Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1834: Nội tình trấn tộc (1)



Chung Nhạc quả thật giống như đã phát điên vậy, đi tới đi lui trên đầu thuyền, miệng không ngừng tự lẩm bẩm. Mười ngón tay của hai bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, cũng không phải là kích động mà run rẩy, mà là mỗi lần đầu ngón tay hắn run rẩy một cái, chính là vô số Quái tượng vô cùng nhỏ bé từ trong đầu ngón tay bạo phát ra.

Hắn chính là đang thôi diễn, đầu ngón tay niết tới niết lui, điên cuồng diễn toán Tiên Thiên Lục Thập Tứ Quái Tượng.

Tốc độ đầu ngón tay hắn nhảy lên càng lúc càng nhanh, từ Thần Ma Lưỡng Nghi tới Âm Dương Tứ Tượng, từ Âm Dương Tứ Tượng tới Bát Quái Lục Thập Tứ Quái… đủ các loại tinh diệu đều bị hắn thôi diễn ra, theo đầu ngón tay hắn rung động mà phát ra từng tràng từng tràng Đạo âm huyền diệu.

Đạo âm vui tai dễ nghe, khiến cho người ta nghe tới mức như mê như say.

Tương Vương và Hồn Đôn Vũ liếc nhìn nhau một cái, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đạo âm từ đầu ngón tay Chung Nhạc phát ra phảng phất như một khúc tụng ca vũ trụ hoành đại, có trầm thấp du dương như nổ vang, có cao vút to rõ như hồng chung, có Kiếm khí bạo phát huy hoàng giống như Loại Tinh Trạch, thấm nhuần vũ trụ tinh không, giống như Đạo sơn tuyên cổ bất động, Tinh hà xoay chuyển, có hạo hạo đãng đãng tràn ngập biến số biến hóa phảng phất như Thiên đạo vậy, có trầm ổn thừa nhận hết thảy hưng suy khổ nạn cùng vui sướng giống như đại địa vậy.

Huyền diệu chất chứa trong Đạo âm kia khiến cho người tỉnh ngộ, khiến cho hai người Tương Vương đều lắng nghe như mê như say. Hồn Đôn Vũ lẩm bẩm:

- Tương Vương tiền bối, hiện tại hẳn là đã có một đường sinh cơ rồi a?

Bản thân Tương Vương cũng vạn phần kinh hãi. Tạo nghệ của Chung Nhạc ở trên Đạo đã đạt tới tình trạng ngay cả hắn cũng có chút nhìn không thấu. Tiểu tử này mặc dù thường xuyên nổi hứng làm bậy, tự đi tìm chết, nhưng mỗi một lần đều mang tới cho hắn sự kinh hỉ cực lớn.

- Vẫn không có!

Tương Vương lắc đầu, nói:

- Vẫn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù là Thánh dược cũng đều không cứu được tên khốn kiếp muốn chết này!

Hồn Đôn Vũ không nói lời nào.

o0o

Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn tiếp tục bay thẳng về phía Tổ Đình. Chung Nhạc ở trên thuyền vẫn chưa bắt tay vào tu luyện, mà vẫn luôn điên cuồng thôi diễn. Trôi qua thời gian nửa năm đằng đẳng, hắn đình chỉ thôi diễn, tĩnh lặng ngồi đó, suy nghĩ xuất thần.

Thương thế của Tương Vương đã hoàn toàn khỏi hẳn. Dọc theo đường đi, hắn từng chiến đấu mấy trận với Táng Linh Thần Vương từ phía sau đuổi tới, dễ dàng bức lui Táng Linh Thần Vương. Mà đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Tà Đế vẫn không thấy đuổi theo. Hẳn là ba tôn Thần Vương Thái Cổ này đã chạy tới Thần Thành thứ chín chặn đường bọn họ, hiện tại hẳn cũng đã tới Thần Thành thứ chín rồi.

- Ba tên cáo già này phát hiện chúng ta không đi tới Thần Thành thứ chín, vậy nhất định sẽ đoán ra chúng ta đã đi tới Tổ Đình của Phục Hy thị!

Trong lòng Tương Vương không khỏi sầu muộn, không ngừng nhìn về phía sau, trong lòng thầm nghĩ:

- Tốc độ của bọn họ hẳn là nhanh hơn chiếc Cổ thuyền này, chỉ mong có thể trước khi bọn họ chạy tới đây, đã tiến vào Tổ Đình rồi!

Lúc này, Chung Nhạc lại đứng dậy, thần thái sáng láng, khí tức lại đang không ngừng tăng lên. Hắn chính là đang gia tăng tốc độ luyện hóa ba mươi cây Thiên dược hắn đã đạt được kia. Hiện tại ba mươi cây Thiên dược này trên cơ bản đã hóa đi, Thiên đạo của hắn cũng đã sắp sửa luyện thành.

- Tiểu Phục Hy, ngươi khẳng định là muốn làm như vậy sao?

Tương Vương không nhịn được, hỏi.

- Tương Vương yên tâm! Ta có mười phần nắm chắc!

Ngữ khí Chung Nhạc tràn ngập lòng tin, nói:

- Ta tu thành Thiên đạo, sau đó sẽ Hóa đạo, đánh Bí cảnh Đạo Nhất quay về Hỗn Độn, luyện toàn bộ Bí cảnh thành Hỗn Độn, một lần nữa khai thiên, diễn biến Tiên Thiên Thái Cực, Tiên Thiên Tứ Tượng, Tiên Thiên Bát Quái chân chính, không chút sơ sót!

Hồn Đôn Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái. Hai con mắt đậu xanh của Tương Vương cũng không ngừng xoay tròn, trừng mắt nhìn hắn.

- Ta thật sự có mười phần nắm chắc!

Ngữ khí Chung Nhạc dạt dào đắc ý.

o0o

Lại qua thêm mấy tháng nữa, Thiên Dực Cổ Thuyền rốt cuộc đã đi tới phụ cận Tổ Đình. Đột nhiên, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố từ phía sau truyền tới. Hiển nhiên là chân thân của một tôn Thần Vương Thái Cổ đã đuổi tới.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười. Trong tinh không phía trước, một tấm bia lớn đột nhiên trống rỗng xuất hiện. Thiên Dực Cổ Thuyền ngay trước khi tôn Thần Vương Thái Cổ này chạy tới đã lái qua bên cạnh tấm bia đá, tiến vào Tổ Đình.

Tấm bia đá từ từ ẩn đi, không thấy tung tích.

Ầm ầm!

Phiến tinh không này chợt run rẩy kịch liệt một trận. Sắc mặt Tiên Thiên Ma Đế đen như đáy nồi, đánh một quyền lên trên tinh không, lại phảng phất như đánh lên trên vách tường vậy, chấn cho vô số ngôi sao không ngừng chấn động.

- Có cần lại xông một lần không?

Đột nhiên, Tiên Thiên Tà Đế từ xa đi tới, đứng cách hắn không xa, ánh mắt lóe lên:

- Nói không chừng với thực lực của chúng ta, sẽ có thể xông vào trong đó!

Một cỗ thần quang vô biên đột nhiên dâng trào, giống như một đóa đại hoa nở rộ trong không trung vậy. Tiên Thiên Thần Đế cũng đã hàng lâm, từ trong đóa đại hoa kia đi ra, có chút chần chừ, nói:

- Bố trí của Phục Mân Đạo Tôn ở nơi này hẳn là còn cường hoành hơn trong Luân Hồi Táng Khu không biết bao nhiêu. Hắn lưu lại phiến địa phương này chính là dùng để đối phó chúng ta. Trừ phi mời đám lão gia hỏa trong Tử Vi kia tới, tất cả đều dùng chân thân liên thủ xông vào, mới có khả năng phá vỡ nơi này. Bất quá, liên thủ với bọn họ, Linh căn thứ chín làm sao phân đây?

Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Tà Đế nhất thời đều trầm mặc.

Tiên Thiên Thần Đế đã nói ra một vấn đề. Nếu Linh căn thứ chín tới tay, vậy làm sao phân chia? Không phải là đám người Hắc Đế làm sao phân chia, mà là giữa ba vị tồn tại bọn họ làm sao phân chia.

Ba tôn Thần Vương Thái Cổ ai nấy đều lòng mang ý xấu. Tiên Thiên Ma Đế đột nhiên cười ha hả, nói:

- Ta còn có việc, phải đi trước một bước! Nơi này nhường lại cho các ngươi rồi! Cáo từ!

Vừa dứt lời, liền lắc mình rời đi.

Tiên Thiên Thần Đế nhìn về phía Tiên Thiên Tà Đế, cũng xoay người rời khỏi, nói:

- Cuộc chiến Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão đang trong thời kỳ mấu chốt, ta còn cần trở về tọa trấn chiến cuộc! Tà Đế, Luân Hồi Đằng liền nhường lại cho ngươi a!

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, cũng nói:

- Các ngươi đều đi rồi, ta lưu lại nơi này cũng không chút thú vị, không bằng đơn giản về nhà a!

Vừa dứt lời, cũng lắc mình rời khỏi.

o0o

Sâu bên trong không gian, Tiên Thiên Ma Đế thu liễm khí tức, ẩn nấp thân hình, mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm xung quanh Tổ Đình. Đột nhiên, hắn chợt cảm giác được hai cỗ ba động rất nhỏ, trong lòng cười lạnh:

- Hai tên khốn kiếp này quả nhiên vẫn chưa đi!

Lúc này, Tiên Thiên Tà Đế và Tiên Thiên Thần Đế cũng cảm ứng được khí tức của đối phương, ai nấy đều cười lạnh không thôi:

- Hạ lưu bại hoại! Quả nhiên là muốn ám toán ta!