Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1657: Cầu đạo bởi tình (2)



- Ngươi dù sao cũng không phải là nàng! Không phải là nàng…

- Tiểu Trung, đi nhanh một chút a!

Bàn Tố Tâm quay đầu lại, ngoắc ngoắc hắn. Hung quang trong mắt Phong Hiếu Trung tan biến, thành thành thật thật tiến lên, đi song song với nàng. Chỉ nghe nàng thiếu nữ bên cạnh thấp giọng nói:

- Ta nhìn thấy cửa thành Phá Thiên Quan rồi! Thật khẩn trương! Thật kích thích! Chúng ta sắp sửa chạy thoát rồi! Ngươi nhất định phải đuổi kịp ta, bằng không sẽ bị gã ác côn Dịch Quân Vương kia bắt trở về a!

Phong Hiếu Trung liên tục gật đầu, nói:

- Ngươi nói lúc nào sẽ đi, khi đó chúng ta sẽ đi!

Hai người dừng lại chờ đợi trong chốc lát. Một lúc sau, Chung Nhạc hạ lệnh cho tướng sĩ thủ thành đổi ca. Hai người lập tức bắt lấy cơ hội, chạy ra khỏi Phá Thiên Quan.

Phong Hiếu Trung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Nhạc đang đứng ở trên cao, từ xa xa vẫy tay với hắn. Phong Hiếu Trung thoáng kinh ngạc nhìn về phía Chung Nhạc, ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người lại, cùng Bàn Tố Tâm rời đi.

Bàn Tố Tâm kích động run rẩy, vẫn có chút khó có thể tin nổi, cực kỳ vui vẻ nói:

- Chúng ta vậy mà đã trốn thoát! Vậy mà thật có thể bỏ trốn từ trong tay của Dịch Quân Vương tiếng xấu lan xa! Tiểu Trung, ngươi thật sự là phúc tinh của ta a!

Phong Hiếu Trung lộ ra nụ cười, lần này nụ cười không còn cứng ngắc như trước nữa, ôn nhu hỏi:

- Ngươi định đi đâu? Trở về Bàn Hồ thị sao?

Bàn Tố Tâm nhất thời ngơ ngẩn, lắc đầu nói:

- Bàn Hồ thị? Ta không trở về nữa, cũng không trở về được! Tộc trưởng không hề quan tâm tới tính mạng của ta, vậy mà dùng ta để áp chế Dịch Quân Vương. Nếu không phải Dịch Quân Vương giúp ta luyện ra một cỗ phân thân, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi… Tiểu Trung, Đế tinh là địa phương phân tranh, quá hỗn loạn rồi, giết chóc quá nhiều rồi. Chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này a, đi tìm một địa phương yên tĩnh, địa phương không có phân tranh!

Phong Hiếu Trung gật đầu, nói:

- Ngươi đi nơi nào, ta liền đi nơi đó!

Hai người rời đi càng lúc càng xa.

o0o

Trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa. Âm Phần Huyên tiến lên phía trước, nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, đột nhiên nói:

- Giống như bọn họ vậy, có lẽ là một kết cục không tệ!

Chung Nhạc gật đầu, giơ tay ôm eo của nàng, nói:

- Hy vọng có một ngày, ta và ngươi cũng có thể như vậy!

Âm Phần Huyên mỉm cười, hỏi:

- Phu quân, sao ngươi biết Phong sư huynh nhất định sẽ đi theo nàng? Vạn nhất Phong sư huynh hành động quyết tuyệt, giết chết nàng thì sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Phong sư huynh chính là Thiên Nhân, dụng tình với Đạo cực kỳ sâu đậm. Hắn dụng tình với Đạo sâu đậm như vậy, đối dụng tình với tình càng sâu hơn. Hắn tìm về tình cảm của chính mình, chắc chắn sẽ không động sát tâm với nàng!

- Sao ngươi biết Bàn Tố Tâm sẽ thích hắn?

Âm Phần Huyên lại hỏi.

- Phong sư huynh mặc dù là ác nhân, nhưng lại có một loại mị lực đặc thù, chỉ cần tiếp xúc với hắn càng nhiều, hiểu rõ càng nhiều, sẽ càng yêu thích hắn!

Âm Phần Huyên thoáng chần chờ một chút, nói:

- Phong sư huynh là xem nàng như thê tử trước đây của chính mình, hay là xem nàng là Bàn Tố Tâm? Hắn có thể phân rõ sự khác biệt không?

Ánh mắt Chung Nhạc có chút mờ mịt, ngay sau đó lắc đầu, phấn chấn tinh thần, mỉm cười nói:

- Phong sư huynh đã tìm về tình cảm của chính mình, vậy con trai của hắn sẽ phải nhức đầu rồi! Hiếu Vô Kỵ, nếu ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta nữa, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta!

o0o

Đế tinh, Thánh địa Đại Đình thị…

Phong Vô Kỵ đang lúc làm khách tại Đại Đình thị, đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng kinh ngạc:

- Chẳng biết vì sao, ta đột nhiên có một loại dự cảm bất tường!

- La lão, ngươi mặc dù không tranh với đời, nhưng ngươi dù sao cũng là khách khanh của Đại Đình thị. Hiện tại đại quân Đại Đình thị liên tục bị đánh bại, ngươi sao có thể không xuất thủ tương trợ?

Phong Vô Kỵ đặt sự bất an trong lòng sang một bên, nói với một tôn Tiên Thiên Thần đầu mọc song giác, thần võ bất phàm ngồi đối diện chính mình:

- Hiện tại, Đại Đình thị và Hoàng Đình thị đều đã ở trên chiến xa của Thiên Đế Bệ hạ, La lão thân là cường giả của Bích Lạc Cung, sao có thể không xuất thủ?

La lão lắc đầu, nói:

- Bích Lạc tiên sinh chỉ bảo chúng ta xuất môn lịch luyện, ta tiến vào hồng trần, cũng chỉ là muốn tẩy rửa đạo tâm, nghiệm chứng sở học, cũng không có ý nghĩ đối với tranh đoạt Đế vị thế tục!

Nhãn mâu Phong Vô Kỵ chuyển động, mỉm cười nói:

- La lão, ngươi còn nhớ chuyện Dịch Quân Vương giả mạo thành ta, đi tới đây lừa gạt phương pháp trường sinh của ngươi không? Lúc đó Dịch Quân Vương đã từng nói sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi phẫn nộ cơ hồ không kềm nổi. Hiện tại Dịch Quân Vương đang ở Phá Thiên Quan, sao La lão hôm nay ngược lại khiếp chiến chứ?

La lão nghe hắn nói vậy, khóe mắt nhảy lên, đứng lên nói:

- Cũng được! Ta sẽ đi theo ngươi, gặp mặt vị Dịch Quân Vương kia một lần!

Trong lòng Phong Vô Kỵ đại hỉ, đứng dậy mỉm cười, nói:

- Thật không dám giấu diếm! Lần này ta là phụng mệnh Thiên Đế, cầm theo lệnh bài do Bệ hạ ban tặng, còn phải đi tới Bá Hoàng thị, Vô Hoài thị, Thủy Long thị, thuyết phục ba nhà này khởi binh tương trợ. Không bằng La lão cùng đi với ta? Ở chỗ của Thủy Long thị, Bá Hoàng thị và Vô Hoài thị cũng có đồng môn sư huynh đệ của La lão. Mặt mũi của La lão rất cao, ta chưa chắc đã có thể khuyên động bọn họ, còn cần nhờ La lão xuất mã!

La lão cảm khái nói:

- Ta ở trong Bích Lạc Cung cũng có mấy phần mặt mũi. Có ta cùng ngươi đi du thuyết, bọn họ nhất định sẽ xuất sơn, luận một trận cao thấp với gã Dịch Quân Vương kia!

Phong Vô Kỵ cực kỳ vui vẻ, mỉm cười nói:

- Hiện tại trong Thiên Hà Chi Châu Bàn Hồ thị ta đã tụ tập Cửu Ngũ Chí Tôn, nếu lại có thêm La lão tương trợ, sẽ càng là như hổ thêm cánh!