Lời này của Chung Nhạc vừa ra, sắc mặt tất cả mọi người ở đây khẽ biến, trong lòng lại là nhiệt huyết dâng trào.
- Định cái bài danh cho Chư Đế Bảng tương lai sao?
Âm Phần Huyên cũng bị hắn nói tới mức tâm động không thôi, mỉm cười nói:
- Cần gì thay Mặc Ẩn may áo cưới chứ? Không bằng chúng ta lại lập ra một cái bảng mới, cái bảng này, liền gọi là Tương Lai Chư Đế Bảng a?
- Tương Lai Chư Đế Bảng?
Trên pho tượng Thần Vũ Uy Vương, càng nhiều Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần và Thần Hầu nhao nhao đi xuống, chạy về phía này, càng lúc càng nhiều. Chỉ có Thần Hoàng tự ngạo thân phận, nghĩ muốn xuống nghe một chút, nhưng lại không đặt xuống được mặt mũi.
Định cái bài danh cho Chư Đế tương lai? Những lời này khiến cho đám Thần Ma trẻ tuổi này trong nháy mắt bộc phát ra đấu chí vô biên. Tương lai, không thuộc về những thế hệ trước hiện tại đã hùng bá thiên hạ, mà là thuộc về đám Thần Ma trẻ tuổi bọn họ này.
Bọn họ có được Đế Tư, có được chiến lực viễn siêu cùng thế hệ, có được tiềm lực vô biên, cần gì phải tranh bài danh Thiên Thần Chư Thánh Bảng? Sao lại không thể định ra bài danh Chư Đế tương lai? Chỉ cần không chết, bọn họ cũng sẽ có được đại thành tựu, đều sẽ trở thành quần tinh chói mắt nhất trong tương lai.
Một gã Thần Minh trẻ tuổi kích động vạn phần, lẩm bẩm:
- Chư Đế hiện tại cũng đều là bước từng bước một đi lên từ những cảnh giới Thần Minh, Thiên Thần… này, bọn họ tại thời điểm cùng cảnh giới chưa chắc đã cường đại hơn chúng ta!
Một gã Chân Thần trẻ tuổi khác gật đầu, nói:
- Hiện tại bọn họ chiếm địa vị cao, tương lai chúng ta cũng có thể chiếm địa vị cao!
- Tương lai không thuộc về những kẻ già yếu, mà là thuộc về chúng ta!
- Hai vợ chồng Dịch Quân Vương quả nhiên có đại khí phách, không hỗ là Tiên Thiên Thần chuyển thế!
Tương Tôn Công tán thưởng:
- Tương Lai Chư Đế Bảng? Chỉ cái tên này thôi cũng đã vượt qua Chư Thánh Bảng vô số lần rồi!
Quần hùng vô cùng hưng phấn, kích động dâng trào. Chung Nhạc đột nhiên ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mỉm cười nói:
- Các vị vẫn là quá kích động rồi! Nếu đã là bảng, vậy thì phải có bài danh, phải có cao có thấp, có đệ nhất, cũng có đệ nhị. Ai là đệ nhất, ai là đệ nhị, luôn phải cần tranh một chuyến! Ta đề nghị, hôm nay chúng ta so tài một trận nhỏ trước, giao lưu một phen. Trăm năm sau, ta đưa thư thông báo các vị, lại so tài một trận, giao lưu sự tiến bộ của mọi người. Tiếp qua trăm năm nữa, lại một lần nữa đưa thư thông báo các vị, lại so tài một trận…
Hắn khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- So tới so lui, tới khi chúng ta đều trở thành Đế rồi, Tương Lai Chư Đế Bảng này cũng sẽ trở thành Chư Đế Bảng chân chính rồi!
Đám người ngồi xuống trên chiếu, bắt đầu thương nghị quy tắc thi đấu. Đám người Đề Mạc Bắc, Ương Phong Bình cũng không còn rụt rè nữa, cùng với mọi người sôi nổi thương nghị. Đám người không lâu lắm đã hoàn thiện xong các loại quy củ. Trận thi đấu này, vẫn là dựa theo quy tắc bài danh của Chư Thánh Bảng mà tiến hành, mỗi cảnh giới đều phân biệt so tài với nhau, cuối cùng căn cứ chiến tích để định bài danh.
Đề Mạc Bắc ho khan một tiếng, nói:
- Đề Đĩnh thị ta có một kiện bảo bối, gọi là Tế đàn Thiên Thần, có thể trấn áp cảnh giới, trấn áp những Thần Ma tiến vào trong đó xuống còn cảnh giới Thiên Thần. Chúng ta có thể không cần dùng chiến tích để định bài danh, mà tiến vào trong Tế đàn Thiên Thần, dùng cảnh giới Thiên Thần để nhất quyết cao thấp một trận a?
Một gã Thần Minh trẻ tuổi cau mày, nói:
- Vậy các Thần Ma cảnh giới Thần Minh sẽ bị thua thiệt, không thể tham chiến!
Đề Mạc Bắc mỉm cười, nói:
- Thần Minh tạm thời không cần bài danh. Các ngươi tu luyện thành Thiên Thần cũng không quá khó khăn, đợi sau khi tu thành Thiên Thần, lại tới quyết đấu cũng không muộn!
Đám Thần Ma nhao nhao gật đầu nói phải. Chung Nhạc dò hỏi:
- Mạc Bắc, Đề Đĩnh thị các ngươi có thể cho mượn Tế đàn Thiên Thần không?
Đề Mạc Bắc vỗ ngực nói:
- Tự nhiên có thể! Ta lập tức thông báo cho trưởng bối Đề Đĩnh thị, để hắn trở về vận chuyển Tế đàn Thiên Thần tới đây!
Chung Nhạc nhất thời đại hỉ, vươn tay ra, nói:
- Ngày này một trăm năm sau, các vị đợi thư của ta!
Vô số Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu nhao nhao vươn bàn tay ra, bàn tay đám người chồng lên nhau, cùng cười lớn, nói:
- Ngày này một trăm năm sau, xin đợi các vị!
Mặt mày Thiên Huyền Tử hớn hở, cười hắc hắc, nói:
- Hiện tại thiên hạ đại loạn, các ngươi nhất định phải sống tới một trăm năm sau a!
Đám người nhất tề nổi giận quát lớn, đều muốn quần ẩu cái tên này.
- Đợi một chút! Đội hình không nên loạn a!
Hồn Đôn Vũ đột nhiên cao giọng nói:
- Các ngươi đợi một chút, để ta ghi chép lại một màn này!
Dứt lời, hắn tế khởi tấm gương do Đế của Hỗn Độn thị ban tặng, huyền phù cao cao giữa không trung, sau đó vội vàng chạy về phía Võ Thánh Đài, đứng chung một chỗ với mọi người, mỉm cười nói:
- Mọi người hướng về phía tấm gương của ta cười một cái nào!
Lúc này, Tương Tôn Công, Lục Vọng và Ly Liên Linh Vũ đang đè Thiên Huyền Tử nằm rạp trên mặt đất. Ô Thanh Khanh len lén đạp mông Thiên Huyền Tử một cước. Chung Nhạc và Âm Phần Huyên ngồi ở trung ương, đang trò chuyện với đám người Đề Mạc Bắc, Ương Phong Bình… Đám người nghe hắn nói vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương kia. Tấm gương kia đại phóng Thần quang, chiếu rọi một màn này vào trong gương.