Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1634: Thức Hải Mộng Cảnh (1)



Chung Nhạc cũng nhất thời trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:

- Tân Hỏa, hiện tại ngươi có thể truyền thụ cho ta công pháp Đại Toại hoàn chỉnh rồi a?

Tân Hỏa nhất thời minh bạch ý của hắn. Nếu Đại Toại thật sự bởi vì không ai tế tự mà hồn phi phách tán, vậy biện pháp duy nhất khiến cho Chung Nhạc có thể lưu lại trong Hư Không Giới, chính là tu luyện công pháp của Đại Toại.

Đại Toại đã mở ra Hư Không Giới, Hư Không Giới hẳn là sẽ không bài xích hắn. Nếu Chung Nhạc tu luyện công pháp của hắn, nói không chừng có thể khiến cho Hư Không Giới không còn bài xích nữa.

- Được! Ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Đại Toại hoàn chỉnh!

Lần này, Chung Nhạc cũng không nóng lòng tiến vào Hư Không Giới, mà là trước trị liệu thương thế, khôi phục tu vi của chính mình, sau đó lại tìm hiểu công pháp của Đại Toại.

Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, là Quan Tưởng Pháp trong công pháp của Đại Toại, cũng không hoàn chỉnh. Công pháp Đại Toại mà Tân Hỏa truyền thụ gọi là Toại Minh Ngộ Đạo Kinh, cực kỳ bất đồng với những công pháp khác. Những công pháp khác thường thường đều là nói phải tu luyện như thế nào, từng bước một đề thăng, giải thích đại đạo, khiến cho tu vi cảnh giới của chính mình đạt tới tầng thứ càng cao hơn, nắm giữ đạo lý cấp bậc càng sâu hơn.

Mà Toại Minh Ngộ Đạo Kinh nói lại là lịch trình Đại Toại ngộ đạo, vô cùng hỗn tạp, cũng không có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, trong đó thậm chí còn ghi chép một số phương pháp tu luyện ly kỳ cổ quái, bất đồng với phương pháp tu luyện quan tưởng Đồ đằng. Nhưng chính vì như vậy, mới thể hiện ra sự trân quý trong đó.

So ra, Toại Minh Ngộ Đạo Kinh của Đại Toại vô cùng thô thiển, thần thông đạo pháp xa xa không tinh xảo tinh tế bằng công pháp hiện tại, nhưng hắn là kẻ khai sáng hệ thống tu luyện hậu thế, công pháp hậu thế đều là nằm trong khung sườn hệ thống tu luyện do hắn khai sáng, đều là tu bổ đối với hệ thống do Đại Toại khai sáng, cũng không hề nhảy ra khung sườn của hắn.

Bởi vậy, người đời sau rất khó nhìn thấy những thứ nằm ngoài cái khung sườn này. Có rất ít người đi thử nghiệm tìm kiếm bên ngoài khung sườn hệ thống tu luyện Đồ đằng còn có thiên địa rộng rãi nào khác hay không.

Cho dù là những tồn tại Đế cấp từ cổ chí kim, các Thiên Đế danh chấn từng cái từng cái thời đại, cũng chỉ là những kẻ mở rộng, cũng không phải là kẻ khai sáng.

Chung Nhạc nỗ lực hấp thu phương pháp tu luyện của Tiên Thiên Thần Thời đại Hắc Ám, chính là muốn tìm kiếm bên ngoài hệ thống tu luyện Đồ đằng có còn không gian thiên địa rộng rãi nữa hay không, có còn thứ để cho hắn tham khảo nữa hay không, có thể đề thăng nhãn giới kiến thức của chính mình nữa hay không.

Mà thân là kẻ khai sáng hệ thống tu luyện Đồ đằng, tại thời đại của Đại Toại kia, hết thảy đều là bắt đầu từ số không. Đại Toại cũng tuyệt không phải vừa bắt đầu đã sáng lập ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, hắn cũng đã đi qua rất nhiều đường vòng.

Những đường vòng này là các phương pháp tu luyện khác biệt. Bởi vì hệ thống tu luyện Đồ đằng dễ dàng tu luyện hơn cả, cho nên những phương pháp tu luyện khác biệt này đã bị đào thải.

Nhưng đây cũng không phải là nói những phương pháp tu luyện đã bị đào thải kia không mạnh mẽ bằng được hệ thống tu luyện Đồ đằng. Từ xưa tới nay, có thể lưu truyền xuống thường thường đều là những thứ dễ dàng nhất, những thứ có thể được thế nhân lý giải và tiếp nhận nhất.

Có một loại phương pháp tu luyện kỳ lạ ghi lại trong Toại Minh Ngộ Đạo Kinh khiến cho Chung Nhạc chú ý. Loại phương pháp tu luyện này cũng không phải là quan tưởng, mà là dẫn khí thổ nạp, dẫn dắt linh khí trong thiên địa nhập thể, cải tạo nhục thân, cải tạo linh hồn, sau đó ngưng kết linh hồn trong cơ thể thành một khỏa Nguyên đan, tiến hành bồi dưỡng, lớn mạnh giống như phôi thai vậy. Đến khi Nguyên đan thành thục, sẽ biến thành Nguyên thần.

Nhưng phương pháp tu luyện này lại cách Đạo quá xa, phải đợi tới sau khi luyện ra Nguyên thần mới bắt đầu tiếp xúc đại đạo. Mà khi đó, thọ nguyên trên cơ bản đã hao hết, không còn đủ thời gian nữa.

Ngoại trừ cái này ra, còn có một loại phương pháp tu luyện khác cũng vô cùng kỳ lạ, hẳn là từ trong Đạo ngữ Tiên Thiên Cổ Thần mà diễn biến ra, tương tự với Ngôn Xuất Pháp Tùy của Phong Vô Kỵ. Đây cũng là một loại Đạo ngữ, là biến Đạo âm thành ngôn ngữ, niệm tụng Đạo ngữ sẽ có thể thi triển ra thần thông. Bất quá phương pháp tu luyện này có tiềm lực phát triển khá nhỏ, cũng là không gánh nổi trọng dụng.

Chung Nhạc thô sơ giản lược nghiền ngẫm các loại pháp môn một phen. Trong đó tương đối cao cấp là pháp môn đại tiểu chu thiên, là xác định các Bí cảnh đại tiểu chu thiên trong cơ thể, mở ra Bí cảnh tiểu chu thiên, Bí cảnh đại chu thiên. Tiểu chu thiên chính là tiếp nhận lực lượng của ngôi sao, mà đại chu thiên thì là biến các Bí cảnh trong cơ thể thành một cái vũ trụ.

Loại pháp môn tu luyện này không thua kém hệ thống tu luyện Đồ đằng chút nào, thậm chí trên phương diện nào đó chỉ có hơn chứ không kém, chỉ là tỷ lệ tử vong rất cao, hơn nữa cực kỳ khó học, khó tu luyện, không thích hợp mở rộng.

Những pháp môn tu luyện liên quan tới Bí cảnh trong cơ thể người thật sự rất nhiều, cho dù là Chung Nhạc cũng phải dựa vào phục dụng Thánh dược mới có thể giải khai toàn bộ Bí cảnh trong cơ thể. Đại Toại nỗ lực dùng Bí cảnh đại tiểu chu thiên thân là hệ thống tu luyện, có thể luyện thành loại pháp môn này, sợ rằng đều là ức vạn ngàn dặm mới tìm được một.

- Bất quá, nếu có thể tu thành loại pháp môn này, chẳng phải là cũng có thể mở ra toàn bộ Bí cảnh trong cơ thể rồi sao?

Pháp môn này rất có tiền đồ, nếu có thể sáng tạo ra công pháp hoàn chỉnh, hoặc là sẽ có thể càng cường đại hơn so với hệ thống tu luyện Đồ đằng.

Bất quá, hắn đã giải khai toàn bộ các Bí cảnh, đối với loại pháp môn đại tiểu chu thiên này cũng không quá để bụng.

Ngàn vạn loại phương pháp tu luyện, nhưng kết quả đều là mọi loại đại đạo trăm sông đổ về một biển. Hiện tại hắn đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, không cần lại đi tu luyện pháp môn đại tiểu chu thiên.

- Bất quá, ngược lại cũng có thể tham khảo một chút!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Toại Minh Ngộ Đạo Kinh mặc dù không bác đại tinh thâm bằng Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, nhưng dù sao cũng là Lão tổ khai sơn, trong đó cũng có rất nhiều ý nghĩ quỷ dị quái lạ.

Chung Nhạc nghiền ngẫm lĩnh hội. Thân là kẻ khai sáng Thời đại Hỏa Kỷ, tạo nghệ của Đại Toại trên phương diện Hỏa hệ cực cao. Nhưng trong môn công pháp này lại không có ghi chép liên quan tới Hư Không Giới, một chút ghi chép cũng đều không có, cho dù là nội dung có chút liên hệ cũng không thể tìm được.

- Đại Toại mở ra Hư Không Giới, nhất định sẽ lưu lại trong công pháp quá trình hắn mở ra Hư Không Giới. Nói không chừng huyền bí chính là ẩn giấu ở trong đó!

Chỉ là hắn đọc đi đọc lại Toại Minh Ngộ Đạo Kinh rất nhiều lần, cũng đều không tìm được những ghi chép liên quan tới mở ra Hư Không Giới. Chung Nhạc cực kỳ nghi hoặc. Mở ra Hư Không Giới có thể nói là việc trọng đại lớn nhất trong thiên hạ, ngoại trừ việc Phục Mân chế tạo Lục Đạo ra, Đại Toại làm sao có thể không lưu lại ghi chép?

Hắn thử tu luyện Toại Minh Ngộ Đạo Kinh. Một lúc lâu sau, chỉ là khiến cho đại đạo Tiên Thiên Thần Hỏa của chính mình càng mạnh mẽ hơn một chút, cũng không có bất cứ dị huống gì. Trong này tựa hồ có chút địa phương trọng yếu đã thiếu sót.

- Không đợi nữa!

Chung Nhạc bỗng nhiên đứng dậy, một lần nữa thôi động Thất Đạo Luân Hồi, chuẩn bị tiến vào Hư Không Giới.

Thất Đạo Luân Hồi chuyển động, thân hình hắn biến mất, xuyên qua từng tầng từng tầng không gian, tiến vào U Không, sau đó lại mở ra Tiên Thiên Nhục Sí, thân thể chấn động, xông vào Hư Không Giới.

Lực xé rách đáng sợ của Hư Không Giới nhất thời truyền tới. Chung Nhạc quyết định thật nhanh, thôi động Toại Minh Ngộ Đạo Kinh, cặp mày không khỏi nhíu lại. Căn bản không chút hữu dụng, Toại Minh Ngộ Đạo Kinh cũng không thể chống lại lực bài xích của Hư Không Giới.

- Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng!