Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1940: Thương thiên xâm nhập (2)



Nếu ở thời kỳ bình thường, Thiên căn bản không thể tiến vào Tổ Đình, mà lần này mượn hơn bốn ngàn vạn Thần Ma và ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo này, hắn đã có thể tiến vào Tổ Đình. Hắn không chỉ đã tiến vào, hơn nữa còn muốn bá chiếm nơi này, thu phục nơi này, biến hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn thành tài phú của chính mình, biến thành căn cơ để chính mình đối kháng những tồn tại khác.

Đúng lúc này, Hỗn Nguyên Đại La Kiếm chợt leng keng vang dội, đột nhiên tách ra, chia ra làm năm mươi thanh Thần kiếm, giống như cái tán dù trải rộng ra trên thiên không.

Trượng Thiên Bộ Địa Thiên Thư vù vù mở ra, trong sách xuất hiện Thiên ngoại Thiên, Địa ngoại Địa, từng cái từng phiến Thế giới từ trong sách bay ra.

Thiên Thùy Thái Cực Ấn treo cao, Nhật Nguyệt Âm Dương, Thái Cực xoay tròn, hai con cá trắng đen lớn miệng ngậm đuôi, đầu đuôi tương liên, mắt cá phân ra hai màu Thần Ma.

Huyền Tẫn Chi Môn dựng thẳng cao vút, chất chứa sinh cơ vô hạn, tựa hồ đang dựng dục Thần Ma thống ngự thiên địa.

Thiên Cơ Võng mở ra, bắt lấy chúng sinh thiên hạ.



Uy năng của từng kiện từng kiện Bảo vật Thiên đạo không ngừng bùng phát cường đại. Mà từ thiên ngoại vẫn còn có lực lượng mạnh mẽ vọt tới, khiến cho mảnh thiên khung này trở nên càng vững chắc hơn, khiến cho uy năng của ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo càng khủng bố hơn, mơ hồ như muốn đánh nát hết thảy mọi thứ của Tổ Đình, tiến hành đồng hóa.

Sắc mặt Chung Nhạc bất biến, lẳng lặng quan sát một màn này. Bên cạnh hắn có một đám tồn tại cường đại bọn Táng Linh Thần Vương, Huyền Kỳ Nhị Đế, Bệ Ngạn, Tiêu Đồ, Âm Phần Huyên, Âm Phó Khang, Phong Hiếu Trung, Phù Lê, Phù Viêm Sơn… nhưng đối diện với cỗ Thiên uy càng lúc càng mạnh này, bọn họ có một loại cảm giác chính mình cực kỳ nhỏ bé.

Đó là lực lượng cường đại giống như Đạo Thần vậy.

Đột nhiên, mảnh thiên khung vừa mới sinh ra trên Tổ Đình này khẽ chấn động. Sau đó, trên thiên không chợt xuất hiện một đạo vết thương, một vết thương máu chảy đầm đìa.

Thiên nhận được sự tế tự của Thiên Đình, sự tế tự của lê dân bách tính, thương thế trên cơ bản cũng đều đã khỏi hẳn, chỉ còn lại có đạo vết thương sâu nhất này vẫn còn, chưa thể chữa trị được.

Đạo vết thương này xuất hiện trên thiên không, đại biểu cho Thiên rốt cuộc đã xâm nhập vào Tổ Đình.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên thiên khung. Chỉ thấy mảnh thiên khung kia đột nhiên có một khe nứt hẹp dài từ từ tách ra, khe nứt dài tới ức vạn dặm không ngừng mở rộng ra hai bên. Tốc độ mở rộng nhìn như rất chậm rãi, nhưng thật ra lại nhanh tới kinh người. Sau đó, một quả cầu lửa thật lớn xuất hiện trong cái khe hình thoi kia, giống như một khỏa Thiên Nhãn thiêu đốt vậy, đang không ngừng xoay tròn, quan sát những bố trí của Tổ Đình.

- Thiên đại nhân, ngươi cuối cùng đã tới!

Chung Nhạc cất cao giọng nói:

- Ác khách! Ngươi mượn lực lượng chư tướng dưới trướng ta, xâm nhập vào lãnh địa của ta, cũng không chào hỏi chủ nhân là ta đây một tiếng, không khỏi quá càn rỡ rồi a?

Khỏa Thiên Nhãn thiêu đốt kia thoáng xoay chuyển một vòng, con ngươi khổng lồ cơ hồ dán sát trên mặt Chung Nhạc. Chung Nhạc nhìn thấy khỏa nhãn cầu kia đang chiếu rọi chính mình. Thân ảnh chính mình ở trong kính quang ngoài mặt khỏa nhãn cầu kia không ngừng phân mỏng, tựa hồ đạo kính quang ngoài mặt khỏa nhãn cầu kia đang phân mỏng hắn thành hạt căn bản nhỏ bé nhất.

Đó là hạt Đồ đằng căn bản, ánh mắt của Thiên. Chỉ trong một sát na, nó đã phân giải kết cấu đại đạo nhục thân và Nguyên thần của hắn, phân giải hết thảy mọi thứ của hắn.

Đây mới là chỗ đáng sợ nhất! Ngươi cảm ngộ bất luận đại đạo gì, bất luận thần thông gì, nhục thân cường đại, Nguyên thần vô địch mà ngươi gian khổ tu luyện, ở trong mắt Thiên, chỉ trong nháy mắt sẽ có thể nhìn thấu đáo hết thảy mọi ảo diệu trong đó, không có bí mật gì đáng nói.

Bất quá, đây chỉ là nhằm vào sinh linh Hậu Thiên. Bản thân Tiên Thiên Thần Ma chính là đại đạo hoàn chỉnh. Thiên chỉ có thể phân tích ra Đồ đằng, đối với đại đạo Tiên Thiên hoàn toàn chỉnh thể thì lại không thể phân giải được.

Hắn đã đạt tới cực hạn của hệ thống tu luyện Đồ đằng, nhưng đối với đại đạo Tiên Thiên chân chính lại hoàn toàn không biết gì cả, không cách nào phân giải.

Chung Nhạc nhìn thấy con mắt của Thiên, liền minh bạch được điểm này, bởi vậy mới không chút nào để ở trong lòng.

- Tồn tại hèn mọn! Mau quỳ rạp trước tồn tại thâm thúy và thần bí a!

Trong con mắt kia của Thiên truyền ra một cỗ thần thức âm sâm, nói với đám người Chung Nhạc.

- Hèn mọn?

Chung Nhạc đột nhiên rút Quyền hành Thiên Đế ra, biến thành Tiên Thiên Thần Đao, cắm thẳng trên mặt đất. Thân đao kia sáng ngời giống như tấm gương vậy, cũng chiếu rọi lại con mắt của Thiên.

Trong tấm gương đao quang nhất thời không ngừng phân giải kết cấu của Thiên Nhãn. Chỉ thấy những nơi thân đao chiếu rọi tới, Thiên Nhãn bị phân giải thành vô số đạo văn lộ Đồ đằng tinh mịn. Đám văn lộ Đồ đằng kia không ngừng biến hóa, không ngừng phân mỏng. Toàn thể Thiên Nhãn lại là do vô số văn lộ Đồ đằng cực kỳ nhỏ bé, không ngừng biến hóa cấu thành.

Đám hoa văn Đồ đằng kia, bao quát đủ các loại văn lộ Đồ đằng Thần Nhãn trời sinh của Vạn Tộc thế gian. Không chỉ có Đồ đằng Thần Nhãn của Phục Hy Thần Tộc, còn có Đồ đằng Thần Nhãn của các Hoàng tộc khác, thậm chí có cả Đồ đằng Thần Nhãn của những chủng tộc đã biến mất trong dòng thời gian rồi.

- Thì ra là thế! Cực hạn của hệ thống tu luyện Đồ đằng!

Chung Nhạc không khỏi tán thán, đột nhiên giơ tay rút đao, nhẹ giọng nói:

- Ngươi lui bước đi!

Một đao này của hắn vừa rút lên, Tổ Đình nhất thời ầm ầm chấn động, đệ nhất sát trận mạnh nhất trong lịch sử khởi động, mảnh thiên khung kia nhất thời vỡ tan thành mảnh nhỏ, ngoài mặt Thiên Nhãn xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách, sau đó chia năm xẻ bảy.

Đạo vết thương trên thiên không kia nhất thời càng mở rộng ra, cơ hồ muốn xé rách thiên khung.

- Tồn tại hèn mọn, vậy mà dám ám toán ta…

Từ thiên ngoại truyền tới một tiếng hừ nhỏ, đạo vết thương kia đang cấp tốc phóng chạy, biến mất không thấy đâu nữa. Uy năng của ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo cũng từ từ bình ổn lại.