Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1492: Đế Tu La



Quỷ U Minh cười:

- Loại trở mặt như Phục Bảo Điền thì ai dám tin tưởng trọng dụng hắn? Mục đích của hắn lần này có lẽ là để gặp Vũ Đô Lang! Chắc chắn Tiên Thiên Đế Quân nghi ngờ lai lịch của Dịch tiên sinh, muốn từ Vũ Đô Lang xem xem Dịch tiên sinh có phải Lê Tương Thần Quân hay không. Bệ hạ chỉ cần gọi Vũ Đô Lang tới, dặn hắn vài câu để hắn làm mấy việc ngu đần, Phục Bảo Điền chắc chắn sẽ tiếp xúc với hắn, đến khi Phục Bảo Điền trở về Trấn Thiên Quan, Dịch Phong chắc chắn phải chết!

Đế Minh Thiên Đế nhìn Mặc Ẩn, nói:

- Mặc tiên sinh nghĩ sao?

Mặc Ẩn do dự một chút, nói:

- Thần nghĩ rằng không cần phải bảo Vũ Đô Lang giả vờ ngu xuẩn. Vũ Đô Lang vốn đã không đấu lạii được Dịch Phong, dù là trí tuệ hay ngộ tính hay thành tựu đều không bằng vị Dịch tiên sinh đó. Hắn giả vờ có khi lại lộ khiến Tử Quang Quân Vương ngh ngờ kế hoạch đã bị chúng ta nhận ra. Thần cho rằng, không cần cho Vũ Đô Lang biết chuyện này, hắn nên làm thế nào thì cứ làm như thế. Như vậy Dịch Phong sẽ bị Tiên Thiên Đế Quân giết, trừ bỏ một cường địch.

Đế Minh Thiên Đế rất đồng tình, cười:

- Làm như lời Mặc tiên sinh.

Quỷ U Minh nhìn Mặc Ẩn hồi lâu, Mặc Ẩn cúi xuống không nhìn hắn.

Hai người ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, Mặc Ẩn cúi đầu rời đi, đột nhiên Quỷ U Minh cười:

- Mặc tiên sinh xin dừng bước.

Mặc Ẩn dừng bước, Quỷ U Minh cười:

- Giày của ta bẩn rồi. Bình thường việc nhỏ như lau giày đều là gia nô nhà ta làm, nhưng giờ gia nô không có bên cạnh. Mặc tiên sinh là nhân tộc, sao không lau cho ta nhỉ?

Mặc Ẩn quỳ xuống dùng ống tay áo lau bụi trên giày cho hắn.

Quỷ U Minh khựng người, cười ha ha, đến khi Mặc Ẩn lau xong, bước qua đỉnh đầu hắn, ngông nghênh rời đi.

Mặc Ẩn đứng dậy, không nói gì, nhưng nắm đấm siết chặt:

- Trí tuệ không bằng thần thông, trí tuệ không bằng thần thông… Mối nhục này sớm muộn gì ta cũng phải báo!

Hắn trở lại chỗ ở, nghĩ:

- Muốn giết Dịch tiên sinh thì không dễ vậy. Ta thấy khí vận Phục Bảo Điền hình như không tốt, thua xa Dịch tiên sinh, lần này có lẽ không lấy được mạng Dịch tiên sinh, ta không cần thi triển Ngũ Khí Đoạt Vận nữa…

Phục Bảo Điền vào Thiên Đình, có thể kết giao Vũ Đô Lang, không lâu sau là thân thiết với hắn. Phục Bảo Điền quan sát ghi chép nhất cử nhất động của Vũ Đô Lang, khoảng một năm sau hắn cũng biết được đại khá thói quen và trí tuệ của Vũ Đô Lang.

- Vũ Đô Lang tuy rất không tồi, nhưng ngộ tính và tư chất đều chỉ ở mức trung bình trong Tiên Thiên thần ma, cho dù hắn xuất sắc thì cũng vẫn thua kém Dịch Phong một vạn tám nghìn dặm.

Phục Bảo Điền lén rời khỏi Thiên Đế về Đế Tinh. Đang định rời khỏi Đế Tinh thì đột nhiên có tiếng cười truyền tới:

- Bảo Điền tiền bối, còn nhớ Vô Kỵ không?

Phục Bảo Điền vội nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy Phong Vô Kỵ và một vị thần ma trẻ tuổi đang từ trong một tòa cung điện bước ra. Vị thần ma kia vô cùng xuất chúng, phong thái phi phàm, khí chất xuất trần, nhìn một lần khó quên.

Phục Bảo Điền hừ lạnh, tới trước Phong Vô Kỵ, sắc mặt không thân thiện nói:

- Vô Kỵ tiểu hữu, ngươi hại lão phu khổ lắm!

Phong Vô Kỵ vội cười:

- Tiểu điệt cũng rất thiệt thòi. Ta bị tiểu tử Dịch Quân Vương hãm hại, suýt nữa đã không sống trở về được. Tiểu điệt vốn định liều mạng thông báo cho thế ngoại chi địa, nhưng tên khốn Dịch Quân Vương đó lại quá âm hiểu, lấy mất sắc lệnh của ta!

Phục Bảo Điền xua tay, nói:

- Việc này không nhắc tới nữa. Ngươi đừng có tới thế ngoại chi địa nữa. Dịch Quân Vương đúng là lợi hại, đóng giả ngươi ở đó, nếu ngươi đi chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Phong Vô Kỵ mặt tối lại.

Phục Bảo Điền nhìn vị thần ma trẻ tuổi bên cạnh, nghi hoặc hỏi:

- Vị này là?

- Vị đây là hảo hữu của ta, tên là Phượng Minh Sơn.

Phong Vô Kỵ cười:

- Hắn vừa phụng mệnh sư tôn xuất sơn, muốn nhân thiên hạ đại loạn lịch luyện một chuyến. Tiền bối không biết chứ sư tôn hắn sống ở Thiên Hỏa Hoang Vực.

- Thiên Hỏa Hoang Vực?

Phục Bảo Điền sắc mặt kịch biến, ngạo khí thu lại nhiều, cười:

- Thì ra là hậu nhân của vị đó, Bảo Điền có mắt như mù, không nhận ra, xin thứ tội.

Phượng Minh Sơn lắc đầu:

- Người không biết không có tội.

Phục Bảo Điền nói:

- Ta còn có việc cần làm, Vô Kỵ, Minh Sơn lão đệ, xin cáo từ!

Phong Vô Kỵ nhìn tiễn hắn đi, cười nhẹ:

- Chuyến đi này của hắn, có lẽ Dịch Quân Vương sẽ phải chết. Đúng là đáng tiếc, ta vốn nghĩ hắn sẽ chết trong tay ta.

Phượng Minh Sơn ánh mắt lay động:

- Dịch Quân Vương? Chính là người đầu bảng Chư Đế Bảng tương lai đó sao?

- Chính là hắn.

Phong Vô Kỵ thở dài:

- Hắn có thể nói là đại địch của ta, không tận tay trừ bỏ hắn, trong lòng ta có chút không cam tâm.

Phượng Minh Sơn nghiêm túc nói:

- Không được giao đấu với người đứng đầu Chư Đế Bảng, vẫn luôn là niềm nuối tiếc. Lần này ta xuất sơn vẫn là muốn gặp hắn nhất…

Phục Bảo Điền không dám dừng lại một khắc nào, hỏa tốc trở về Tiên Thiên Cung.

Đi hơn hai tháng cuối cùng hắn tới phạm vi thế lực của Tiên Thiên Cung, đột nhiên phía trước bùng sáng tử quang. Phục Bảo Điền tim khẽ động, nhìn về hướng ánh sáng tím đó, thấy trên tinh không hiện lên một tòa cung điện, dựa vào xe ngựa của Tử Quang Quân Vương còn có mấy vị nữ tử thê thiếp của Tử Quang Quân Vương.

- Tại sao Tử Quang Quân Vương lại ở đây?

Phục Bảo Điền khó hiểu, tiến lại gần, một nữ tử thấy hắn, cười:

- Có phải Phục Bảo Điền tiền bối?

Phục Bảo Điền gật đầu, vị nữ tử kia cười:

- Phu quân, Phục Bảo Điền tiền bối tới rồi.

Tử Quang Quân Vương ra khỏi cung điện, Phục Bảo Điền vội tiến lại:

- Tử Quang tiên sinh, Bảo Điền đã hoàn thành sứ mệnh, ở bên cạnh Vũ Đô Lang hơn một năm, biết rõ về hắn… Vị đây là?

Bên cạnh Tử Quang Quân Vương còn một vị Tiên Thiên ma thần, thân hình cao to, mắt xanh râu dài, uy vũ phi phàm, là một vịdq.

Không có nhiều Tiên Thiên thần ma tu luyện tới cấp Đế Quân, người này chắc chắn là người nổi trội trong số đó!

- Vị đây là Đế Tu La của Bích Lạc Cung.

Tử Quang Quân Vương nói:

- Chuyến xuất hành này của ta là để tìm mời hắn xuất sơn trợ giúp Đế Quân đoạt thiên hạ. Ngươi tới đúng lúc lắm, làm quen với Đế Tu La đi.

Phục Bảo Điền tiến tới cười:

- Phục Hy thần tộc Phục Bảo Điền, bái kiến Đế Tu La.

Đế Tu La mặt không chút biểu cảm, cũng không nói gì, cũng không đáp lễ.

Phục Bảo Điền trong lòng rất bất mãn nhưng không làm gì được. Tử Quang Quân Vương nói:

- Ghi chép của ngươi về Vũ Đô Lang đâu?

- Ở trong mắt ta đây.

Phục Bảo Điền cười, nhãn cầu tỏa sáng, chiếu ra những khoảng thời gian tiếp xúc với Vũ Đô Lang.

Tử Quang Quân Vương nhìn hình ảnh, quan sát nhất cử nhất động và trí tuệ cua rhắn, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng xem được hết.

Tử Quang Quân Vương mặt tối lại, nói nhỏ:

- Trí tuệ tài cấn Vũ Đô Lang thua xa Dịch tiên sinh, cho dù động võ lực thì trong cùng cảnh giới cũng không bằng Dịch tiên sinh.

Phục Bảo Điền nặn ra nụ cười:

- Nói vậy thì Dịch tiên sinh không phải Lê Dương Thần Quân chuyển thế? Tử Quang tiên sinh, đây là đại sự, đại công lao! Nếu cho Đế Quân biết chắc chắn ngài sẽ trừ bỏ hắn trừ hậu họa. Đây là công lao bằng trời…

- Ngươi yên tâm, công lao này là của ngươi, ta sẽ không tham công của ngươi.

Tử Quang Quân Vương nghĩ ngợi, nói:

- Tại sao Dịch tiên sinh lại lấy danh của Lê Dương Thần Quân vào Tiên Thiên Cung ta? Ý đố của hắn rốt cuộc là gì? Thân phận thực sự của hắn là gì? Rốt cuộc hắn muốn gì?...

Phục Bảo Điền mắt sáng lên, cười hề hề:

- Dù tên nghịch tặc này có ý đồ gì thì cũng không thể dung thứ được! Nhất định phải giết hắn! Hắn thống lĩnh nhiều tinh binh cường tường tướng như vậy, nếu phản bối thì chắc chắn là tai họa lớn với Đế Quân!

Tử Quang Quân Vương gật đầu, nghĩ ngợi nói:

- Ngươi nói đúng, rất đúng… Phục Bảo Điền, lần này ngươi đã lập đại công, ta chắc chắn sẽ bẩm báo lên Đế Quân, chắc chắn Đế Quân sẽ trọng dụng ngươi. Người đâu, dâng rượu!

Sử nữ đưa mỹ tửu lên, Tử Quang Quân Vương mời Phục Bảo Điền ngồi xuống đối ẩm vài lượt. Tử Quang Quân Vương tửu lượng không tốt, mời Dế Tu La đối ẩm với Phục Bảo Điền, còn hắn ra đứng ngoài cung điện.

Đột nhiên cung điện đóng chặt cửa, uỳnh một tiếng nổ vang lên.

Rồi bên trong vang lên tiếng gầm phẫn nộ của Phục Bảo Điền, rồi khí tức khủng khiếp bùng nổ, giống như trong có hai đại cự thú đang giao đấu vậy!

Tiếng động khủng khiếp đó ngay tòa cung điện này cũng không ngăn cản được, cung điện rung lắc dữ dội, dường như sắp sập.

- Đế Tu La, ngươi làm gì vậy?

Tiếng kêu của Phục Bảo Điền vọng ra, rõ ràng là Đế Tu La đột nhiên hạ sát thủ với hắn!

- Tử Quang tiên sinh, Đế Tu La điên rồi, hắn muốn giết ta, cứu!

- Tử Quang tiên sinh cứu ta!

..

Tử Quang Quân Vương sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nói nhỏ”

- Tòa cung điện này cũng đủ vững chắc, không hổ là bảo vật của Tiên Thiên thần ma.

Một vị phu nhân nhìn tòa cung điện, không hiểu hỏi:

- Tướng công, bên trong đó…

- Trong đó rất bình thường.

Tử Quang Quân Vương mặt bình tĩnh, nói:

- Đế Tu La thích máu, bảo ta cho hắn một vị Đế Quân đại viên mãn làm thức ăn mới đi theo Tiên Thiên Đế Quân, Phục Bảo Điền chính là món ta cho hắn.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nói:

- Dịch tiên sinh, hắn không phải Lê Dương Thần Quân, đi theo Đế Quân chắc chắn có âm mưu, không có ý đồ gì tốt. Nhưng giờ không phải lúc động tới hắn. Ta giúp Đế Quân giành thiên hạ, độc mộc khó chống, có hắn giúp Đế Quân sẽ có thiên hạ nhanh hơn. Giờ vẫn chưa thể động tới hắn, ta chỉ cần nắm được thóp của hắn, đến khi thiên hạ bình định thì mới là lúc hắn lên đường.

Hắn mỉm cười:

- Giờ vẫn chưa được cho Đế Quân biết chuyện này. Nếu Đế Quân biết chắc chắn ngài sẽ khó giấu được Dịch tiên sinh, bị hắn phát hiện. Hắn quá thông minh, vì thế phải đành hy sinh Phục Bảo Điền. Dịch tiên sinh có ích hơn Phục Bảo Điền quá nhiều.

Tòa cung điện rung chuyển một lúc rồi dần trở lại yên tĩnh.

Tử Quang Quân Vương đẩy cửa, thấy Đế Tu La ngồi bên bàn ăn, miệng còn có một cái đuôi rắn, đang nhai rôm rốp.

- Đế Tu La, con mắt ta cần?

Tử Quang Quân Vương nhíu mày.

- Đây.

Đế Tu La ném ra ba con mắt, chính là thần nhãn của Phục Bảo Điền.

Tử Quang Quân Vương cất ba con mắt đi, nói:

- Ngươi có huyết tế rồi, giờ có phải nên cùng ta tới gặp Đế Quân rồi không? Cho ngươi một Đế Quân đại viên mãn chắc đủ rồi.

Đế Tu La đứng dậy:

- Đi.

- Tới chỗ Đế Quân, những gì không nên nói ngươi đừng có nói.

- Được.