Chư Thiên này cũng không hoàn chỉnh. Một nửa lạc ấn vào trong Thánh điện, hình dáng như một cánh cửa, một nửa kia lại ẩn núp trong không gian, nội tàng vô số ngôi sao.