- Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, vậy thì hãy thành toàn cho quá khứ a! Chúng ta đi Thiên Đình!
Hô!
Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, phá không bay đi.
o0o
Một năm sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã đi tới Thiên Đình. Đây là Thiên Đình của Thời đại Địa Kỷ, mỹ lệ mà đồ sộ. Từng vị từng vị Thần Nhân Phục Hy đầu người thân rắn vô cùng vĩ ngạn, tay cầm trường thương, toàn thân giáp trụ, nghiêm cẩn thủ hộ Nam Thiên Môn.
Ba khỏa Thần Nhãn của bọn họ thỉnh thoảng lại mở ra, Thần quang chiếu rọi, đảo quét toàn bộ không gian Tử Vi.
Trong Thiên Đình, vô số Thần quan Ma quan Vạn Tộc tới tới lui lui, nhộn nhịp nhốn nháo, hoàn toàn là một màn thịnh thế Vạn Tộc tới triều.
Thiên Dực Cổ Thuyền vô thanh vô tức chạy đi trong năm tháng Thượng Cổ, chạy về phía tòa Lăng Tiêu Bảo Điện Thiên Đình Đế tinh đã bị hủy diệt này.
- Hửm? Chiếc thuyền thật kỳ quái!
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, một vị Địa Hoàng vĩ ngạn mà lại già nua mở ra Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm. Nhất thời, một đạo Thần quang huyễn lệ xuyên thấu qua thời không, chiếu rọi tới, rơi xuống trên người Chung Nhạc trên Thiên Dực Cổ Thuyền, tựa hồ có thể nhìn thấy tương lai vậy.
- Phục Hy tương lai?
Vị Địa Hoàng Thiên Đế kia nhất thời kinh hãi, lộ ra thần sắc nghi hoặc, đứng lên hỏi gấp:
- Hậu bối của ta, ngươi tới gặp ta, là có chuyện gì muốn nói với ta sao?
- Hy Hạo Đế, đi theo ta!
Chung Nhạc lớn tiếng nói, thôi động Cổ thuyền bay ra bên ngoài Thiên Đình.
Hy Hạo Đế có chút kinh ngạc. Hắn không nghe được thanh âm của Chung Nhạc, cũng không nhìn rõ bộ dáng của Chung Nhạc, chỉ có thể nhìn thấy Thiên Dực Cổ Thuyền của Chung Nhạc đang rời đi, vội vàng hỏi:
- Sao ngươi lại đi rồi?
- Đi theo ta!
Chung Nhạc dừng Cổ thuyền lại, điên cuồng ngoắc ngoắc tay về phía Hy Hạo Đế.
Hy Hạo Đế cất bước đi tới, mỉm cười hỏi:
- Ngươi là muốn ta đi theo ngươi sao?
Chung Nhạc thúc giục Thiên Dực Cổ Thuyền bay về phía Chư Công Điện của Thiên Đình. Hy Hạo Đế nhìn về phía Chư Công, mỉm cười nói:
- Các vị ái khanh, các ngươi đi theo ta!
Thiên Dực Cổ Thuyền lại bay về phía từng tòa từng tòa binh doanh. Hy Hạo Đế điều động chư tướng trong binh doanh, cùng đứng ở sau lưng hắn. Sau lưng hắn, các tôn Đế Quân, Đại Đế càng lúc càng nhiều. Vô số vị tồn tại Thượng Cổ cũng đều nghi hoặc không hiểu, không biết vì sao Hy Hạo Đế lại gọi bọn họ tới như vậy.
Thiên Dực Cổ Thuyền lại lái về phía Vũ trụ Cổ lão, Hy Hạo Đế dẫn người không nói lời nào đi theo, Tam Mục Thiên Đồng chặt chẽ quan sát Cổ thuyền của Chung Nhạc.
Rốt cuộc, Thiên Dực Cổ Thuyền đi tới bên ngoài vầng Thái Dương Tịch Cốc khổng lồ kia, nhanh chóng lái vào trong Thái Dương.
Hy Hạo Đế cũng dẫn người theo hắn tiến vào. Sau khi nhìn thấy địa phương mặt trời lặn, cái Hắc động Tịch Cốc thật lớn kia, tâm thần nhất thời không khỏi kích động:
- Lạc Nhật Thần Vương, ngươi đã tới lúc chân chính lạc nhật rồi! Chư quân, theo ta san bằng nơi này! San bằng Tịch Cốc!
Hy Hạo Đế suất lĩnh từng vị từng vị tồn tại cường đại của Thiên Đình bước vào Tịch Cốc. Một trận đại chiến nhằm vào Lạc Nhật Thần Vương cứ như vậy mở ra. Chung Nhạc đứng trên Thiên Dực Cổ Thuyền, chứng kiến trận chiến đấu tiêu diệt Thần Vương Thái Cổ của Thời đại Thượng Cổ này.
Kết quả của trận đại chiến này sớm đã được định trước. Lạc Nhật Thần Vương rất nhanh bị giết chết, hồn tiêu phách tán. Tộc duệ của hắn cũng toàn bộ bị chém, đại đạo của Thánh địa Tịch Cốc bị đánh nát, Tịch Cốc cũng bị đánh tới chia năm xẻ bảy, dần dần đã có tình hình của hậu thế.
Hy Hạo Đế và chúng Thần tướng Thiên Đình đã lập ra một tòa Đại miếu Trấn Ma ở nơi này, cũng dựng lên một tấm bia đá. Hy Hạo Đế đã tự tay viết lại toàn cảnh của trận chiến này trên tấm bia đá.
Tại phần cuối của bia văn, hắn viết:
- Hy Hạo mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Quỷ hồn tương lai đi thuyền tìm tới, dẫn dắt Hy Hạo tới nơi đây, mới có một trận đại thắng này!
Sau đó, hắn vẽ một chiếc Cổ thuyền tại phần cuối của tấm bia đá. Hình dáng của Cổ thuyền vô cùng mơ hồ, trên thuyền mơ hồ có một đạo thân ảnh Phục Hy, nhưng lại nhìn không rõ mặt mũi.
Mặc dù hắn có thể nhìn thấy Chung Nhạc và Thiên Dực Cổ Thuyền, nhưng lại không cách nào nhìn thấy rõ hình ảnh của tương lai, chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng dáng mà thôi.
- Phục Hy tương lai, sau này chúng ta còn có thể gặp lại sao?
Hy Hạo Đế ngẩng đầu nhìn lên, Tam Mục Thiên Đồng chiếu rọi, rơi xuống trên người Chung Nhạc đứng trên đầu thuyền Thiên Dực Cổ Thuyền, mỉm cười nói:
- Ta cả đời này từng gặp qua rất nhiều chuyện quỷ dị, nhưng chưa từng nhìn thấy sự tình nào kỳ quỷ như hôm nay vậy. Đáng tiếc! Vẫn không thể nào nhìn thấy rõ ràng diện mạo của ngươi. Ngươi là hậu bối của ta, vậy tương lai ta nhất định có thể nhìn thấy ngươi, có đúng không? Nói không chừng, hiện tại ngươi đã ra đời rồi, cũng đang ở trong Phục Hy Thần Tộc ta a!
Hắn hưng phấn đi tới đi lui, vị Thiên Đế này bởi vì ý nghĩ của chính mình mà trở nên vô cùng hưng phấn.
Cuối cùng, vị Thiên Đế này quay về Thiên Đình, hạ lệnh sưu tầm Chung Nhạc trong toàn bộ chủng tộc Phục Hy thị. Một lần tìm này chính là hơn hai ngàn năm. Mãi cho tới khi Hy Hạo Đế chết già, hắn cũng không thể tìm được đạo thân ảnh đứng trên Cổ thuyền kia.
- Ta đã từng nhìn thấy qua Quỷ hồn tương lai!
Vị Thiên Đế này trước khi chết già, ngồi dựa lưng trên giường, lẩm bẩm:
- Hắn tới tìm ta, dẫn ta đi diệt trừ Lạc Nhật Thần Vương! Hắn đứng trên đầu thuyền nói chuyện với ta, nhưng ta lại không nghe được thanh âm của hắn…
Một vị cận thần nói:
- Bệ hạ, ngài nhìn thấy ảo giác rồi! Diệt trừ Lạc Nhật Thần Vương, là do Bệ hạ anh minh, làm gì có Quỷ hồn tương lai gì chứ? Bệ hạ, linh hồn về Hư Không Giới a! Không nên chần chừ thêm nữa, nếu lại chần chừ thêm nữa, sẽ vô cùng nguy hiểm đối với linh hồn của Bệ hạ!
- Sai rồi! Ta thật sự đã nhìn thấy hắn, đã gặp qua hắn, đó không phải là ảo giác!
Hy Hạo Đế ngồi tựa lưng trên giường phấn chấn lại tinh thần, từ trên giường ra sức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Ta có thể đợi được hắn! Nhất định có thể… Đợi một chút! Ta đã nhìn thấy chiếc thuyền kia! Ta nhìn thấy hắn rồi! Hắn đã tới đón ta! Ta đã nhìn thấy chiếc thuyền đến từ tương lai, đã nhìn thấy Quỷ hồn tương lai kia!