Nguyên Nha Thần Vương đã ăn hết hai mươi sáu tôn Đế, Thiên Nguyên Thiên Đế có thể là ở thời điểm tại vị đã bị ám sát, vừa mới hạ táng đã bị hắn đào lên.
- Phục Mân Đạo Tôn tổng cộng đã giết chết ba ngàn tôn Đế, luyện thành ba ngàn Lục Đạo Giới. Đế ở thời đại kia hẳn là vẫn còn lại hơn hai ngàn tôn. Hơn hai ngàn tôn Đế này, sao chưa từng nghe qua Đế tộc của bọn họ?
- Hơn hai ngàn tôn Đế, hẳn là phải có hơn hai ngàn Đế tộc mới đúng! Hiện tại lại không thấy Đế tộc của thời đại kia lưu truyền xuống. Nói như vậy, sợ rằng hơn hai ngàn tôn Đế này đã có không ít đã gặp phải độc thủ, những kẻ còn lại không thể không mai danh ẩn tích, ẩn nấp đi! Bọn họ cũng không muốn làm những con cá lớn, bị những tồn tại như Nguyên Nha Thần Vương để mắt tới!
Chung Nhạc phóng vọt lên trên Thiên Dực Cổ Thuyền, đang định thôi động Cổ thuyền viễn độn, chỉ thấy không trung đột nhiên tối sầm lại, lợi trảo con quạ đen kia từ trên không trung chụp xuống.
Con quạ đen kia chụp lấy Thiên Dực Cổ Thuyền, Cổ thuyền cật lực chấn động, trùng kích về phía trước, ầm một tiếng va chạm lên trên Tiên Thiên Đạo Sơn. Chung Nhạc bị đụng cho oa oa thổ huyết, mà con quạ đen kia cũng bị đụng cho thất điên bát đảo, không thể không buông hai trảo ra.
- Sao Phục Mân Đạo Tôn lại muốn giết ba ngàn tôn Đế này? Có lẽ hắn là bị kiện Thần binh đáng sợ trong Đế tinh kia ảnh hưởng tới, hoặc cũng có khả năng hắn là tương kế tựu kế, trước hết thảy bắt lấy những con cá lớn này, khiến cho đám người Nguyên Nha Thần Vương không còn cá có thể ăn, cản lại con đường bọn họ tiến lên Thất Đạo Luân Hồi! Lùi lại thời gian bọn họ tu thành Thất Đạo Luân Hồi!
Tại thời điểm nguy cơ trước mắt này, thần trí Chung Nhạc trái lại thanh minh trước giờ chưa từng có, trong lúc điện quang hỏa thạch đã nghĩ thông suốt một loạt những bí ẩn Thượng Cổ mà trước đây vẫn luôn nghĩ không ra.
Phục Mân Đạo Tôn lúc tuổi già hẳn là đã phát hiện ra cái tổ chức dùng sinh linh Hậu Thiên làm cá kia, dưới tình huống biết rõ trong Tinh hạch Đế tinh Địa Kỷ chôn giấu một kiện Thần binh quấy nhiễu thần trí và sức phán đoán của chính mình, hắn đã tương kế tựu kế, trước thống hạ sát thủ, nhấc lên tranh đấu giữa các vị Đại Đế trong vũ trụ, nhấc lên tranh đấu Thần Ma, thừa dịp cơ hội bình loạn, giết chết ba ngàn Đại Đế, luyện chế thành ba ngàn Lục Đạo Giới.
Hắn chính là làm dự định cho tương lai, cũng là dọn sạch sẽ đám cá lớn trong ao cá, khiến cho mưu kế của tổ chức kia hủy hoại trong chốc lát, cũng là chuẩn bị cho đại quyết chiến cuối cùng.
Bất quá, hắn còn chưa hoàn thành trận đại kế này, Thiên đã xuất hiện, khiến cho Đế tử Phục Thương bị lường gạt. Phục Thương dưới sự chỉ điểm của Thiên đã phát hiện ra âm mưu của phụ thân mình, quân pháp bất vị thân, vì vậy Phục Mân Đạo Tôn vốn đã tuổi già sắp chết đã gặp phải đả kích nghiêm trọng nhất từ người chí thân của chính mình. Hắn không thể dọn sạch sẽ toàn bộ những tồn tại Đế cấp lúc đó, vẫn còn sót lại hơn hai ngàn tôn Đế.
Mà về sau, hơn hai ngàn tôn Đế này kẻ già thì già, kẻ chết thì chết, vì vậy đã bị đám người Nguyên Nha Thần Vương ăn mất không ít. Đoán chừng lúc đó, đám Đại Đế này cũng phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ, không dám lại hiện thân, không thể không mang theo chủng tộc của chính mình ẩn nấp đi. Đây cũng là nguyên nhân chân chính vì sao không thấy hình bóng bọn họ, cũng là nguyên nhân chân chính vì sao Đế tộc lại ít như vậy.
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời điểm Trường Sinh Đế và Kim Ô Thần Đế thăm dò bí mật sau lưng cuộc động loạn này, suýt chút nữa đã chết!
Chung Nhạc có chút rợn cả tóc gáy. Chân tướng mà Thần Hậu nương nương không nói cho hắn biết, đã bị hắn dựa vào lần hành trình Tiên Thiên Đạo Sơn này suy tính ra được. Chân tướng này thật sự hắc ám, hắc ám tới mức đáng sợ, hắc ám tới mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Mà ở sau lưng hắn, sơn mạch Tiên Thiên Đạo Sơn trong lúc bất chợt phảng phất như đã sống lại. Cả tòa Đạo sơn phát sinh biến hóa không tầm thường. Đạo sơn chậm rãi di chuyển, ngàn vạn thời không nhất thời hiện lên, khóa hắn và Thiên Dực Cổ Thuyền lại.
- Nghiệt chướng! Thừa dịp chân thân ta không ở nhà, không ngờ lại dám xông vào Đạo tràng của ta!
Con quạ đen kia bay tới, miệng nói tiếng người, cười lạnh nói:
- Chân thân ta đang trên đường chạy về, ngươi đã không chạy được nữa!
Trong lòng Chung Nhạc giật mình:
- Nguyên Nha Thần Vương đích thân chạy về? Tình huống hiện tại đã cực kỳ không xong, nếu Nguyên Nha Thần Vương lại chạy về, vậy thì càng không xong rồi! Đúng rồi! Ta đã biết Nguyên Nha Thần Vương đang ở đâu!
o0o
Ba ngàn Lục Đạo Giới, Đệ Nhất Lục Đạo Giới, Đại lục Quy Khư tàn phá.
Năm xưa, sau khi Chung Nhạc rời khỏi Đệ Nhất Lục Đạo Giới không bao lâu, Quy Khư cũng đã vỡ tan. Phiến Đại lục này bị Hắc động Quy Khư xoắn nát, năng lượng kinh khủng cũng nổ tung luôn Hắc động.
Hắc động Quy Khư bạo tạc, Đế Lâm Lão Mẫu sống sót sau cái chết, từ trong bạo tạc chạy thoát. Ngoại trừ nàng ra, những Thần dược thành tinh khác, những oan hồn bị Quy Khư trói buộc… toàn bộ cũng đều táng thân trong Quy Khư. Nhưng trong trận đại bạo tạc kia, vẫn còn một phiến Đại lục tàn phán không bị xoắn nát, thừa dịp trận đại bạo tạc chạy ra khỏi Hắc động Quy Khư.
Trên phiến Đại lục này không có bất cứ vật gì, chỉ có một ngọn Ngũ Chỉ Sơn lẻ loi trơ trọi.
Lúc này, trên Ngũ Chỉ Sơn phù văn đan xen, bộc phát ra trận trận Thần quang. Lại có từng đạo từng đạo hoa văn hình thái viên hoàn bao lấy từng đầu từng đầu ngón tay, không ngừng từ đầu ngón tay rơi xuống gốc ngón tay, cứ như vậy tuần hoàn chuyển hóa lên xuống.
Nhưng đám phù văn này, đám đại đạo này, hiện tại lại đang trong lúc băng liệt. Dưới chân Ngũ Chỉ Sơn truyền tới từng trận từng trận rống giận.
Lúc này, giữa không trung mơ hồ hiện ra mấy khuôn mặt khổng lồ, mặc dù mơ hồ có thể nhìn thấy, nhưng những khuôn mặt này lại bao phủ trong tầng Thần quang dầy nặng.
- Diễn Hành Thần Vương thoát khốn, thật sự rất đáng mừng!
Thanh âm Nguyên Nha Thần Vương vang lên, nói:
- Bất quá, ân oán năm xưa giữa chúng ta vẫn còn! Hôm nay thừa dịp Thần Vương thoát khốn, không bằng trước hiểu rõ ân oán, hóa giải nhân quả giữa chúng ta! Diễn Hành Thần Vương đã không còn nhân quả, cũng sẽ toàn thân thoải mái, nói không chừng có thể vấn đỉnh cảnh giới càng cao hơn!
Lại có một đạo thanh âm cổ lão từ thiên ngoại truyền tới, cười ha hả, nói:
- Sư huynh nói không sai! Diễn Hành sư huynh mãn kiếp thoát khốn, đây là đại hỷ sự, rất đáng mừng! Nếu có thể một phát chấm dứt những nhân quả trước đây, vậy dĩ nhiên là chuyện vui gấp bội rồi!
Từng cái từng cái khuôn mặt trang nghiêm trên thiên ngoại kia nhao nhao gật đầu, mỉm cười nói:
- Chính là đạo lý này! Diễn Hành Thần Vương, ngươi hôm nay song hỷ lâm môn, có thể mở lòng ra hay không?
Dưới ngọn Ngũ Chỉ Sơn kia, một đạo thanh âm trầm trọng cười lạnh, nói:
- Các ngươi không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn thừa dịp ta gặp rủi ro khiến cho ta đẹp mắt sao? Cần gì giả bộ quân tử như thế? Ta bị Hắc Đế trấn áp lâu như vậy, vẫn không bị hắn trấn chết, các ngươi không phải là nhân cơ hội thực lực của ta còn chưa hồi phục, chạy tới bỏ đá xuống giếng mà thôi!