- Cây Thánh dược này rất kỳ quái, hẳn là Thánh dược chuyên nhằm vào linh hồn. Loại Thánh dược này thật ra là rất hiếm thấy a!
Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:
- Tân Hỏa, ngươi có thể cảm ứng được Thánh dược ở nơi nào không?
- Đây là tự nhiên!
Tân Hỏa dương dương đắc ý nói:
- Ta cả đời này từng gặp qua vô số Thánh dược, đã nhớ kỹ tất cả mùi vị của bọn chúng. Loại Thánh dược này tựa hồ gọi là Hoàn Hồn Thất Hương Thảo, nở hoa kết trái, kết ra trái cây gọi là Hoàn Hồn Châu. Nghe nói có thể tại thời điểm hồn phi phách tán, tụ tập Tàn hồn và Tàn phách, trọng tố hồn phách, khiến cho người ta sống lại một đời. Loại Thánh dược này, làm sao lại rơi vào nơi này…
Chung Nhạc dưới sự chỉ điểm của Tân Hỏa sưu tầm trong Địa Xích Thiên Vương Điện, một hồi lâu sau cuối cùng cũng tìm được một tòa Bí cảnh ẩn giấu, quả nhiên nhìn thấy trong đó có một cây dị thảo, mọc ra một đóa kỳ hoa. Cây hoa kia có bảy loại màu sắc, mỗi loại màu sắc đều có một loại dị hương.
Trên một cành hoa trong đó cũng đã kết xuất ra một quả Hoàn Hồn Châu. Bất quá, không biết đã bị kẻ nào hái xuống rồi.
- Chẳng lẽ Địa Xích Thiên Vương đã dùng Hoàn Hồn Châu cứu tính mạng một vị tồn tại nào đó sao?
Chung Nhạc bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức tiến lên, thu hồi cây Hoàn Hồn Thất Hương Thảo này, cùng với Họa Bích Ba Hoa và Cửu Mệnh Hắc Oa Cô trồng vào trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của chính mình, lúc này mới vừa lòng thỏa ý, nghênh ngang đi ra Địa Xích Thiên Vương Điện.
- Nếu chúng ta quả thật đã rơi vào trong tính toán, vậy trên đường phía trước sợ rằng sẽ có người giả vờ ngăn cản chúng ta!
Ánh mắt hắn lóe lên, nói với Hồn Đôn Vũ:
- Thực lực của Động U Thiên Vương quá mạnh, cho nên kẻ ngăn cản chúng ta hẳn không phải là hắn, mà hẳn là sẽ mượn lực lượng của đám người Phong Vô Kỵ tới ngăn chặn chúng ta. Bất quá, chúng ta vẫn là sẽ gặp dữ hóa lành, thuận lợi chạy thoát!
Hồn Đôn Vũ bật cười, nói:
- Dịch tiên sinh, ngươi càng nói lại càng hoang đường! Nếu thật như ngươi nói vậy, chẳng phải là người nọ có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ của chúng ta sao?
o0o
Trong trọng thiên thứ tám, Thần Thông Thiên…
Trước mặt Trí Tuệ Thiên Vương lơ lửng một tấm kính thật lớn, chú ý tới nhất cử nhất động của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ. Thời điểm nàng nhìn thấy Hồn Đôn Vũ tế khởi Phù Tang Chi công kích loạn xạ bốn phía, thoáng ngẩn người, không hiểu ý hắn. Đợi tới lúc nhìn thấy Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ xông vào Địa Xích Thiên Vương Điện, sắc mặt không khỏi khẽ biến, tán thưởng:
- Một gã Phục Hy thật thông minh! Không ngờ hắn lại có thể cảnh giác, tương kế tựu kế. Cái tên này đã có hoài nghi, vì vậy liền nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Sắc mặt đỏ bừng của Địa Xích Thiên Vương trở nên tái nhợt, tức giận bừng bừng, liền muốn giết trở về Đại Xích Thiên. Trí Tuệ Thiên Vương đã vươn tay ngăn cản hắn lại, mỉm cười nói:
- Đồ vật mà hắn cướp đoạt được, tương lai đợi tới lúc Táng Địa Thần Vương phục sinh, còn không phải sẽ quay trở về lại trong tay của ngươi sao? Ngươi bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, cứ để cho hắn chiếm tiện nghi nhất thời đi thôi!
Nàng khẽ trầm ngâm, có chút suy tư nói:
- Gã Phục Hy này lòng nghi ngờ rất nặng, nếu trên con đường phía trước không có bất kỳ lực cản nào, hắn nói không chừng sẽ không dám thâm nhập tiếp nữa. Ha hả… may mà lần này người sống tiến vào nơi này cũng không chỉ mấy người bọn họ. Động U Thiên Vương, ngươi hãy dẫn mấy người sống kia tới đây đối phó bọn họ, lại an bài một chút thủ hạ chế tạo cho bọn họ một ít phiền phức a!
Động U Thiên Vương nhận lệnh, lập tức chạy trở về Động U Thiên.
o0o
Trôi qua mười mấy ngày, Hồn Đôn Vũ nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện Thanh Hà Chu và đám người Phong Vô Kỵ, Lăng Tử Thủ trên thuyền, sắc mặt đại biến, lẩm bẩm:
- Dịch tiên sinh, chúng ta thật sự đã bị chưởng khống rồi!
Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy ngoại trừ đám người Phong Vô Kỵ trên Thanh Hà Chu ra, cũng không thấy thân ảnh của Động U Thiên Vương.
- Chúng ta quả thật đã bị chưởng khống rồi! Nhưng kẻ chưởng khống chúng ta, hẳn không phải là tồn tại trong Luân Hồi Táng Khu, mà là còn có người khác. Kẻ dẫn đám người Phong Vô Kỵ đi tới nơi này, hơn phân nửa là Trí Tuệ Thiên Vương của Luân Hồi Táng Khu. Trí tuệ của nàng bất quá chỉ là hấp thu mảnh vỡ trí tuệ của chúng sinh mà thôi, không tính là lợi hại bao nhiêu. Nhưng vị tồn tại ở sau lưng nàng, ta lại không thể tính ra bất cứ thứ gì!
Chung Nhạc tế khởi Thiên Ấn, mặt đầy nụ cười, nhìn về phía đám người Phong Vô Kỵ đang giết thẳng về phía này, cất cao giọng nói:
- Vô Kỵ tiên sinh!
Phong Vô Kỵ đứng trên đầu chiếc thuyền nhỏ, vẻ mặt cũng tràn đầy tươi cười, nói:
- Dịch tiên sinh!
Từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma nhao nhao rời thuyền, phần nhiều đều là cường giả cấp bậc Đế Quân, những kẻ không phải là tồn tại Đế Quân cũng đều đã mất mạng trong Luân Hồi Táng Khu rồi.
Quy tắc thiên địa trong Luân Hồi Táng Khu cực kỳ dị thường, ngay cả bọn họ cũng không thể sử dụng tu vi pháp lực, chỉ có thể dựa vào nhục thân để đối kháng những hung hiểm tà ác của Táng khu, cho dù là Tiên Thiên Thần Ma, không tu thành Đế Quân cũng đều sẽ táng thân ở nơi này, bị đám Ma đầu ở nơi này nhân cơ hội.
Lúc này, bên cạnh Phong Vô Kỵ chỉ còn lại có ba tôn Đế Quân của ba cung, và ba tôn Đế Quân của ba Đại Đế tộc, cộng thêm La lão, Vũ Đô Lang và một tôn Tiên Thiên Thần Ma khác. Hơn hai mươi tôn Tiên Thiên Thần Ma và Đế Quân còn lại cũng đều đã táng thân trong Táng khu rồi.
Nếu không phải trong tay ba tôn Đế Quân của ba cung cầm theo thủ dụ của Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế, sợ rằng bọn họ ngay cả Động U Thiên cũng không tới được, đã liền chết không có chỗ chôn rồi.
Trong mắt của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ, nơi này mặc dù hung hiểm, nhưng bọn họ vẫn còn có thể ứng phó. Nhưng đối với đám người Phong Vô Kỵ, nơi này áp chế toàn bộ tu vi thần thông của bọn họ, thật sự là nửa bước khó đi, chỉ có thể dựa vào thủ dụ của mấy tôn Thần Vương Thái Cổ bọn Tà Đế và Lăng Tử Thủ che chở, quả thật là thương vong thảm trọng.
- Vô Kỵ tiên sinh, các vị đồng đạo ba cung, các vị đạo hữu Bích Lạc Cung, các ngươi xem ra đã chết rất nhiều đồng liêu a?
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
- Thật không dám giấu diếm! Nơi này quả thật rất hung hiểm, có tồn tại đang âm thầm điều khiển hướng đi của chúng ta. Bất luận là các ngươi hay là chúng ta, đều một cột chẳng chống vững nổi căn nhà, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng tại nơi này. Theo như ta thấy, không bằng hai nhà chúng ta liên thủ, cùng nhau đối phó tình thế nguy hiểm ở nơi này. Vô Kỵ tiên sinh, các ngươi nghĩ như thế nào?
Hồn Đôn Vũ có chút nghi hoặc, liếc nhìn Chung Nhạc một cái, không biết vì sao hắn lại đưa ra lời đề nghị này.