Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1814: Thần thông vô thượng (1)



Một kích này của hắn khiến cho toàn trường kinh hãi, khiến cho đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương, Thần Thông Thiên Vương không khỏi thu lại ý khinh thị.

- Bản lĩnh của Thiên quả thật đáng sợ!

Táng Đế đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu Thiên cũng dự định tham dự vào việc này, ngươi đã đạt được bảo vật của Thiên, vậy ngươi sẽ có thể ngang hàng với chúng ta, cùng phân một chén canh! Trí Tuệ Thiên Vương, các ngươi nghĩ sao?

Trí Tuệ Thiên Vương trấn trụ lại thương thế, nhìn cây trụ đá trong tay Phong Vô Kỵ kia, cười tủm tỉm, nói:

- Thiên đại nhân là tồn tại đẳng cấp nào, ta há có thể nghịch thiên mà đi? Vị tiểu hữu này đã có được kiện bảo vật này, vậy đã có được tư cách cùng đứng cùng ngồi với chúng ta, tự nhiên cũng có thể phân một chén canh rồi!

Nàng mặc dù bị Phong Vô Kỵ đánh cho thổ huyết, nhưng lại không chút nào để chuyện vừa rồi Phong Vô Kỵ đánh lén nàng ở trong lòng.

Phong Vô Kỵ cười ha hả, tay cầm cây trụ đá, ánh mắt ngạo nghễ nhìn đám người:

- Ta đã đạt được bảo vật của Thiên, chỉ được phân một chén canh thôi sao? Nếu ta muốn phân nhiều hơn một chút thì sao?

Trí Tuệ Thiên Vương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Môn sinh của Thiên đại nhân có chút cuồng vọng rồi! Ngươi bất quá chỉ là đạt được một kiện bảo vật của Thiên đại nhân mà thôi, vẫn còn chưa thể tài nghệ trấn áp toàn trường. Tồn tại sau lưng chúng ta cũng không thua kém Thiên đại nhân chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Ngươi có được bảo vật của Thiên đại nhân, chúng ta sẽ không có bảo vật do tồn tại sau lưng chúng ta ban tặng sao?

Táng Linh Thần Vương cũng nhìn về phía Phong Vô Kỵ, mỉm cười nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi hiểu biết vẫn là quá ít rồi! Thiên cũng không phải là không gì không làm được!

Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, cầm cây trụ đá lên, nói:

- Nếu đã như thế, vậy ba nhà chúng ta ngưng chiến, cộng đồng thăm dò nơi này, mỗi người phân chia một chén canh!

Ba phương thế lực rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị. Trong lòng Phong Vô Kỵ lại âm thầm cầu bái một phen, nói:

- Lão thiên gia ở trên, đệ tử ngu dốt, không biết nơi này có những bảo vật gì đáng giá Lão thiên gia đặt vào trong mắt, còn xin Lão thiên gia công khai!

Cây trụ đá kia khẽ chấn động, nhất thời có vô số tin tức tiến nhập vào trong đại não hắn. Đó là từng bức từng bức hình ảnh, chính là triển hiện tình hình Phục Mân Đạo Tôn quyết đấu với Táng Địa Thần Vương.

Trong trận chiến đó, có rất nhiều tồn tại ẩn giấu xung quanh, ít nhiều đều âm thầm xuất thủ tham chiến. Cuối cùng, Táng Địa Thần Vương chết trận, Linh căn thứ chín của hắn cũng bị đánh nát trong chiến đấu, biến thành một phiến Tinh vực. Táng Địa Thần Vương chính là táng thân dưới phiến Tinh vực kia, bị thần thông của Phục Mân Đạo Tôn oanh kích. Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã hoàn toàn phong ấn nơi đó, khiến cho người ta không thể nào tiến vào.

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên. Phiến Tinh vực do gốc Linh căn kia biến thành, cũng chính là phiến Tinh vực trên đỉnh đầu bọn họ này.

Mà tại địa phương phần rễ của gốc Linh căn kia rũ xuống, đại đạo nổ vang, đại phóng dị thải, biến thành một cái hàng rào mỹ lệ. Đó chính là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, đã hoàn toàn phong ấn phong tỏa nơi đó. Nếu tùy tiện xông vào, sợ rằng sẽ lập tức kích động thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, chết không có chỗ chôn.

- Ý của Lão thiên gia là, muốn đạt được gốc Linh căn này?

Phong Vô Kỵ nhất thời nghi hoặc. Linh căn thứ chín đã biến thành một phiến Tinh vực thật lớn, thu lấy gốc Linh căn này còn có tác dụng gì nữa?

Hình ảnh cuối cùng là một mảnh lá cây, mảnh lá cây kia là từ trên gốc Linh căn thứ chín tróc ra, phiêu linh khắp nơi, cuối cùng rơi xuống trong tay một đạo thân ảnh. Đạo thân ảnh kia xoay đầu nhìn lại, chính là khuôn mặt của Chung Nhạc.

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, nhất thời biết rõ ý tứ của Thiên.

Mảnh lá cây này, nhất định là chỗ mấu chốt để gốc Linh căn thứ chín này phục sinh.

Ánh mắt hắn quét nhìn về phía Táng Thiên, chỉ thấy huyết hải sớm đã trống rỗng, chỉ còn lại một đám Cự thú đứng sừng sững ở nơi đó, nhưng Chung Nhạc lại không thấy hình bóng.

- Kỳ quái! Vừa rồi hắn cũng không ở trong kiện Ngân bàn kia, chỉ có Hỗn Độn thị ở trong đó điều khiển Ngân bàn cướp đoạt bảo vật của ta…

Hiện tại hắn đã có được trụ đá, không còn sợ hãi đối với Chung Nhạc nữa, trái lại muốn thử xem sao, nghĩ muốn đấu một trận với Chung Nhạc, quang minh chính đại đánh bại Chung Nhạc, dẫm Chung Nhạc xuống dưới chân chính mình.

Vừa nghĩ tới cảnh dẫm Chung Nhạc xuống dưới chân chính mình, trong lòng hắn liền vô cùng nóng bỏng, hận không thể lập tức liền quyết một trận tử chiến với Chung Nhạc.

Trong Táng Thiên, đám Cự thú to lớn khôn cùng kia đã không có Táng Linh Thần Vương sai sử, liền di chuyển không có mục đích, khắp nơi thôn phệ đám linh hồn vỡ nát từ các nơi trong vũ trụ rơi vào nơi này.

- Kỳ quái! Có một hài nhi tựa hồ không bị ta khống chế…

Táng Linh Thần Vương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn về phía một con Cự thú, nói:

- Đám hài nhi này chính là do ta sáng tạo ra, tuyệt đối nghe theo ta chỉ huy, sao tiểu hài nhi này lại tự mình hành động như vậy? Ta cũng không cảm ứng được linh hồn của nó…

Con Cự thú kia lộ ra có chút không quá hợp quần, đang lúc mở ra bước chân trầm trọng hành tẩu trong quần sơn, khoảng cách càng lúc càng gần với từng đạo từng đạo Tinh hà do phần rễ của gốc Linh căn thứ chín biến thành kia.

Trong lòng Trí Tuệ Thiên Vương đại hỉ, vội vàng truyền âm cho đám người Thần Thông Thiên Vương, Tam Linh Thiên Vương. Đám người vội vàng bay thẳng lên không trung, đuổi theo con Cự thú kia.

Ánh mắt Táng Đế cũng đột nhiên sáng lên, vội vàng bay lên không trung đuổi theo, lớn tiếng nói:

- Con Cự thú này chính là tiểu Phục Hy! Không được để cho hắn tiến vào trong đó!

Táng Linh Thần Vương lập tức phóng người đuổi theo, điều động từng con từng con Cự thú giết thẳng về phía Chung Nhạc, ý đồ ngăn cản bước chân của Chung Nhạc.

Phong Vô Kỵ cũng tự mình bay thẳng lên không trung, cùng với La lão và Anh Như truy đuổi về phía con Cự thú kia, trong lòng vừa sợ vừa giận:

- Ta còn tưởng là Táng Linh Thần Vương điều khiển Cự thú cướp đoạt Thiên dược của ta, không ngờ kẻ thủ ác lại là tên khốn kiếp kia! Hiện tại ta đã nhận được trụ đá, thực lực đột nhiên tăng mạnh, ngược lại muốn nhìn một chút xem lần này ngươi chết như thế nào!

Cũng tại một khắc đám người đuổi giết qua kia, chỉ thấy con Cự thú kia đột nhiên lăn tròn ngay tại chỗ một vòng, biến trở lại thành bộ dạng của Chung Nhạc. Hồn Đôn Vũ chính là đang ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn.

Hai người nhanh chân phóng chạy như điên, bão táp lao về phía địa phương phần rễ của gốc Linh căn thứ chín kia.

- Đừng chạy!

Đám người còn lại đuổi sát theo phía sau. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ dẫn đầu đi trước, xông thẳng vào trong thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đang bao phủ xung quanh gốc Linh căn kia.

Ầm ầm!

Chung Nhạc rút Tiên Thiên Thần Đao ra, tế khởi Quyền hành Thiên Đế. Hàng rào mỹ lệ do thần thông của Phục Mân Đạo Tôn hình thành kia nhất thời ầm ầm mở rộng, hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa kia mở ra, để cho hai người Chung Nhạc có thể tiến vào trong đó.

- Không được để cho cánh cửa kia đóng lại!