Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1689: Say rượu đồ Sát (2)



Bảy đạo Bí cảnh, đã tạo thành hệ thống Đại Thất Đạo Luân Hồi!

Cơ hồ trong cùng một khoảnh khắc, Chung Nhạc phảng phất như một thân biến thành bảy người, đồng thời công kích về phía bọn họ. Sau một khắc, đã chỉ còn năm người còn sống sót, những người còn lại đều chết oan chết uổng.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng vang răng rắc thật lớn, một tòa Thất Đạo Luân Hồi khác bỗng nhiên đại phóng, bảy đạo quang luân mạnh mẽ cắt ra Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc. Đám người mồ hôi lạnh từng lớp, hai Đại Luân Hồi đối kháng, rốt cuộc khiến cho bọn họ đạt được một đường sinh cơ, vội vàng từ trong Thất Đạo Luân Hồi bị cắt ra chui ra, chạy thoát ra ngoài.

- Hửm? Lại còn có cao thủ?

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc, nhìn về phía gã Thần Ma trẻ tuổi trong Thất Đạo Luân Hồi kia. Đây là một gã Thần Nhân Bạch Nha, ánh mắt sắc bén, chiến ý hừng hực.

- Đừng càn rỡ!

Gã Thần Nhân Bạch Nha kia chính là cảnh giới Thần Hoàng, lạnh lùng nói:

- Ngươi tu thành Bí cảnh thứ bảy, liền cho rằng mình đã thiên hạ vô địch rồi sao? Thất Đạo Luân Hồi, sư tôn ta cũng biết, cũng đã tu thành! Hiện tại để cho ngươi kiến thức một chút chân truyền của Tiên Thiên Đạo Sơn ta, khiến cho ngươi cúi đầu chịu chết!

- Ta từng gặp qua đệ tử của Thiên, Thất Đạo Luân Hồi của hắn cực kỳ phi phàm. Nhưng ta chưa từng gặp qua đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương, không biết hắn đã nghiên cứu Thất Đạo Luân Hồi tới bước nào rồi?

Chung Nhạc vừa nhìn thấy liền kinh hỉ. Thất Đạo Luân Hồi thay đổi, không còn là Không Gian Luân Hồi, mà trở thành Thời Gian Luân Hồi. Hắn tản đi lực lượng của đám Hỏa Linh, mỉm cười nói:

- Ta cũng không dùng cảnh giới khi dễ ngươi, chỉ dùng cảnh giới Thần Hoàng đọ sức một trận với ngươi. Nếu ngươi có thể sống sót từ trong tay của ta, ta sẽ không giết ngươi!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng tràng từng tràng chấn động truyền tới. Từng gã từng gã Chung Nhạc từ trong thế giới những Bí cảnh khác đi ra, mỉm cười nói:

- Tới đây! Đấu với ta một trận!

Sáu gã Chung Nhạc nhất tề giết tới. Gã Thần Nhân Bạch Nha kia cũng rất cao, nhưng sao có thể là đối thủ của sáu gã Chung Nhạc? Chiến đấu chỉ giằng co trong chốc lát, gã Thần Nhân Bạch Nha kia đã bị sáu gã Chung Nhạc đánh tan thành từng mảnh. Hắn vừa sợ vừa giận, Nguyên thần trốn ra khỏi nhục thân, vừa mới định bay đi, đã bị Chung Nhạc nắm lấy trong tay. Bộ dáng Chung Nhạc say rượu chưa tỉnh, cười hắc hắc, nói:

- Thất Đạo Luân Hồi của Nguyên Nha Thần Vương cũng không gì hơn cái này, lý giải cũng không cao hơn ta bao nhiêu. Ngươi có thể mở ra Bí cảnh thứ bảy, nói rõ trong Tiên Thiên Đạo Sơn nhất định là có Thánh dược! Mau nói ra Thánh dược ở nơi nào, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

Nguyên thần gã Thần Nhân Bạch Nha kia lớn tiếng kêu lên:

- Không nói!

- Vậy thì ngươi chết đi!

Chung Nhạc trực tiếp ma diệt Nguyên thần hắn thành tro, giết thẳng ra ngoài. Chỉ thấy đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương còn lại và vị nương nương Đế Quân kia sớm đã bỏ chạy tứ tán. Chung Nhạc bước nhanh chạy về phía trước, đập một cái lên hậu tâm vị nương nương Đế Quân kia, đè nàng nữ tử này lên trên vách đá Tiên Thiên Đạo Sơn, mỉm cười nói:

- Nương nương đừng chạy! Nguyên Nha Thần Vương ngủ ngươi được, sao ta lại không ngủ được ngươi… Hửm? Bị ta đè chết rồi? Xui xẻo!

Hắn vứt đi cỗ thi thể và Nguyên thần đã bị ép tới chia năm xẻ bảy, xông thẳng về phía đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương còn lại. Một vị Tạo Vật Chủ vừa mới tế khởi Động thiên của chính mình, liền nhìn thấy một cái đại thủ đã bắt lấy Động thiên của chính mình, một cái đại thủ còn lại từ trên thiên không vươn xuống, nắm lấy đầu của hắn, mạnh mẽ bóp nát.

Chung Nhạc vứt thi thể của hắn sang một bên, sát nhập vào trong tầng tầng cung điện kia. Vẫn còn có rất nhiều đệ tử Nguyên Nha Thần Vương tu vi cảnh giới không cao, đang tu luyện trong từng tòa từng tòa cung điện, bị hắn tìm ra, giết chết không tha.

Tòa Tiên Thiên Đạo Sơn này kéo dài liên miên không biết bao nhiêu ức vạn dặm. Chung Nhạc một đường giết qua, máu chảy thành sông, thi thể ngã rạp tại trước cửa và bên trong từng tòa từng tòa cung điện.

- Yêu nghiệt lớn mật!

Một con Thần thú cấp Đế Quân từ trong một tòa cung điện nhảy ra, chân đạp tường vân lao thẳng về phía Chung Nhạc, lạnh lùng nói:

- Ta chính là tọa kỵ Thiên Kỳ Thánh Vương của Chủ công…

Một đạo đao quang chém xuống, cái đầu con Thần thú cấp Đế Quân kia rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ một ngọn sơn phong.

- Rượu ngon sao có thể không có thịt?

Chung Nhạc mắt say lờ đờ mông lung, xé xuống chân sau con Thần thú tọa kỵ này, dùng Tiên Thiên Thần Hỏa nướng lên, ăn tới cái bụng căng tròn, ngáp dài một cái, cảm thấy hơi rượu dâng lên đầu, mơ màng đi vào giấc ngủ. Hắn lập tức xông vào một tòa cung điện, liếc mắt trừng chết đám đệ tử Thần Vương ẩn núp trong điện, chạy tới một cái giường ngọc, ngã xuống giường khò khò ngủ say, tiếng ngáy rung trời.

- Tên yêu nghiệt kia say rượu, đã ngủ rồi, kẻ nào cùng ta đi giết hắn?

Một gã Hắc Nha Thần Hoàng lớn tiếng quát lên.

Rất nhiều Thần Nhân Hắc Nha Bạch Nha may mắn thoát được một mạng bay tới, tụ chung lại một chỗ, nhao nhao nói:

- Sư tôn có một kiện bảo vật, gọi là Thần Vương Câu, chính là được cung phụng trên Thánh điện. Chúng ta lập tức đi Thánh điện, tế tự một phen, lấy ra Thần câu này, nhất định có thể giết chết tên dư nghiệt Phục Hy này!