Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1570: Chân tướng tàn khốc (2)



Trong lòng Phượng Minh Sơn một mảnh lạnh lẽo, đột nhiên lớn tiếng hỏi:

- Vì cái gì?

Đám người nhao nhao quay đầu lại, nhìn về phía hắn. Phượng Minh Sơn tràn ngập phẫn nộ, khàn giọng nói:

- Các ngươi rõ ràng đã ẩn nấp phân thân của chính mình trong cơ thể của bọn họ, sao vừa rồi các ngươi không lộ diện? Vì cái gì các ngươi còn phái chúng ta tới đây?

Hắn càng nói càng phẫn nộ, cao giọng chất vấn Lão tổ tông của chính mình và các vị Tiên Thiên Thần Vương khác:

- Bản lĩnh của các ngươi cường đại như vậy, sao còn để cho đệ tử của chính mình đi tới đây chịu chết chứ?

Cao Âm Tà Quân, cũng tức là thân ngoại thân của Tiên Thiên Tà Đế, mỉm cười nói:

- Ngươi đã tự nói ra đáp án, sao còn hỏi chúng ta làm gì?

- Ta đã tự nói ra đáp án?

Phượng Minh Sơn nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng một mảnh lạnh lẽo:

- Chịu chết? Đây chính là đáp án sao? Các ngươi phái chúng ta tới đây, chính là vì để cho chúng ta tự đi tìm cái chết? Lão tổ tông, chúng ta là đệ tử của ngươi a? Chúng ta là hậu duệ của ngươi a? Sao lại để cho chúng ta đi chịu chết chứ?

Toàn thân hắn run rẩy, thanh âm cũng run rẩy. Phượng Thiên Nguyên Quân nhìn chằm chằm hắn, còn chưa kịp nói gì, Tiên Thiên Tà Đế đã thay nàng nói:

- Ngươi tên tiểu bối này nói quá nhiều a! Ngươi hẳn là biết, nếu không có các ngươi đi ở phía trước dò đường, sao chúng ta có thể đi tới được nơi này? Nếu chân thân chúng ta tới đây, sợ rằng ngay cả cánh cửa Tổ Đình cũng đều không vào được!

Trong lòng Phượng Minh Sơn càng lạnh hơn, cười mà như khóc nói:

- Lão tổ tông, chúng ta là đệ tử của ngươi a, là huyết mạch của ngươi a…

Thần sắc Phượng Thiên Nguyên Quân có chút không đành lòng, buồn bã nói:

- Minh Sơn, sinh tử của các ngươi ở trong mắt ta bất quá chỉ là một luồng mây khói thoảng qua mà thôi. Ta từ sinh ra lúc vũ trụ sơ khai, tận mắt chứng kiến vô số thăng trầm. Ta đã sinh ra không biết bao nhiêu hài tử, nhìn thấy vô số hài tử của ta lớn lên, thành niên, già đi, tử vong. Ta chứng kiến vô số sinh linh giống như phù du vậy, sớm sinh chiều chết. Cảm tình của Tiên Thiên Thần Ma chúng ta hoàn toàn bất đồng với cảm tình của sinh linh Hậu Thiên các ngươi. Các ngươi có yêu hận tình cừu, phẫn nộ buồn vui, ta không có! Nếu ngươi cũng có được thọ nguyên vô tận giống như ta, ngươi sẽ có thể hiểu được ta!

Tay chân Phượng Minh Sơn băng lãnh, lẩm bẩm:

- Tiên Thiên Thần Ma chúng ta, sinh linh Hậu Thiên các ngươi? Lão tổ tông, chúng ta không phải là cùng một chủng tộc sao? Chúng ta đều là Thiên Phượng Hoàng Tộc a! Thiên Phượng Hoàng Tộc chúng ta từ Thời đại Hắc Ám cũng đã tồn tại, là Hoàng tộc của Thời đại Hỏa Kỷ, là chủng tộc vô cùng vinh quang!

Nguyên Nha Thần Vương lắc đầu, bật cười nói:

- Tiểu tử, các ngươi từ đầu tới cuối cũng không phải là cùng một chủng tộc! Ngươi là Thiên Phượng Hoàng Tộc, nhưng Phượng Thiên Nguyên Quân lại không phải Thiên Phượng Hoàng Tộc. Thiên Phượng Hoàng Tộc các ngươi bất quá chỉ là con cháu hậu đại của nàng mà thôi, sao có thể là cùng một chủng loại được?

Tiên Thiên Thần Đế đạm mạc nói:

- Từ đầu tới cuối, Tiên Thiên Thần Ma và sinh linh Hậu Thiên cũng không phải là cùng một chủng tộc. Cái gọi là đồng tộc, phải là cùng tổ cùng tông. Tiên Thiên Thần Ma chúng ta không có tổ không có tông, chúng ta là Lão tổ tông của các ngươi, làm sao lại là cùng một chủng tộc với sinh linh Hậu Thiên được?

Phượng Minh Sơn cười ha hả, gần như điên cuồng, hai tay ôm lấy đầu mình nhanh chân điên cuồng phóng chạy. Hắn cảm thấy hết thảy lý niệm của chính mình, kiên trì của chính mình đều đã đổ nát, những thứ mà chính mình vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo: thân phận, chủng tộc… hết thảy đều đã đổ sập xuống, biến thành tro tàn, biến thành đất đá. Đạo tâm của hắn cứ như vậy bị mấy vị Tiên Thiên Thần Vương đôi câu vài lời khiến cho tan rã, đổ nát không còn một mảnh. Hiện tại hắn chỉ muốn bỏ chạy, đào tẩu, chạy khỏi nơi này, chạy ra khỏi cái thế giới băng lãnh này.

- Các vị đạo hữu, các ngươi quá đáng rồi!

Phượng Thiên Nguyên Quân liếc nhìn đám người một cái, lạnh như băng nói. Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, nói:

- Chúng ta chẳng qua chỉ là nói cho hắn biết sự thật mà thôi, ai biết đạo tâm của hắn yếu đuối như thế, không thể tiếp thụ được sự thật!

Phượng Thiên Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, biết rõ tính toán của mấy lão quỷ này. Bọn họ chính là thấy tư chất của Phượng Minh Sơn hơn người, cho nên trực tiếp đặt chân tướng tàn khốc nhất ở trước mặt hắn, phá hủy đạo tâm của hắn.

- Hài tử không tệ! Đáng tiếc là đã phát điên rồi!

Tiên Thiên Ma Đế mỉm cười, nói. Nguyên Nha Thần Vương cũng mỉm cười, nói:

- Chúng ta tiếp tục đi thôi! Tên tiểu Phục Hy kia và một tiểu gia hỏa khác đã đi trước rồi. Có đạt được bảo tàng Phục Mân Đạo Tôn lưu lại hay không, còn phải dựa vào bọn họ!

Năm gã cường giả cất bước tiến về phía trước. Đột nhiên, Tiên Thiên Tà Đế chợt dừng lại, nhìn về phía Phong Vô Kỵ, cười ha hả, hỏi:

- Tiểu hữu, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta không?

Trên trán Phong Vô Kỵ toát ra mồ hôi lạnh, cười nịnh nói:

- Các vị tiền bối, bản lĩnh của vãn bối thấp kém, vẫn là không tiến vào, tránh gây thêm phiền phức cho các vị tiền bối rồi!

- Tiểu tử láu cá!

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả một tiếng, cất bước tiến về phía trước. Phong Vô Kỵ vội vàng xoay người bỏ đi, sắc mặt âm tình bất định, trong lòng thầm nghĩ:

- Đám lão gia hỏa này đều là tinh như quỷ, lần này Chung Sơn thị hẳn là sẽ gặp tai ương rồi! Hắn ở trước mặt ta vênh váo như vậy, ở trước mặt đám lão quỷ này còn có thể trâu bò được sao?