Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1429: Khách quý tới thăm (2)



- Phu quân, Bệ Ngạn đã xuất thế rồi?

Âm Phần Huyên vội vàng tiến lên chào đón. Nàng quan sát tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh này, vừa mừng vừa sợ, ngữ khí có chút mơ hồ, nói:

- Thật sự khả ái a… Tựa hồ càng ngon miệng hơn!

Vị nương nương của Quân Vương Điện này không nói lời nào, quơ tay nắm lấy bím tóc nhỏ của Bệ Ngạn, lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một cái bát lớn, bỏ Bệ Ngạn vào trong bát, lại lấy từ trong Bí cảnh của chính mình ra trên dưới một trăm cây Thần dược, nhấc lên một kiện Ma lô của Âm Khang thị, mở nắp lô ra, bỏ cả đám Thần dược cùng với Bệ Ngạn vào trong lô, lại đổ Thái Âm Thần Thủy thu thập từ trong Thiên Hà vào, muốn hấp một nồi canh Thần dược.

Chung Nhạc vội vàng thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn. Pháp ấn vừa chấn động, Âm Phần Huyên nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng mở nắp Thần lô ra, cả kinh kêu lên:

- Bệ Ngạn sư huynh không còn loại hương khí say lòng người kia nữa, nhưng lại càng thêm mê người hơn. Bây giờ phải làm thế nào cho phải đây?

Trong Thần lô, tiểu hài tử mập mạp Bệ Ngạn đang đắm mình trong Thái Âm Thần Thủy, miệng không ngừng gặm Thần dược, gương mặt bộ dáng vô tội. Âm Phần Huyên vừa mới định kéo hắn ra khỏi Thần lô, đạo tâm trong nháy mắt lại bất ổn, đóng lại nắp Thần lô, chuẩn bị dùng Ma hỏa để hấp luyện.

Chung Nhạc một lần nữa thức tỉnh nàng, giơ tay nắm lấy bím tóc của tiểu gia hỏa trong nồi, ném hắn ra thật xa. Âm Phần Huyên một trận kinh hãi, vội vàng nói:

- Bệ Ngạn sư huynh, ngươi cách ta càng xa càng tốt a!

- Ừm!

Tiểu hài tử mập mạp thành thành thật thật nói.

Lúc này, Phù Lê và Hồn Đôn Vũ sãi bước đi vào, hỏi:

- Chủ công, chúng ta lúc nào sẽ xuất phát… Nương nương từ khi nào đã sinh ra một tiểu hài tử mập mạp như vậy a?

Sắc mặt Âm Phần Huyên nhất thời ửng đỏ, hét lên một tiếng, nói:

- Đây là Bệ Ngạn sư huynh, con trai của Trác Long tiền bối! Còn nhớ gốc Thánh Liên dị hương lượn lờ kia không? Thứ dựng dục bên trong chính là Bệ Ngạn sư huynh, cách đây không lâu mới vừa xuất thế mà thôi!

Phù Lê nhất thời tỉnh ngộ, tiến về phía Bệ Ngạn, mỉm cười nói:

- Hóa ra là Bệ Ngạn biểu đệ! Phù Lê ta hữu lễ rồi… Ngươi chạy cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi a!

Bệ Ngạn vội vàng chạy trốn tới sau lưng Chung Nhạc, co đầu rụt cổ, không dám tới quá gần bọn họ.

Phù Lê bước nhanh cước bộ đuổi theo, cười ha hả, nói:

- Ta thật sự sẽ không ăn ngươi a! Mặc dù ta lớn lên bộ dáng hung hãn một chút, nhưng… biểu đệ ngươi tựa hồ rất ngon miệng a, tới đây để cho biểu ca nếm một miếng, chỉ một miếng thôi…

Phù Lê hung tàn thành tính, mở ra cái miệng lớn như chậu máu. Cái miệng này đừng nói là một tiểu tử Bệ Ngạn, cho dù là một trăm một ngàn tên cũng ăn sạch bách được.

Lúc này, Âm Phần Huyên tế khởi ngọc tiêu. Tiếng tiêu cất lên, Phù Lê mới thanh tỉnh lại một chút, trong lòng một trận kinh hãi, vội vàng rời xa Bệ Ngạn một chút:

- Chủ công, ngươi luyện giúp hắn một lá cờ, trên cờ liền viết mấy chữ: Ai cũng đừng tới gần ta!

Chung Nhạc sâu sắc tán thành, lập tức lấy ra Thần kim Thần liệu, luyện chế giúp bản thân Bệ Ngạn một lá cờ và một cây cột cờ, trên đó viết mấy chữ‘Ai cũng đừng tới gần’, để cho tiểu hài tử Bệ Ngạn tự mình khiêng. Tiểu hài tử đầu hổ này tay ngắn chân ngắn, khiêng cây đại kỳ này lộ ra vô cùng cồng kềnh, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu.

Phù Lê trên dưới quan sát hắn mấy lần, nói:

- Không có lực uy hiếp! Bệ Ngạn biểu đệ, ngươi ghi thêm phía sau mấy chữ. Liền viết: Tự gánh hậu quả!

Bệ Ngạn ghi thêm vào phía sau lá cờ bốn chữ này. Vì vậy trên lá cờ trở thành: ‘Ai cũng đừng tới gần, tự gánh hậu quả’.

Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

- Thiếu hai chữ ‘bằng không’ rồi!

Bệ Ngạn lại ghi thêm vào chính giữa hai chữ ‘bằng không’. Phù Lê đọc qua một lần, lắc đầu nói:

- Vẫn là không có bao nhiêu khí thế! Năm chữ ‘Ai cũng đừng tới gần’ này cũng phải sửa. Đổi thành ‘Cách xa ta một chút, bằng không tự gánh hậu quả’, như vậy mới có lực uy hiếp!

Bệ Ngạn nghe hắn nói vậy, chiếu theo lời Phù Lê nói, cải biến văn tự trên lá cờ. Phù Lê gật đầu, mỉm cười nói:

- Hiện tại sẽ không có kẻ nào dám can đảm tiếp cận ngươi nữa!

- Hai tên gia hỏa này thật là càn quấy!

Chung Nhạc quan sát cây đại kỳ này, có chút dở khóc dở cười. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Hiện tại đã tới lúc rời đi rồi! Chỉ là không biết dọc theo con đường này có an toàn hay không… Mặc Ẩn có bốn kế chiên xào hầm nấu, hiện tại chỉ mới dùng hai kế chiên xào, không biết hắn có sẽ dùng hai kế hầm nấu đối phó ta hay không? Hầm, cũng là luộc, dùng lửa nhỏ chậm rãi hấp dần, lửa nhỏ nước nhiều, chậm rãi hầm chín, thỏa thích hưởng dụng. Hai kế chiên xào không thành công, lại dùng tới kế này. Nếu hắn dùng kế này đối phó ta, sao còn thông báo cho ta biết, Chư Tà muốn ở trên Đế yến giết chết ta?

Chung Nhạc thoáng có chút chần chờ. Tâm tư của Mặc Ẩn quả thật vô cùng kỳ quái.

- Bất luận Mặc Ẩn có tiếp tục đối phó ta hay không, lần này đường về cũng sẽ nguy hiểm tầng tầng, hung hiểm đáng sợ. Không biết Tiên Thiên Đế Quân có âm thầm trợ giúp ta hay không?

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu lên:

- Tiên Thiên Đế Quân chắc chắn sẽ ra tay giúp ta, sẽ không để cho ta chết trên đường về. Bởi vì hiện tại ta đối với hắn vẫn còn có tác dụng, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa uy hiếp được hắn. Bất quá, cũng không thể đặt toàn bộ hy vọng lên trên người hắn. Ta hẳn là đi cùng một chỗ với nhạc phụ, từ trên Thiên Hà rời đi, rời khỏi Thiên Đình. Sau đó lại mượn đường của Trung Ương thị và Lật Lục thị, mượn uy phong của hai cái Hoàng tộc Đế tộc này, rời khỏi Đế tinh!

Hắn suy nghĩ tới đây, thương nghị với Âm Phần Huyên một phen, liền định đi gặp Âm Phó Khang. Đột nhiên chỉ nghe ngoài cung vang lên một đạo thanh âm bình bình đạm đạm, nói:

- Dịch tiên sinh có còn ở đây không?

Chung Nhạc nghe đạo thanh âm này vô cùng quen tai, lại không nhớ là đã nghe qua ở nơi nào. Chỉ nghe đạo thanh âm kia tiếp tục nói:

- Bích Lạc tới chơi, không biết Dịch tiên sinh có thể gặp mặt một chút hay không?

Trong lúc bất chợt, lông tơ toàn thân Chung Nhạc nhao nhao dựng hết lên lên, khóe mắt nhảy lên một cái.

Bích Lạc tiên sinh tới chơi? Bích Lạc tiên sinh đại biểu cho Thiên, tới đây tìm hắn rốt cuộc là có chuyện gì?