Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 184: Thực lực Thủy Tử An



Chung Nhạc tiến vào gian miếu đổ nát. Chỉ thấy tòa miếu điện này đã sớm hoang phế, lâu năm thiếu tu sửa. Bất quá, dựa vào nội dung trên các bức bích họa của gian miếu điện ngược lại có thể nhìn ra tình huống cường thịnh năm xưa của Thần Tộc này. Tại trung tâm gian miếu điện có một vị lão đầu tử run run rẩy rẩy chống gậy đứng đó, bên cạnh có một nàng nữ tử trẻ tuổi vịn tay hắn, ánh mắt tò mò nhìn về phía Chung Nhạc.

- Nàng nữ tử này chính là huyết mạch Anh Chiêu Thần Tộc cuối cùng còn lưu lại, năm xưa đã được Thủy Trưởng lão cứu mạng sao?

Chung Nhạc trên dưới quan sát một hồi, chỉ thấy bộ dáng nữ tử này khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, so với chính mình còn lớn hơn một hai tuổi. Nữ tử kia cũng đang quan sát hắn, trong mắt lộ ra thần sắc hiếu kỳ. Nàng nhẹ nhàng khom người, nói:

- Anh Nữ bái kiến Nhân Tộc sư huynh! Xin thứ cho Anh Nữ không thể hành lễ gặp mặt. Nhân Tộc sư huynh, vì sao lại có nhiều cường giả truy sát ngươi như vậy?

Chung Nhạc cũng khom người hoàn lễ, nói:

- Ta nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, đã giết chết mấy gã đệ tử của Hiếu Mang Thần Tộc, cho nên mới khiến cho bọn họ truy sát!

Anh lão đầu run run rẩy rẩy kia chợt cười lạnh một tiếng, nói:

- Giết chết mấy gã đệ tử Hiếu Mang Thần Tộc thì làm sao có thể dẫn tới nhiều cao thủ Thần Tộc như vậy? Chủ yếu vẫn là vì tiểu tử này đã nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần! Hắc hắc… nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần chính là không tầm thường a! Năm xưa Nhân Tộc Phong thị giết ra Tây Hoang, suất lĩnh mấy vạn nô lệ Nhân Tộc chiếm lấy Đại Hoang, đã giết đám Thần Tộc tới mức máu chảy thành sông, thi thể chồng chất như núi. Không biết bao nhiêu Thần Tộc đã táng thân dưới kiếm của hắn. Cuối cùng Phong thị đã thành Thần! Trận chiến ấy đánh tới mức Thần Tộc cường đại nhất trong Tây Hoang lúc đó cũng bởi vì vậy mà suy sụp, cuối cùng bị diệt tộc. Mà Phong thị cũng là một kẻ đã nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần!

Anh Nữ nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, nhìn về phía Chung Nhạc, thất thanh nói:

- Ngươi cũng là Nhân Tộc nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, ngươi cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy?

- Còn sớm lắm! Bộ dáng tiểu quỷ này đoản mệnh, không biết tới lúc nào sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh rồi! Có thể sống tới ngày đó hay không vẫn chưa thể nói trước được!

Anh lão đầu chợt kịch liệt ho khan một trận, khẩu khí thở hổn hển nói:

- Hắc hắc… Thủy Tử An chưa chắc đã có thể bảo hộ được hắn!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, vội vàng nói:

- Tiền bối, Nhân Tộc Phong thị giết ra Tây Hoang, vị Phong thị này chẳng lẽ chính là Môn chủ đời thứ nhất của Kiếm Môn ta? Tiền bối có thể nói nhiều hơn một chút nữa không?

Phong thị suất lĩnh mấy vạn nô lệ Nhân Tộc giết ra Tây Hoang, xông vào trong Đại Hoang, giết chết Thiên Tượng Lão Mẫu đang chiếm giữ Đại Hoang, phong ấn Ma Tộc. Sau đó lại gian khổ lập nghiệp, đốt rẫy gieo hạt, mở ra một phiến Thánh địa cho Nhân Tộc. Đây tuyệt đối là một đoạn truyền kỳ, thần thoại. Đối với đoạn năm tháng này, ngay cả thế hệ trước trong Kiếm Môn cũng không biết nhiều lắm, ngược lại Thần Tộc của Tây Hoang đối với chuyện này lại có ghi chép vô cùng chi tiết. Đoạn thời gian kia khiến cho bất luận một Nhân Tộc nào nghe qua cũng phải ngẩn người mê mẩn, là một trang vàng rực rỡ nhất trong lịch sử Kiếm Môn. Bởi vậy Chung Nhạc nhịn không được mới hỏi thăm vị lão giả Anh Chiêu Thần Tộc này về chuyện đó.

- Ngươi cũng muốn giống như Phong thị vậy, một đường giết ra Tây Hoang sao? Hắc hắc… không thèm nói cho ngươi biết!

Anh lão đầu chống cây gậy, chậm rãi ngồi xuống. Anh Nữ có chút áy náy nói:

- Tính tình Tộc trưởng trước giờ chính là quái dị như vậy, xin sư huynh chớ trách. Trong Tây Hoang, rất nhiều Thần Tộc đều dùng Nhân Tộc làm thức ăn, bất quá Anh Chiêu Thần Tộc ta lại không phải như vậy. Anh Chiêu Thần Tộc ta là ăn chay. Nhân Tộc trong lãnh địa chúng ta mặc dù là danh phận nô lệ, nhưng cuộc sống bình thường cũng không chút khác biệt so với Nhân Tộc Đại Hoang các ngươi. Chỉ là cách một khoảng thời gian thì phải hiến cống chúng ta một lần mà thôi! Thật ra…

Nàng có chút xấu hổ, thấp giọng nói:

- Anh Chiêu Thần Tộc chúng ta là ăn chay, không thể gặp thức ăn mặn!

Chung Nhạc nhất thời hiểu ra, mỉm cười nói:

- Thảo nào một đường đi tới, ta thấy các Nhân Tộc trên lãnh địa Anh Chiêu Thần Tộc các ngươi mặc dù quần áo tơi tả, nhưng cũng tính là an cư lạc nghiệp!

Sắc mặt Anh Nữ có chút buồn bã, nói:

- Tương lai Tộc trưởng đi rồi, ta chính là một đời Tộc trưởng Anh Chiêu Thần Tộc cuối cùng. Nếu ta cũng chết đi, Anh Chiêu Thần Tộc sẽ tuyệt chủng rồi…

Chung Nhạc không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình, an ủi:

- Sư tỷ yên tâm, trên thế giới này hẳn là còn có những Anh Chiêu Thần Tộc khác…

- Không có cũng không sao cả!

Anh lão đầu đột nhiên dâng trào kích động, nói:

- Trước khi ta chết, nhất định sẽ bắt tới mấy tên nam tử huyết thống tuyệt giai, để cho các ngươi thành thân, sinh sôi nảy nở hậu đại cho Anh Chiêu Thần Tộc ta! Huyết thống không tinh khiết cũng không sao cả! Chỉ cần Anh Chiêu Thần Tộc ta không tuyệt chủng, sinh nhiều mấy hài tử nói không chừng sẽ có thể gặp được một hài tử thuần huyết. Dù sao cũng còn có thể chiết xuất huyết mạch. Một ngày nào đó vẫn có thể khiến cho Anh Chiêu Thần Tộc ta khôi phục lại thịnh thế trước đây!

Sắc mặt Anh Nữ có chút tái nhợt, nói:

- Tộc trưởng, ta mới không cần…

- Câm miệng! Nếu không phải ngươi vẫn còn nhỏ, hơn nữa ta đã già rồi, thì ta đã sớm đích thân sinh sôi nảy nở hậu đại với ngươi rồi!

Anh lão đầu khẽ nói:

- Đây không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện gì, mà là chủng tộc của chúng ta đã sắp sửa tuyệt chủng rồi! Lựa ngày không bằng ngẫu nhiên, tiểu tử này có thể nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, ta xem tư chất hẳn là cũng không tệ. Hay là ngày hôm nay các ngươi hãy sinh sôi nảy nở đi!

Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng nói:

- Tiền bối, chúng ta không cùng một chủng tộc…

Anh lão đầu cười lạnh, nói:

- Không cùng chủng tộc cũng chẳng sao cả! Dù sao Anh Chiêu Thần Tộc ta chỉ cần tinh của ngươi, không cần máu của ngươi. Tương lai sau khi sinh ra tiểu oa nhi, luyện hóa đi huyết mạch Nhân Tộc trong cơ thể tiểu oa nhi là được rồi!

Mặt mày Anh Nữ biến sắc, nói:

- Tộc trưởng, ta không cần a! Ta với sư huynh trước sau cũng chỉ mới nói qua với nhau có mấy câu mà thôi…

- Không cho phép ngươi… Hửm? Đã bắt đầu đánh nhau rồi?

Anh lão đầu bỏ ngang việc bức bách Chung Nhạc và Anh Nữ thành thân với nhau, từ trong gian miếu nhỏ run run rẩy rẩy đi ra, đẩy ra cửa miếu. Chung Nhạc cũng vội vàng bước nhanh ra cửa miếu, nhìn xa xa ra bên ngoài. Anh Nữ cũng tiến lên phía trước, len lén liếc mắt nhìn một bên má Chung Nhạc, khẽ cắn môi một cái, thấp giọng nói:

- Nhân Tộc sư huynh, ngươi nhất định sẽ không đáp ứng, đúng không?

Chung Nhạc không quá tập trung, khẽ gật đầu một cái, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy cách tòa miếu điện một khoảng chừng mấy trăm dặm, đột nhiên bạo phát một trận đại chiến. Từng cỗ từng cỗ khí tức vô cùng cường hoành phóng thẳng lên cao. Cho dù là đứng ở trong gian miếu, cũng có thể cảm giác được khí tức cường giả khủng bố vô biên.

Đám khí tức này có tổng cộng hơn ba mươi cỗ, cực kỳ bá đạo. Từ xa nhìn lại, khí huyết cường giả Thần Tộc xông thẳng lên thiên không, hiển nhiên những kẻ tới đều không phải là kẻ yếu, mà là tồn tại cấp Trưởng lão trở lên. Chung Nhạc thậm chí còn cảm giác được một cỗ khí tức như Thần như Ma, trùng kích thẳng lên thương khung, đáng sợ tới cực điểm.

Tiếp theo, chợt thấy hư không sản sinh lôi điện, không trung chiến trường bốn phía bị khí tức cường giả nghiền ép khiến cho vặn vẹo, không khí lúc dày lúc mỏng. Ngay cả lôi đình trên không trung cũng đều bị ép văng ra ngoài, răng rắc đánh loạn khắp nơi. Đây là khí tức của cường giả quá mức đáng sợ, đảo loạn không khí, khiến cho không khí kịch liệt lưu động, va chạm sản sinh ra lôi điện. Giữa không trung xuất hiện đủ loại dị tượng, phảng phất như có từng tôn từng tôn Thần Ma, thân thể đứng sừng sững trong mây mù.

- Tràng diện thật lớn! Đám Trưởng lão Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, Sơn Thần Tộc và Quỷ Thần Tộc Tế ty cũng đều xuất động rồi!

Anh lão đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói:

- Hửm? Còn có người vòng qua Thủy Tử An, đi tới chỗ này!

Từ phía xa xa, từng đạo từng đạo thân ảnh cấp tốc lao tới, bay tới phía trước gian miếu nhỏ, đột nhiên đều dừng lại. Đây là một đám Thần Tộc thực lực cường đại. Một gã Hiếu Mang Thần Tộc thân thể vô cùng hùng tráng tiến về phía trước, dẫm chân chấn cho ngọn đồi nhỏ ầm ầm run rẩy, sau đó mới khom người nói:

- Anh lão tiên sinh, kính xin giao tên Nhân Tộc kia ra đây. Ba Thần Tộc chúng ta chính là đang truy sát kẻ này! Kính xin Anh lão cho ba Thần Tộc chúng ta một chút thể diện!

Chung Nhạc đảo mắt quan sát một vòng. Chỉ thấy đám Thần Tộc này mỗi tên thấp nhất cũng là tồn tại cấp Đường chủ, ít nhất cũng là Linh Thể Cảnh, thậm chí còn có tồn tại Pháp Thiên Cảnh. Đối diện với cỗ thế lực này, gian miếu nho nhỏ đổ nát này quả thật giống như một pho tượng đất vậy, phảng phất như bị bọn họ đá một cước cũng có thể bị đá nát bấy.

- Thủy Tử An đã đưa kẻ này tới chỗ này của ta, ta tuyệt đối sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bảo vệ hắn bình an, mặc kệ các ngươi là Thần Tộc nào!

Anh lão đầu lạnh nhạt nói:

- Hắn ở trong gian miếu này của ta, các ngươi liền không thể động tới một cọng lông chân nào của hắn!

Một gã cao thủ Sơn Thần Tộc tiến về phía trước, lạnh lùng nói:

- Anh Chiêu Thần Tộc đã không còn là Anh Chiêu Thần Tộc trước đây nữa! Anh lão hẳn là minh bạch chuyện này a?

Vèo! Ầm!

Anh lão đầu điểm ra một ngón tay, thân thể gã cao thủ Sơn Thần Tộc kia đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, Nguyên thần bị chém nát, chết oan chết uổng. Trong lòng đám Thần Tộc còn lại nhất thời kinh hãi, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Gã cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc kia vội vàng nói:

- Anh lão, miếu của ngươi, chúng ta tuyệt đối không đạp vào một bước! Bất quá, ngươi bảo vệ tiểu tử này, sẽ bảo vệ tới khi nào? Nếu ngươi vẫn luôn che chở cho hắn, chính là đối đầu với toàn bộ Thần Tộc Tây Hoang! Kính xin Anh lão nghĩ lại!

Anh lão đầu cười hắc hắc, nói:

- Các ngươi yên tâm! Đợi tới lúc Thủy Tử An trở về, ta sẽ đuổi bọn họ đi!

Gã cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc kia cười bồi một tiếng, nói:

- Chỉ sợ Thủy Tử An sẽ không còn sống trở lại đây rồi! Cường giả vây công hắn, chỉ riêng các Trưởng lão Tế ty cũng đã có mười tám vị! Mà những người còn lại đều là cường giả Pháp Thiên Cảnh trở lên. Hơn nữa còn có Hiếu Ma Thần của Hiếu Mang Thần Tộc ta nữa!

- Ngay cả Hiếu Ma Thần cũng xuất chiến sao?

Sắc mặt Anh lão đầu nhất thời căng thẳng, đột nhiên cười nói:

- Nếu Thủy Tử An đã chết, vậy đợi sau khi tên tiểu tử này gieo chủng xong, ta sẽ ném hắn cho các ngươi!

Đám Luyện Khí Sĩ Thần Tộc ngoài miếu nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Anh lão đầu này là một bộ xương già khó gặm, hơn nữa cũng là một vị Cự bá thực lực sâu không thể lường. Hơn nữa mặc dù Anh Chiêu Thần Tộc đã xuống dốc, nhưng trong miếu vẫn còn cung phụng Thần Linh. Mặc dù chủng tộc này hiện tại chỉ còn lại có hai người, nhưng cũng là một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ. Miếu nhỏ Thần Linh lớn, chính là nói loại tiểu chủng tộc Anh Chiêu Thần Tộc này.

Chung Nhạc đứng trước cửa tòa miếu điện, hướng tầm mắt nhìn ra xa xa. Chỉ thấy chiến đấu ở nơi đó vô cùng kịch liệt. Từ xa nhìn lại, tựa hồ có một ngọn núi lớn trong lúc bất chợt chia năm xẻ bảy. Tiếp theo lại thấy từng đạo từng đạo hồng khí phóng thẳng lên cao, ở giữa không trung đảo chuyển, giống như từng con từng con Cự long xen kẽ cuồng vũ vậy.

- Kiếm Lục Thập Tứ Thức!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ nhảy lên. Đó chính là Đại trận Kiếm kén Kiếm ti hoàn chỉnh! Kiếm Lục Thập Tứ Thức vô cùng phức tạp, đang được phóng xuất ra trong tay Trưởng lão Thủy Tử An. Vô số đạo hồng khí kia chính là Kiếm khí của Thủy Tử An. Đám Kiếm khí kia vô cùng kinh người. Rất khó tưởng tượng trong cơ thể vị lão đầu Thủy Tử An gầy gò này lại có thể cất chứa lực lượng kinh thiên động địa như vậy.

- Kỳ quái! Đại trận Kiếm kén Kiếm ti, Kiếm khí phóng xuất ra hẳn là nên nhỏ bé không thể phát giác, khiến cho người ta khó lòng phòng bị mới đúng. Vì sao Thủy Trưởng lão lại khiến cho Kiếm khí của chính mình trở nên hùng tráng như vậy?

Trong lòng Chung Nhạc nghi hoặc, khẽ lẩm bẩm.

Lúc này, sáu mươi bốn đạo Kiếm khí của Thủy Tử An giống như một đám Cự long cuộn trào, thân thể tráng kiện giống như thạch trụ vậy. Những nơi Kiếm khí đi qua, núi đá vừa chạm tới liền bị cắt nát, biến thành bột mịn. Kiếm khí hùng tráng như vậy quả thật vô cùng đáng sợ, nhưng địch thủ lại có khả năng né tránh, bởi vì nó quá nổi bật rồi.

Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc chợt run lên một cái, chỉ thấy trong sáu mươi bốn đạo Kiếm khí kia có hơn mười đạo chợt biến mất không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, trong không trung cách đó mấy dặm chợt bắn ra từng đạo huyết quang. Hiển nhiên hơn mười đạo Kiếm khí này từ thô to như rồng trong chớp mắt đã biến thành nhỏ bé như những sợi tóc vậy. Gã cường giả Thần Tộc bị chém kia trong lúc bất chợt mất đi bóng dáng của Kiếm khí, lập tức trúng chiêu.

- Lớn lớn nhỏ nhỏ, lớn nhỏ biến hóa tùy tâm! Không ngờ Kiếm Lục Thập Tứ Thức còn có thể sử dụng như vậy!

Trận chiến này cực kỳ hung mãnh, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Tại thời điểm trận chiến đạt tới mãnh liệt nhất, đám Kiếm khí giống như Cự long cuộn trào ngập trời kia trong lúc bất chợt đã biến mất không thấy đâu nữa, toàn bộ đều hóa thành tơ kiếm. Trên không trung cách đó mấy dặm rơi xuống một trận huyết vũ, nhuộm cho không trung phương viên vài dặm xung quanh biến thành huyết hồng sắc. Thập Đại Hung Binh, hung đây không phải là sáu mươi bốn đạo Kiếm kén Kiếm tơ kia, mà là vị lão đầu Thủy Tử An này!

Mấy đạo thân ảnh phóng thẳng lên cao, hốt hoảng bỏ chạy, hẳn là đám cường giả Thần Tộc còn chưa bị chém chết dưới Kiếm Lục Thập Tứ Thức, nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức xoay người bỏ chạy. Mà bên ngoài gian miếu nhỏ, sắc mặt đám cường giả Thần Tộc kia cũng kịch biến, tranh thủ trước khi Thủy Tử An trở về đây lập tức nhao nhao đào tẩu.

- Thực lực Thủy Trưởng lão thật đáng sợ! Ngay cả tồn tại cấp bậc Cự bá như Hiếu Ma Thần cũng bị bức cho không thể không bỏ chạy!

Trong lòng Chung Nhạc chấn động, khẽ lẩm bẩm.