Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1354: Đế Quân đến gặp



Âm Phiền Huyên kinh hãi, còn đang nghĩ quầng sáng thứ bảy vừa hiện lên là biến mất sau đầu Chung Nhạc, nghe tiếng Phục Thương thì đột nhiên sực tỉnh, kêu lên thất thanh:

- Hoàng thái tử vừa rồi thấy không? Quầng sáng thứ bảy! Thấu ảnh của bí cảnh thứ bảy!

Phục Thương lắc đầu:

- Mở ra được đệ thất luân, giờ hắn mới chỉ được một bước đầu, sau còn con đường mười vạn dặm nữa, đến khi hắn đi hết được chặng đường đó ngươi kêu lên cũng chưa muộn.

- Con đường mười vạn dặm mà mới đi một bước?

Âm Phiền Huyên kinh ngạc, lại kéo Chung Nhạc ra ngoài. Không lâu sau ai đó lại tung tẩy chạy vào Lục Đạo Giới Châu rồi lao vào chỗ chết trước mặt Phục Thương.

Phục Thương ban đầu có phần thấy phiền phức việc hắn cứ liên tục muốn chết như vậy, nhưng thấy hắn xuất hiện quầng sáng thứ bảy thì bắt đầu nhẫn nại. Chỉ cần khi hắn gặp nguy hiểm là lại ra tay giúp, đóng không gian bí cảnh lại cứu mạng hắn.

Có vị đế cấp như Phục Thương, Chung Nhạc có muốn chết cũng không chết được, huống hồ là hắn không muốn chết?

- Chưa từng thấy kẻ nào suýt chết một lần mà còn hân hoan tiếp tục chết tiếp lần hai lần ba theo cách cũ như vậy…

Vị hoàng thái tử tiền triều này lắc đầu không thôi.

Dần dần, quầng sáng thứ bảy hiện lên sau đầu Chung Nhạc ngày một lâu hơn, dần dần hắn kiên trì được nửa canh giờ, nhưng lần nào quầng sáng thứ bảy đó cũng kết thúc bằng việc nổ tung.

Quầng sáng này nổ tung nghĩa là hắn mở bí cảnh thứ bảy thất bại, không thể thống nhất bí cảnh thứ bảy với sáu bí cảnh trước kia.

Chung Nhạc tiếp tục thử nghiệm, nhưng mãi không thoát ra được cục diện này, hắn không khỏi chau mày.

Lý do khiến hắn thất bại liên tục đó là Huyết Mạch Bí Cảnh, bí cảnh thứ sáu, có thể dung hợp một cách hoàn hảo với các bí cảnh khác, trở thành một hệ thống, tạo nên hệ thống Lục Đại Luân Hồi.

Còn bí cảnh thứ bảy của hắn thì không thể dung hợp với Lục Đại Luân Hồi để chỉnh hợp thành hệ thống hoàn hảo. Đó chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn thất bại.

Muốn dung hợp bí cảnh thứ bảy với sáu bí cảnh hắn cần phải tạo nên một hệ thống lớn hơn Lục Đại Luân Hồi. Không chỉ vậy, hắn còn cần phải có lĩnh ngộ cực cao về hệ thống Lục Đại Luân Hồi thì mới làm được điều đó!

Hệ thống Lục Đại Luân Hồi là Phục Mân Đạo Tôn tập hợp trí tuệ của vô số cường giả ở thời đại đó rồi hoàn thiện nó. Muốn hoàn thiện và hiểu rõ Lục Đại Luân Hồi, phải mất lượng thời gian, tinh lực và trí tuệ khó lòng tưởng tượng nổi.

Cho dù là Thiên Đế cũng có cái không hiểu về Lục Đại Luân Hồi, ví dụ như Thiên Nguyên Thiên Đế luyện chế Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, do không lĩnh ngộ đủ về Lục Đại Luân Hồi mà thất bại.

Lý giải của Chung Nhạc về Lục Đại Luân Hồi còn chưa đạt tới trình độ đó, vì thế muốn mở hẳn bí cảnh thứ bảy, kết hợp với Lục Đại Luân Hồi thành một hệ thống hoàn chỉnh thì với bản lĩnh hiện tại của hắn còn lâu mới đủ.

Nhưng hắn có thể tạm thời mở ra bí cảnh thứ bảy, đưa chiến lực bản thân lên tầng cao mới trong nửa canh giờ. Đó cũng là rất cừ rồi!

Chỉ là, thời gian mở bí cảnh thứ bảy có hạn, thời gian càng lâu gánh nặng của hắn càng lớn, cần phải cẩn thận.

- Không vội, có thể từ từ hoàn thiện bí cảnh thứ bảy.

Chung Nhạc thả lỏng tâm thái, bắt đầu nghiên cứu Thiên Đạo Đồ. Khi một con đường không thông thì có thể đi đường khác, chưa biết chừng có khả năng có được kết quả, đây là kinh nghiệm tu luyện của hắn.

Hắn vẫn nhớ đạo ngữ mà Đại Tư Mệnh đọc, là ba mươi loại đạo ngữ, theo ý của nó thì đó là tên của ba mươi thiên đọa.

Thiên Cương, Thiên Kỷ, Thiên Khất, Thiên Ấn…

Ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ ở chỗ Đại Tư Mệnh có thay đổi, biến thành đạo ngữ, sự ảo diệu trong Thiên Đạo Đồ ẩn mình trong ba mươi loại đạo ngữ này.

Đó là sự lý giải của Đại Tư Mệnh về ba mươi loại thiên đạo, hắn thấy được ba mươi Thiên Đạo Đồ từ chỗ Toại Hoàng, cộng với lĩnh ngộ của bản thân hắn, đã có điểm khác biệt với ba mươi Thiên Đạo Đồ của Toại Hoàng.

Có thể nói, hắn liều chết đi nghe ba mươi đạo ngữ, cái hắn có được không chỉ là thiên đạo truyền thừa của Toại Hoàng mà còn của Đại Tư Mệnh.

Thiên Đạo Đồ mà Toại Hoàng để lại gần như không thể lý giải, còn đạo ngữ của Đại Tư Mệnh thì trở thành chìa khóa để gải đáp tdd, không thể không nói thế sự thần kỳ.

Bằng sự liều mạng của mình, hắn đã có được hai cơ duyên to lớn!

Chung Nhạc đã nghe một lần ba mươi đạo ngữ của Đại Tư Mệnh, phần lớn hắn đã nhớ được, chỉ là một số chỗ bí ẩn với năng lực của mình hắn không thể lặp lại được.

Hắn đọc ba mươi đạo ngữ, hết lần này đến lần khác, kích phát Thiên Đạo Đồ trong thức hải, lần nào cũng có lĩnh ngộ mới.

Thời gian dần trôi, nấu càng ngày hắn càng lĩnh ngộ được nhiều thì có thể càng ngày càng phong phú ba mươi đạo ngữ, cuối cùng nắm chắc ba mươi thiên đạo mà Đại Tư Mệnh và Toại Hoàng truyền thụ.

- Dịch Khanh.

Đột nhiên trong đầu Chung Nhạc vó tiếng của Tiên Thiên Đế Quân. Chung Nhạc ra khỏi Quân Vương Điện, định tới nghênh đón.

- Không cần kinh động chư thần.

Tiếng của Tiên Thiên Đế Quân vọng tới:

- Ta và ngươi gặp trong thuyền.

Chung Nhạc tiến về con thuyền cổ, lên thuyền một lúc thì có tiếng bước chân, Chung Nhạc quay lại thì thấy Tiên Thiên Đế Quân cùng Lung Điệt lên thuyền.

Trấn Thiên Quan tuy là hùng quan, cao thủ vô số, nhưng với Tiên Thiên Thần Ma như Tiên Thiên Đế Quân, muốn vào đây mà hai vị Đế Quân như Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn không biết thì không hề khó.

Chung Nhạc chấn động, nhìn Lung Điệt giật mình:

- Sao nàng ta vẫn còn sống?

Đại Tư Mệnh đọc ba mươi thiên đạo ngữ dẫn phát ba mươi thiên đạo, tạo thành ba mươi loại hình thái bảo vật, oanh kích chiếc trống lớn, sức phá hoại thậm chí khiến con thuyền cổ kia cũng tan nát, đầy thương tích. Chung Nhạc trốn trong thuyền cũng bị trọng thương, suýt nữa đã không thể sống trở về!

Khi đó Thái Phùng, Lung Điệt bốn vị Đế Quân đó bị Đại Tư Mệnh khống chế, đọc đạo ngữ hồi sinh. Họ nằm trong trung tâm của vụ va đập đó, cho dù là Đế Quân viên mãn, còn cường đại hơn cả Chung Nhạc với Bát Trận Đồ, nhưng cũng tuyệt đối không thể sống được trong trận va đập đó!

Không có chút khả năng nào!

Nhưng giờ Lung Điệt lại đừng sờ sờ trước mặt hắn, đi tới cùng Tiên Thiên Đế Quân, nhìn thì không hề có thương thế gì nghiêm trọng.

Sao có thể như thế được?

Hơn nữa, khi Chung Nhạc lái con thuyền chạy khỏi Trấn Thiên Phủ có quay lại nhìn, không thấy ai rời khỏi Trấn Thiên Phủ, sau đó Trấn Thiên Phủ chấn động và biến mất.

Vậy Lung Điệt làm thế nào mà ra được? Ra lúc nào?

Hắn có cảm giác dựng tóc gáy, tình huống này chỉ có thể có một cách giải thích, đó là Lung Điệt sống nhờ sự che chở của Đại Tư Mệnh!

Vị đạo hữu này của Tiên Thiên Đế Quân đã là quân dưới trướng Đại Tư Mệnh, không còn là minh hữu của Tiên Thiên Đế Quân nữa mà là gian tế Đại Tư Mệnh cài cắm bên cạnh Tiên Thiên Đế Quân!

Chung Nhạc ánh mắt lay động, không có biểu hiện gì, thi lễ với Tiên Thiên Đế Quân, rồi với Lung Điệt, cười:

- Lung Điệt sư tỷ cứ truy sát khiến ta phải chạy trốn thật vất vả!

Lung Điệt cười nói:

- Thật xấu hổ, mấy người bọn ta bị dị hương che khuất đạo tâm, sự bình tĩnh ung dung trước kia không cánh mà bay, khiến gây nên tai họa này. Dịch quân rộng lòng đừng trách!

Chung Nhạc mỉm cười, nói đầy thâm ý:

- Ta và sư tỷ tuy có phải lần giao đấu nhưng cũng là có chung kẻ địch, cùng vượt hùng quan, giờ thấy sư tỷ bình an trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Không biết sau khi ta đi thì sư tỷ gặp phải chuyện gì?

Phong độ của Lung Điệt lúc này khác hẳn với lần đầu gặp nàng ta. Khí tức tạo cho người ta cảm giác cao xa phiêu dật. Nàng ta nói:

- Dịch tiên sinh vừa đi thì bọn ta cũng thoát ra được, làm gì còn gặp chuyện gì? Tiên sinh có con thuyền thần, tốc độ nhanh hơn bọn ta, đến mức bọn ta bị trọng thương. Tiên sinh có con thuyền đó cho mình, đúng là may mắn.

- Bọn ta?

Chung Nhạc sững người, lẽ nào nói bọn Thái Phùng cũng còn sống?

Lung Điệt đánh giá con thuyền cổ giờ đã tan nát, ánh mắt thần bí, nói:

- Sau đó ta nghe nói chủ nhân của tòa Trấn Thiên Phủ đó cũng là chủ nhân của con thuyền này. Tiên sinh phải cẩn thận đấy. Nghe nói chủ nhân Trấn Thiên Phủ đã hồi sinh rồi, chưa biết chừng sẽ lấy con thuyền này đi.

Chung Nhạc biết vị nữ Đế Quân này đang uy hiếp cũng như dùng lợi ích để dụ dỗ hắn.

Nếu hắn vạch trần chuyện bọn họ đi theo Đại Tư Mệnh thì đừng hòng giữ được con thuyền, còn nếu che giấu thì con thuyền có thể thuộc về hắn.

Đây có lẽ là giao dịch Đại Tư Mệnh đưa ra.

Chung Nhạc hai lần vô ý động vào dấu ấn hồi sinh mà Thần Vương tiền sử để lại. Lần sau thì thành công hồi sinh Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh để con thuyền cho hắn có lẽ là vì muốn báo đáp.

Nhưng nếu Chung Nhạc làm hỏng chuyện tốt của Đại Tư Mệnh thì chắc chắn hắn sẽ lấy con thuyền đi.

- Tại sao Đại Tư Mệnh lại không có động tĩnh gì mà lại phái họ tới? Hơn nữa còn là cài người bên cạnh Tiên Thiên Đế Quân?

Chung Nhạc nghĩ, trong lòng không hiểu.

Đột nhiên hắn nhớ tới điều quan trọng:

- Tiên Thiên Đế Quân là đệ tử của kẻ tà ác kia. Tà ác kia chắc chắn là một trong những thần Vương ám toán Đại Tư Mệnh năm xưa!

Tiên Thiên Đế Quân ve rmặt lo lắng, nói:

- Dịch quân, thất đệ của ta Ma Lăng mất tích rồi. Thái Phùng bọn họ nói là bị dòng loạn lưu của không gian thời gian cuốn đi, bị đập thành một bức họa, việc này ngươi có biết không?

Chung Nhạc gật đầu, khi đó tới Trấn Thiên Phủ, hắn trên thuyền nhìn về phía sau thì vừa hay thấy cảnh “lão thất” bước ra dòng quang lưu bắn ra từ con thuyền, bị đập thành một bức tranh dẹt.

Cảnh tượng đó vô cùng chấn kinh, đường đường một Đế Quân mà không hề có khả năng phản kháng, bị đập bẹp thành một bức tranh, cũng không hề có độ dày như mảnh vỡ không gian!

- Ma Lăng Đế Quân không về Tử Vi?

Chung Nhạc kó hiểu nói.

Tiên Thiên Đế Quân lắc đầu, thở dài:

- Đến nay vẫn không có tin tức của hắn. Ta sợ hắn bị cuốn vào sâu trong thời không, không thể trở về nữa. Ta cùng họ tới chính là để hỏi xem ngươi có cách tìm thất đệ không.

Chung Nhạc trầm tư một lúc, lắc đầu nói:

- Nếu Trấn Thiên Phủ vẫn còn, con thuyền này khi tới Trấn Thiên Phủ gặp phải loạn lưu thời không, chưa biết chừng còn có thể tìm, dẫn hắn lên thuyền, nhưng giờ…

Trấn Thiên Phủ đã biến mất, còn con đường nối với Trấn Thiên Phủ đương nhiên cũng biến mất. Muốn tìn lại “lão thất” có lẽ là không thể.

Tiên Thiên Đế Quân đột nhiên rơi lệ, lẩm bẩm:

- Khi trưởng tử của ta chết ta cũng chưa từng rơi lệ. Chết con tron trai còn có thể tái sinh. Nhưng huynh đệ không còn, đạo hữu không còn thì ta đi đâu tìm một đạo có thể giao tâm với ta? Thất đệ, đệ yên tâm, dù đệ lưu lạc nơi nào thì ta cũng phải tìm được đệ!

Chung Nhạc khuyên:

- Bệ hạ đừng đau buồn! Theo thần, Ma Lăng sư huynh nếu tìm được thời không của chúng ta thì hắn có thể trở về, Đế Quân nhất định có thể gặp lại hắn.

Hắn cũng có nghiên cứu về không gian đại đạo và thời gian đại đạo, đường dẫn tới Trấn Thiên Phủ bị rối loạn không gian thời gian, lão thất Ma Lăng có thể bị cuốn tới tương lai hoặc về quá khứ.

Nếu là quá khứ hắn sẽ thành một bức họa phiêu đãng trong thời gian, mãi mãi không thể dừng lại. Nếu là tương lai thì có cơ hội gặp lại.

Tiên Thiên Đế Quân thở dài:

- Chỉ còn cách đó. Dịch quân, ta sắp đột phá tu thành Đế Cảnh rồi.

Chung Nhạc chấn kinh, buột miệng:

- Bệ hạ, còn bao lâu nữa?