Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1471: Vấn đề của Vô Kỵ (2)



Hắn vẫn hành sự dưới dung mạo của Phong Vô Kỵ, điều khiển thuyền chiến bay về hướng Đế Tinh.

Phong Hiếu Trung không ở Đế Tinh, hắn phải mượn đường từ Đế Tinh vào sâu trong Tử Vi Tinh Vực. Phục Hy thị trước giờ không ở cố định một chỗ nào, cũng may Chung Nhạc có phân thân ở trong Linh Ngọc Cung của Phục Hy thị giúp hắn nghiên cứu, chỉ cần theo cảm ứng với phân thân là có thể tìm được hắn.

- Còn nửa năm nữa Phong Vô Kỵ mới lên bờ được, thời gian này đủ để ta rời khỏi Tử Vi Đế Tinh đi xa rồi.

Vài ngày sau, chiến thuyền lên bờ, Chung Nhạc cất con thuyền vào nguyên thần bí cảnh. Con thuyền này vẫn còn tác dụng rất lớn, hắn không có sắc lạnh để vào thế ngoại chi địa, sau này nếu muốn trở lại thế ngoại chi địa thì phải nhờ vào con thuyền này.

- Vũ sư huynh, mấy hôm tới huynh phải chịu thiệt thòi rồi.

Chung Nhạc tế Thiên Nguyên Luân Hồi Cảnh ra, đưa Hỗn Độn Vũ vào trong đó, hiên ngang bước đi. Hắn hành tẩu dưới tướng mạo của Phong Vô Kỵ đương nhiên Hỗn Độn Vũ không thể xuất hiện, vì thế phải đưa hắn vào Thiên Nguyên Luân Hồi Cảnh để khỏi bị lộ.

Đế Tinh rộng lớn tới mức khó tưởng tượng, chỉ là, Đế Tinh hiện giờ đã chiến hỏa liên miên, phân tranh ác liệt, thậm chí giữa các đế tộc trên Đế Tinh cũng bắt đầu có chiến sự.

Trước kia tuy Đế Tinh hỗn loạn nhưng vẫn không tới mức này, còn bây giờ, sau tiệc mừng thọ Thiên Đế thì thế lực các phương đã rõ ràng, thiên hạ khí vận chia bảy, bảy vị đế cấp tranh đoạt đế vị, khiến các đại chủng tộc kể cả đế tộc cũng bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc nên đi theo bên nào.

Cục thế đã rõ ràng, vậy là bắt đầu loại bỏ những kẻ khác mình, cộng vứi có kẻ ngấm ngầm tạo sóng gió, vì thế ngay cả đế tộc cũng khó lòng tự giữ mình yên bình được, chỉ đành phải tham gia vào trận đại tranh này, tìm kiếm đường thoát cho chủng tộc mình.

Đến khi thiên hạ được bình định, công thần sẽ được Thiên Đế mới trọng dụng trọng thị, đề bạt bồi dưỡng, chủng tộc đương nhiên sẽ hưng thịnh như diều gặp gió. Còn nếu đoạt đế thất bại thì sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt, đương nhiên sẽ không cho phép những đế tộc kia quấy nhiễu.

Đặc biệt là giữa các đại đế tộc cũng có ân oán riêng, nhân lúc loạn thế này có thù báo thù, có oán trả oán.

Chung Nhạc cũng cần phải hành sự thận trọng, để tránh không bị cuốn vào cuộc chiến giữa các đại đế tộc, nếu bị cuốn vào thì cho dù hắn có thân phận của Phong Vô Kỵ bảo làm phù hộ thân thì cũng khó lòng tự bảo toàn tính mạng, dù sao thì thế lực ở Đế Tinh cũng quá phức tạp.

Hơn nữa hắn cũng không biết nhiều về bối cảnh và nhận thức của Phong Vô Kỵ, rất dễ bị lộ đuôi.

Trên đường tới tinh vực có Phong Hiếu Trung, Chung Nhạc đều bình an. Con đường gần nhất là mượn truyền tống môn trong lãnh địa của Đại Đình thị truyền tống tới thánh địa gần với chỗ của Phong Hiếu Trung.

Như vậy có thể tiết kiệm được nửa năm.

- Vô Kỵ tiên sinh đúng là khách quý!

Chung Nhạc vào lãnh địa của Đại Đình thị, đi về hướng Tinh Môn truyền tống trận của Đại Đình thị, đế tộc cấp này đều có truyền tống môn riêng của mình, thông tới khắp nơi, có thể truyền tống lượng ít binh lực tới các tinh vực ở Tử Vi.

Có thần tướng của Đại Đình thị tới đón, cười ha hả, nói:

- Lần trước gặp Vô Kỵ tiên sinh trên Thiên Đình tiểu tướng nhận được rất nhiều điều bổ ích, hôm nay ngọn gió nào đã đưa tiên sinh tới đây?

- Ta ngang qua bảo địa, nhớ tới huynh trưởng nên tới thăm.

Chung Nhạc chớp mắt, trong bụng mơ hồ:

- Đại Đình thị này là ai nhỉ?

Phong Vô Kỵ quảng giao, dù tới nơi nào cũng có thể hòa nhập, chỉ là cường giả các tộc mà hắn kết giao quá nhiều, Chung Nhạc cũng không biết vị thần tướng Đại Đình thị này là ai.

Vị thần tướng này tu vi Thần Hoàng Cảnh, nhưng trước mặt hắn lại tự xương tiểu tướng rõ ràng rất trọng thị Phong Vô Kỵ.

- Thực không giấu, lần này ta tới có việc muốn mượn truyền tống môn của bảo địa để tới Loại Tinh Trạch.

Chung Nhạc không lòng vòng mà nói thẳng ý định.

Thần tướng đó vội nói:

- Tiên sinh yên tâm, cho phép ta chiêu đãi tiên sinh, đợi khi truyền tống môn đủ năng lượng sẽ đưa tiên sinh tới Loại Tinh Trạch. Tiên sinh không biết thôi, ở đây còn có một vị cố hữu của tiên tinh, ta đi gọi hắn, tiên sinh gặp nhất định sẽ rất vui!

Chung Nhạc giật mình, vội nói:

- Nạp năng lượng cho truyền tống môn trước đã, ta có việc gấp.

- Việc nạp năng lượng cho truyền tống môn cứ giao cho thuộc hạ là được, không mất nhiều thời gian.

Thần tướng đó vội rời đi, Chung Nhạc tim đập loạn, không biết vị cố hữu của Phong Vô Kỵ kia là ai, liệu có vạch trần hắn không.

- Tên Phong Vô Kỵ này bằng hữu khắp thiên hạ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chỉ riêng điểm này thôi ta đã thua kém hắn quá nhiều. Hắn đúng là có điểm hơn người, đâu cũng hòa nhập được.

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Đột nhiên có tiếng cười lớn vọng tới, vị thần tướng kia dẫn tới một vị thần ma mặt đầy hồng quang. Vị thần ma kia thấy Chung Nhạc liền cười lớn:

- Vô Kỵ tiên sinh, Bích Lạc Cung chia tay tới nay lại trùng phùng, đúng là phúc ba đời!

Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội tiến lại, ôm chặt lấy vị kia, cười:

- Đúng là không ngờ, thật không ngờ. Huynh trưởng sao lại ở Đại Đình thị vậy? Ta còn tưởng huynh trưởng đi rồi khụ khụ…

Chung Nhạc trong bụng chán nản:

- Tên này lại là ai thế?

Đây là Tiên Thiên Thần Ma xuất thân Bích Lạc Cung, nghe thế liền hiểu, cười nói:

- Thiên hạ có nơi đâu không phải chốn đặt chân. Ta rời Bích Lạc Cung tới đây, Đại Đình thị đối đãi không tồi nên ở lại luôn.

Hai người ngồi xuống, Chung Nhạc suy nghĩ nhanh chóng:

- Rốt cuộc hắn là ai? Tên là gì? Phải xưng hô thế nào?

Vị thần ma đó dáng người khôi ngô cao lớn, trên đầu mọc hai sừng, tu vi cảnh giới cực cao, đã là Tạo Vật Chủ, nói năng bất phàm, cười nói:

- Lần trước Vô Kỵ tiên sinh đột phá Chân Thân Cảnh còn thỉnh giáo ta, hỏi hai vấn đề. Lần đó ta chưa giải đáp được. Giờ Vô Kỵ tiên sinh còn nhớ hai câu đó không?