Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1790: Cực Lạc Thiên Vương (1)



Thanh Hà Chu nhanh chóng chạy tới. Phía trước, càng nhiều Thực Duyệt Ma hơn nhao nhao bay lên. Chung Nhạc dùng Tam Mục Thiên Đồng nhìn lại, chỉ thấy con đường phía trước thoáng cái đã trống trải một tảng lớn, trong lòng không khỏi đại hỉ, vội vàng nói:

- Vũ sư huynh, chúng ta nhanh chóng đi xuyên qua!

Hai người lập tức phát lực phóng chạy như điên, nhanh chóng chạy về phía trước. Bất quá, tốc độ của bọn họ quá nhanh, khiến cho bọn họ không kịp tránh né từng bức từng bức hình ảnh đập mặt mà tới. Địa phương hai người xông qua, cũng đâm đầu xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh. Vô số tin tức hỗn tạp nhất thời ào ào xuất hiện, giống như đã trải qua một đời lại một đời trong hồng trần, khiến cho ký ức của chính mình bắt đầu hỗn loạn.

Đây chính là hung hiểm lớn nhất!

Thần Ma cũng là Luyện Khí Sĩ, tu luyện là rèn luyện đạo tâm của chính mình. Mà trải qua hồng trần càng nhiều, tuế nguyệt càng dài, lại càng dễ dàng khiến cho đạo tâm bị long đong, nhất định phải tẩy đi bụi bậm trên đạo tâm, mới có thể khiến cho đạo tâm của chính mình càng ngày càng tinh thuần, tu vi thực lực cũng sẽ càng tinh dũng mãnh tiến.

Bọn họ chạy xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh, tương đương với đã trải qua cả đời của chủ nhân hình ảnh. Mà những hình ảnh ở nơi này thật sự rất nhiều, rất dễ dàng sẽ khiến cho đạo tâm của chính mình mê thất.

Nếu xuyên qua một bức hình ảnh là trải qua thời gian năm mươi năm, tốc độ của bọn họ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua ngàn vạn bức hình ảnh, tương đương với trong nháy mắt đã xuyên qua năm ức năm, trải qua ngàn vạn lần Luân Hồi, ảnh hưởng đối với đạo tâm của chính mình cực lớn, có thể nói là dùng thời gian đi ăn mòn đạo tâm của chính mình.

Bất quá, đây cũng là một trận ma luyện đối với đạo tâm. Nếu có thể không bị hồng trần sầu loạn ảnh hưởng tới đạo tâm của chính mình, như vậy sự vững chắc của đạo tâm cũng sẽ đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Hồn Đôn Vũ thôi động đạo tâm Hỗn Độn của chính mình, mà Chung Nhạc thì tay bắt Tuyên Cổ Bất Động Ấn, đối kháng sự tập kích của thời gian đối với đạo tâm. Đạo tâm Hỗn Độn của Hỗn Độn thị đối phó tình hình trước mắt chính là đơn giản nhất. Hết thảy sự quấy nhiễu đối với đạo tâm đều quay về Hỗn Độn, công pháp tổ truyền của Hồn Đôn Vũ ở nơi này có thể nói là đại phóng dị thải.

Mà Tuyên Cổ Bất Động Ấn do Đế tử Phục Thương truyền thụ cho Chung Nhạc ở nơi này cũng cực kỳ hữu dụng. Trải qua thời gian ma luyện càng nhiều, Tuyên Cổ Bất Động Ấn lại càng lúc càng ma luyện đạo tâm càng ngày càng vững chắc hơn.

Hai người chạy càng lúc càng nhanh, mắt thấy đã sắp sửa xuyên qua phạm vi của đàn dê Thực Duyệt Ma này. Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc đại chấn, bỗng nhiên dừng bước lại, dừng lại trong một bức hình ảnh.

Hồn Đôn Vũ lập tức theo hắn dừng lại, gấp gáp thúc giục:

- Dịch tiên sinh, không thể dừng lại! Đám Thực Duyệt Ma kia không đuổi kịp Thanh Hà Chu sẽ liền xuống đây, sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta!

Chung Nhạc vẫn như cũ trầm tịch trong bức hình ảnh kia, phảng phất như đã ngây dại vậy.

Bức hình ảnh này là ký ức một đời ngắn ngủi của một nàng thiếu nữ. Nàng xuất thân từ Thủy Đồ thị Kiếm Môn Đại Hoang, là hậu nhân của danh môn vọng tộc. Đó là ký ức của Thủy Thanh Nghiên!

Chung Nhạc nhìn thấy chính mình đã biến thành Thủy Thanh Nghiên, đã trải qua cả đời của nàng thiếu nữ này. Khoảnh khắc này là nàng thiếu nữ vẫn còn ngây thơ, trong lúc hồ đồ, kết bạn với một đám tộc nhân cùng nhau đi tới Kiếm Môn.

Đám người bọn nàng đã không may gặp phải bầy thú bạo loạn. Rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi trong tộc đã chết trong bầy thú, những người còn lại cũng đã bị bầy thú tách ra. Bản thân nàng tràn ngập nguy cơ. Nhưng vào lúc này, một gã thiếu niên đã từ xa giết tới, liều mạng bảo hộ nàng, đẩy lùi từng con từng con mãnh thú.

Chung Nhạc đã nhìn thấy rõ ràng một màn gã thiếu niên kia trong bầy thú liều mạng bảo vệ nàng, cảm giác được trong lòng chính mình nảy sinh ái mộ, loại ái mộ đó đã khiến cho tâm linh của nàng ấm áp.

Gã thiếu niên đã cứu Thủy Thanh Nghiên kia, chính là bản thân Chung Nhạc.

- Sư huynh!

Ánh mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh gã thiếu niên kia, dù cho đã tới Kiếm Môn.

Đó là quãng thời gian vui sướng nhất trong cả cuộc đời nàng. Các loại tiểu tâm tư thiếu nữ nhộn nhạo giống như một con sông nhỏ vậy, có cao có thấp, có lên có xuống, có mỉm cười ngây ngốc một mình, có u buồn sầu khổ như gió thu…

Mà hết thảy những cái này, lại hoàn toàn bị chặt đứt sau khi Thiên Tượng Lão Mẫu phục sinh.

- Dịch tiên sinh, đi nhanh a!

Hồn Đôn Vũ lớn tiếng nói, ngữ khí gấp gáp vạn phần. Đám Thực Duyệt Ma cuồn cuộn trên không trung kia đã bỏ qua Thanh Hà Chu, chuẩn bị rơi xuống đây.

- Thủy sư muội, ngươi vẫn chưa Luân Hồi sao?

Chung Nhạc lẩm bẩm:

- Ngươi không có Luân Hồi! Không có! Thế gian này căn bản không có Luân Hồi chân chính! Không có a!

Hồn Đôn Vũ vội vàng kéo lấy tay của hắn, ra sức kéo về phía trước, lo lắng nói:

- Đi mau a! Chúng ta sắp bị phát hiện rồi!

Nhưng hắn căn bản không kéo Chung Nhạc nhúc nhích được chút nào. Hồn Đôn Vũ không khỏi sợ hãi, quát lớn:

- Dịch tiên sinh, đạo tâm của ngươi đã bị mê muội rồi! Đã trải qua ức vạn năm, đạo tâm của ngươi đã không chịu nổi thời gian xâm thực, mục nát rồi sao?

- Không có!

Chung Nhạc từ trong hình ảnh ngắn ngủi cả đời của Thủy Thanh Nghiên đi ra, ngắm nhìn bức hình ảnh ký ức của nàng thiếu nữ này, lắc lắc đầu:

- Đạo tâm ta không có bị mê thất, mục nát! Ta chỉ là đang suy nghĩ, cái thế giới này căn bản chưa từng tồn tại qua Luân Hồi! Nàng vẫn còn đang ở nơi này. Ta đột nhiên minh bạch, vì sao Phục Mân Đạo Tôn lại muốn nhất thống Đại Luân Hồi trong toàn thể vũ trụ rồi!

- Đi mau a!

Hồn Đôn Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đám Thực Duyệt Ma đang hạ xuống kia, cả giận nói:

- Còn không đi nữa, sợ rằng chúng ta liền sẽ luân hãm ở trong này rồi!

Chung Nhạc vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong bức hình ảnh kia, thấp giọng nói:

- Nàng hẳn không nên vứt đi những vui sướng trong ký ức nàng! Hẳn không nên…

Hồn Đôn Vũ nhất thời giận dữ, tế khởi Phù Tang Chi, biến thành một cây Cự thụ che trời, quét bay từng con từng con Thực Duyệt Ma nhào tới:

- Người chết cũng đã chết rồi, linh hồn cũng đã tiêu tán, ngươi có thể làm gì? Linh hồn đã chết, vĩnh viễn cũng không sống lại được! Luân Hồi Táng Khu này chính là quy chúc cuối cùng của bọn họ, linh hồn đã chết, nhất định là đã bị ma diệt ở nơi này rồi!

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm:

- Không có biện pháp phục sinh lại sao?

- Không có!