Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 196: Trận chiến chỉ mới bắt đầu



- Thủy sư đệ, ngươi đã chết rồi, từ nay về sau sẽ không còn lộ diện nữa.

Lão giả mặt đầy tử khí kia có chút phờ phạc nói:

- Sau khi ngươi chết, ta cũng sắp chết rồi.

Lão giả bị thương cười:

- Tên phản đồ đó cũng tới rồi đúng không? Giết ta là chuyện lớn, chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên được, chắc chắn sẽ tới. Nếu hắn tới chắc chắn sẽ không qua được nhãn quang của huynh đúng không? Ta khổ sở giả chết, ngoài việc lớn đó còn là để vạch mặt hắn. Ta loan tin về bản đồ sinh lộ của thần chiến chi địa chính là để hắn biết ta chắc hắn sẽ đi đường đó, dụ rắn ra khỏi hang…

- Đúng là hắn tới rồi…

Ánh mắt của lão giả kia đầy phức tạp, đau đớn, nỗi đau như xuyên tim, lẩm nhẩm:

- Tại sao lại là hắn, tại sao…

- Chắc chắn là hắn.

Lão giả bị thương thở hổn hển nói:

- Huynh không nỡ cũng phải nỡ. Còn Chung Sơn thị thì nằm ngoài dự liệu của ta. Tiểu tử này rất thông minh, không ngờ quay lại xem thi thể của ta. Người thông minh chết sớm, nếu thông minh tuyệt đỉnh thì lại rất khó chết. Sự thông minh của Chung Sơn thị sắp đuổi kịp ta rồi… Khụ khụ…

Chung Nhạc đi trong thần chiến chi địa mênh mông, tâm trạng khác với lúc trước:

- Kẻ thông minh thì chết sớm, vì kẻ địch sợ người thông minh nên chắc chắn sẽ loại bỏ người thông minh trước. Nhưng nếu thông minh tuyệt đỉnh thì thỏ khôn đào ba hang, rất khó bị giết. Thủy Tử An, thật giỏi… Đã lừa nước mắt của ta, còn lấy của ta một tấm lệnh bài. Đây là lần đầu tiên ta cho người khác lệnh bài bảo mệnh…

Hắn dở khóc dở cười, đường đường là trưởng lão của Kiếm Môn lại lừa một tấm lệnh bài bảo mệnh của một đệ tử. Có lẽ vị trưởng lão này lừa được không ít lệnh bài bảo mệnh từ tay các tiểu nhân vật ở khắp nơi.

Tiểu nhân vật hồi xưa sau này có thể sẽ thành đại nhân vật, chắc chắn là lấy rồi không trả.

Thần chiến chi địa vô cùng nguy hiểm, Chung Nhạc cho dù có Tân Hỏa chỉ đường thì cũng phải vô cùng thận trọng. Hắn đã ở vùng đầm lầy hoang vu này rất lâu rồi, bất tri bất giác đã hơn một tháng trôi qua, hắn vẫn chưa ra khỏi thần chiến chi địa.

Bản đồ mà Thủy Tử An cho hắn đã không còn tác dụng nữa, hắn phải tìm sinh lộ mới từ vô số thần thông, bí cảnh, tàn hồn, thần cốt hỗn loạn không theo quy luật gì.

- Đáng tiếc ta rời khỏi Âm Dương Bí Cảnh quá sớm, nếu không, giờ ta đã tu thành hình thái thứ ba của nguyên thần rồi.

Chung Nhạc thầm tiếc nuối. Giờ hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là luyện thành hình thái Kim Ô Thần Nhân ba chân và Tinh Thiềm Thần Nhân sáu mắt.

Nếu có âm khí và dương khí của Âm Dương Bí Cảnh, hắn tu thành hai loại hình thái đại nguyên thần này rất dễ dàng, nhưng giờ hắn phải khổ tu từng bước một.

Nhưng cũng may hắn còn cách hai loại hình thái này không xa nữa, có thêm thời gian chắc chắn có thể tu thành!

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Chung Nhạc mới tới vùng ranh giới của thần chiến chi địa, phía trước chính là dãy Liên Vân Sơn trùng điệp bao quanh phía tây Đại Hoang, giống như tấm bình phong thiên nhiên, tách biệt Đại Hoang và Tây Hoang.

Tiên tổ nhân tộc năm xưa đã thoát được truy binh của Tây Hoang tại đây, giết cho Tây Hoang sợ hãi, không dám đuổi theo nữa, cũng là tại đây bước vào lãnh địa của Ma Thần Thiên Tượng Lão Mẫu, thanh tẩy ma tộc trong Đại Hoang, mở ra thánh địa của nhân tộc, Kiếm Môn!

Sau trận chiến đó, chiến lực mạnh nhất của nhân tộc, môn chủ đầu tiên trọng thương không lành, môn chủ đời thứ hai kế vị.

Đó là thời đại hỗn loạn đầy đen tối, cũng là thời đại bình minh mới ló dạng.

Chung Nhạc ra khỏi thần chiến chi địa, thở phào một hơi dài. Hắn ra khỏi thần chiến chi địa giống như trải qua khoảng thời gian đầy bi tráng. Tiên tổ nhân tộc dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh trải qua biết bao sự truy sát, bao vây, tới đây mới coi như thoát khỏi phạm vi thế lực của thần tộc.

Khi họ tới đây chắc chắn trong lòng đầy hy vọng. Không biết bao nhiêu tiên tổ nước mắt lưng tròng, cuối cùng họ không phải nô lệ, vật hy sinh của thần tộc nữa, họ đã là người tự do!

- Nhưng kiếp nạn của ta vẫn chưa kết thúc…

Chung Nhạc bước vào dãy Liên Vân Sơn, dãy núi hiểm trở trùng điệp, khỉ vượn cũng khó vượt núi, chim cũng khó bay lượn, lưng chừng sườn núi đã là băng tuyết trắng bao phủ.

Chung Nhạc cảm nhận được trên ngọn núi hùng vĩ này thấp thoáng truyền ra khí tức luyện khí sĩ thần tộc. Rõ ràng đã có luyện khí sĩ của thần tộc tới đây trước, chuẩn bị triển khai một trận đại sát trên ngọn núi tuyết này.

Vù….

Chung Nhạc thở ra một hơi khí trắng biến thành một đám mây rộng khoảng một mẫu. Nhục thân của hắn cường đại, khí tức cũng trở nên rất mạnh.

Tuyết bay trong không trung, Chung Nhạc giẫm tuyết tiến tới, chân giẫm lên những bông tuyết bay trong không trung, lên tới sườn núi tuyết phủ.

- Trận chiến cuối cùng của Tây Hoang rồi.

Hắn nghĩ bụng:

- Trước kia có Thủy trưởng lão bảo vệ, giờ chỉ còn mình ta, chỉ có thể dựa vào bản thân phá vòng vây thôi!

Hắn nhìn phía trước, quần sơn trùng điệp kéo dài vô tận, ánh nắng chiếu xuống tựa bảo thạch, phát ra ánh sáng trắng lóa.

Trên một ngọn núi, có mấy thân ảnh đứng đó, phía trên đình đầu khoảng ba trượng là thần quang chói lòa, tạo thành đám tường vân, đó là khí tức của thần tộc.

Trên đỉnh đầu luyện khí sĩ yêu tộc sẽ có yêu vân tụ tập, còn thần tộc thì có tường vân, rất dễ phân biệt.

Grào grào…

Đột nhiên có tiếng gầm kinh thiên động địa truyền tới, trên núi tuyết lở tuyết, những tảng tuyết lớn đổ xuống, âm thanh tựa tiếng sấm, giống như có đàn ngựa cả vạn con đang chạy tới, tuyết lăn từ trên núi xuống ngày một lớn, ngày một mạnh, cuồng phong nổi lên cuốn theo tuyết trắng ập về hướng Chung Nhạc.

Thanh thế này giống như trời đất sắp sập rồi vậy!

Trong trận lở tuyết có thể thấp thoáng thấy được một thứ rất lớn, quanh người giống như được tạo từ nham thạch, có bốn cánh tay thò ra, trong lòng bàn tay là một con mắt. Trên thân thể giống nham thạch đó khắc đồ đằng văn thiên nhiên, bốn mắt mở giống như nộ hỏa trong tuyết!

Luyện khí sĩ của Sơn Thần tộc!

Keng keng keng!

Xen kẽ với tiếng tuyết lở là âm thanh các nguyên thần bí cảnh mở ra. Sau vị Sơn Thần tộc đó có các quầng sáng lần lượt xuất hiện, nguyên thần bí cảnh mở ra, kèm với trận tuyết lở, lao về phía Chung Nhạc!

Trong trận lở tuyết, Ngũ Hành Luân, Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân, Âm Dương Luân, Đạo Nhất Luân bạo phát ánh sáng các màu hòa lẫn màu trắng của tuyết, vô cùng chói mắt!

Hắn dựa vào trận lở tuyết mà di chuyển, mượn uy thế của trời đất. Rõ ràng vị luyện khí sĩ của Sơn Thần tộc này lao từ trên núi xuống là muốn dựa vào uy năng của tuyết, ra oai trước Chung Nhạc, thậm chí trực tiếp giết hắn!

Đúng lúc này, trên đỉnh núi có các thân ảnh khác lao theo sau luyện khí sĩ Sơn Thần tộc, nhằm thẳng hưởng Chung Nhạc. Nếu Chung Nhạc không chết trong tay luyện khí sĩ Sơn Thần tộc kia thì cũng không thể tránh được sự tập kích của họ!

Tiếng lở tuyết át đi tiếng mấy vị cường giả Khai Luân Cảnh này mở Ngũ Luân. Cảnh tuyết lở che khuất thân ảnh của họ. Trong đó một luyện khí sĩ tóc trắng đã biến thành một con Lão Bàn Ngao, một luyện khí sĩ khác biết thành cự nhân một mắt, còn hai luyện khí sĩ cũng hiện chân thân. Họ là cường giả Khai Luân Cảnh đến từ thần tộc khác!

Chung Nhạc tiến về phía trước không hề sợ hãi!

- Súc sinh nhân tộc, đúng là xấc xược!

Vị luyện khí sĩ Sơn Thần tộc cười ha hả, tiếng cười tựa sấm rền:

- Chung Sơn thị, ngươi tưởng ngươi giết được Hiếu Cẩn thì vô địch Thoát Thai Cảnh hay sao? Hiếu Cẩn chỉ là một thần tộc không thuần huyết của Hiếu Mang thần tộc, mới mở ngũ đại bí cảnh, còn chưa luyện được hình thái thứ ba của nguyên thần. Còn ta thì đã có hình thái thứ ba rồi!

Uỳnh uỳnh!

Phía sau luyện khí sĩ Sơn Thần tộc đó đột nhiên xuất hiện một vị Sơn Thần, là hình thái thứ ba của nguyên thần Sơn Thần tộc, khiến khí tức hắn trở nên cuồng dã, tăng thêm uy năng uy lực của trận lở tuyết!

- Chết!

Tuyết vẫn tiếp tục tràn xuống về hướng Chung Nhạc. Trong trận lở tuyết, luyện khí sĩ của Sơn Thần tộc giơ bốn tay ra, bốn mắt thì có ba mắt nhắm, một mắt mở.

Leng keng, leng keng, những âm thanh lớn vọng ra từ trong tuyết, đó là tiếng khi luyện khí sĩ Sơn Thần tộc di chuyển. Nhục thân của Sơn Thần tộc giống như đất đá, sức mạnh xếp hàng thứ ba trong thần tộc. Lúc này Ngũ Luân đều mở, cộng với hình thái thứ ba của nguyên thần thì càng thêm khủng bố!

Giờ còn có trận lở tuyết trợ uy, vị luyện khí sĩ Sơn Thần tộc này đã nâng thực lực lên đến cực hạn!

Tiếp đó, trận lở tuyết ập xuống người Chung Nhạc, Chung Nhạc giơ tay trái lên, tuyết bỗng nhiên khựng lại, dừng giữa không trung.

Lực phản chấn khổng lồ tác dụng lên người hắn, dư âm khủng khiếp lan ra bốn phía, băng tuyết xung quanh lập tức bị quét sạch, để lộ nham thạch bên dưới, sau đó các tảng nham thạch khổng lồ cũng bị cuồng phong cuốn bay cùng băng tuyết.

Uỳnh!

Nắm đấm tay phải của Chung Nhạc va chạm nắm đấm của luyện khí sĩ Sơn Thần tộc. Vị luyện khí sĩ Sơn Thần tộc kia vẻ mặt hung hãn, hai nắm đấm khác nhằm đầu và bụng Chung Nhạc đấm tới. Đột nhiên mặt luyện khí sĩ biến dạng. Chỉ thấy cánh tay va chạm với Chung Nhạc rắc một tiếng gãy vụn, đá trên cánh tay bắn tung tóe, huyết nhục bên dưới lộ ra, bùm một tiếng, bị đè nát bét.

Cả cánh tay hắn từ vai bay ngược ra sau, bị nắm đấm của Chung Nhạc đánh bay khỏi khớp vai!

- Sao hắn có thể mạnh như vậy? Thực lực của ta phải mạnh hơn Hiếu Cẩn nhiều mới đúng…

Hắn mới nghĩ tới đây, đôi cánh sau lưng Chung Nhạc giang rộng vỗ mạnh. Các đạo kim quang bắn ra chém luyện khí sĩ Sơn Thần Tộc thành một chồng đá vụn và huyết nhục.

Sơn Thần tộc không phải không có huyết nhục mà là công pháp của họ rất đặc biệt. Khi vận chuyển công pháp, bề mặt cơ thể sẽ xuất hiện thạch văn sơn văn cổ xưa, ẩn chứa sức mạnh của núi non, phía dưới lớp đá vẫn là thân thể bằng máu thịt.

Tuyết trắng lan tràn, cuồng phong phẫn nộ, trong bão tuyết, các thân ảnh lao tới, Chung Nhạc đi trong bão tuyết. Những âm thanh khủng khiếp, tiếng gầm thét, tiếng kêu thảm bùng nổ trong cơn bão, tiếng vũ khí chém vào da thịt, xương cốt hòa lẫn vào tiếng gió.

Một lúc sau, mọi thứ đột nhiên tĩnh lặng. Tuyết vẫn rơi, gió ngừng thổi, Chung Nhạc leo lên núi tuyết, sau hắn là cả một biển thi thể và máu tươi, dần dần bị tuyết vùi lấp.

Thiếu niên nhìn về phía xa, thấy có các thân ảnh lên xuống bất định trong tuyết mênh mông, đang tiến lại phía này.

- Trận chiến mới chỉ bắt đầu.

Hắn hạ giọng nói.