Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1961: Thanh đao thật lớn (1)



Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế vừa mới xoay người bỏ chạy, rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhất tề dừng bước, trong lòng thầm nói một tiếng xấu hổ. Phục Mân Đạo Tôn đã chết, tuyệt đối không có khả năng sống lại.

Mặc dù Phục Mân Đạo Tôn là sinh linh cường đại nhất từ trước tới nay, nhưng hắn dù sao cũng là sinh linh Hậu Thiên, không có ưu thế vĩnh sinh bất tử của Tiên Thiên Thần Ma, hắn kiên quyết không có khả năng phục sinh.

Bất quá, đạo uy năng hạo hạo đãng đãng kia quả thật là khí tức của Phục Mân Đạo Tôn không thể nghi ngờ. Bọn họ vô cùng quen thuộc với loại khí tức này. Năm xưa, thời điểm Phục Mân Đạo Tôn nhấc lên một trận hạo kiếp huyết tinh, đã có hàng trăm hàng ngàn Tiên Thiên Thần Ma táng thân, từng tòa từng tòa Tiên Thiên Thánh Địa bị huyết tẩy, bị đánh nát. Đã có mấy ngàn vị Đại Đế bị tàn sát, bị tước đoạt Bí cảnh Nguyên thần, luyện thành ba ngàn Lục Đạo Giới.

Uy phong của Phục Mân Đạo Tôn, sự hung ác của Phục Mân Đạo Tôn đã trở thành ác mộng của Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế.

Lúc đó, cho dù là bọn họ cũng phải trốn Đông trốn Tây, ẩn giấu Tiên Thiên Thánh Địa của chính mình vô cùng nghiêm mật, không để cho Phục Mân Đạo Tôn tìm được, lúc này mới bảo vệ được một mạng.

Lúc này, trong Vũ trụ Cổ lão đột nhiên xuất hiện khí tức của Phục Mân Đạo Tôn, khiến cho phản ứng đầu tiên của hai người không phải là vì sao Phục Mân Đạo Tôn lại phục sinh, cũng không phải là phỏng đoán xem Phục Mân Đạo Tôn có phải đã phục sinh rồi không, mà là lập tức chạy thoát một mạng.

Hiện tại bọn họ tỉnh ngộ lại, lúc này mới có thời gian tìm hiểu xem rốt cuộc là cái gì đã tạo thành khí tức của Phục Mân Đạo Tôn, hơn nữa còn cường đại như vậy.

- Không phải Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh, mà là vũ khí của Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh!

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ vẫn chưa đi xa, đều tự liếc nhìn nhau một cái, trong lòng cũng có chút xấu hổ. Tiên Thiên Thần Đế ho khan một tiếng, lẩm bẩm:

- Là thanh kiếm kia đã phục sinh!

- Nhưng thanh kiếm kia rõ ràng đã bể nát rồi a?

Tiên Thiên Ma Đế cũng lẩm bẩm:

- Chính là chúng ta đã đích thân đánh nát! Năm xưa, chúng ta phục kích linh cữu của Phục Mân Đạo Tôn, huyết tẩy đội ngũ hộ linh. Linh hồn của Phục Mân Đạo Tôn hạ giới, chúng ta cũng là liều chết chiến đấu, lúc này mới đánh nát thanh kiếm kia, hao tổn tới chết linh hồn của Phục Mân Đạo Tôn. Thanh kiếm kia không có khả năng phục sinh!

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ tinh tế cảm ứng, rốt cuộc phân biệt ra được cỗ uy năng huy hoàng này cũng không phải là kiếm quang kiếm khí, mà là đao quang đao khí. Đao quang vô tận, đao khí vô biên.

Đao quang hữu hình, đao khí vô hình. Hữu hình không thể kháng cự, vô hình không chỗ nào không lọt vào. Chính là đạo đao khí bá đạo vô song kia ẩn chứa đạo diệu vô tận, diễn giải đại đạo huyền ảo khó giải, đã tách ra Thần đạo và Ma đạo đang lúc va chạm với nhau.

Loại tách ra này cũng không phải là phân tách ra Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão, mà là cực kỳ thô bạo một đao chém ra.

Không chỉ như vậy, đạo diệu trong đạo đao khí kia thậm chí còn đang hấp thu Thần đạo và Ma đạo lớn mạnh bản thân nữa.

- Thanh kiếm của Phục Mân Đạo Tôn là thanh kiếm bình thiên hạ, đại khí huy hoàng, là vương đạo. Mà kiện vũ khí có khí tức tương đồng với Đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn này, hẳn là một thanh đao, không có vương đạo, chỉ có bá đạo!

Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế liếc nhìn nhau một cái, tâm ý không ngờ đặc biệt tương thông, cùng nhau đi về phía Tổ Đình. Tiên Thiên Thần Đế nói:

- Hiện tại Thần đạo và Ma đạo đã bị kiện vũ khí kia tách ra, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục tranh đấu nữa. Chuyện cần làm lúc này chính là ngăn cản thanh đao kia, ngăn cản hắn tiếp tục thôn phệ Thần đạo và Ma đạo!

Tiên Thiên Ma Đế gật đầu, nói:

- Thanh đao này và thanh kiếm kia rốt cuộc có quan hệ gì? Ta nhớ rồi! Quyền bính của Đế kiếm tựa hồ đã rơi vào trong tay của tên tiểu Phục Hy kia. Chẳng lẽ là động tĩnh do hắn chọc ra sao… Uy năng của thanh đao này càng lúc càng mạnh hơn!

Sắc mặt hai tôn Thần Vương Thái Cổ ngưng trọng, vội vàng men theo đao khí đao quang chạy về phía Tổ Đình. Uy lực của thanh đao này đã cường đại tới trình độ thay đổi cách cục của đại đạo vũ trụ rồi.

o0o

Mà vào lúc này, trong Vũ trụ Cổ lão, một phiến Tinh vực không quá bắt mắt đột nhiên bị đao khí đao quang xâm nhập, dẫn động đại đạo thiên địa nơi này. Một vị tồn tại cổ lão từ trong ngủ mê tỉnh lại, mở mắt ra, kinh nghi bất định:

- Đây là… Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh rồi sao? Trời ạ! Sao lại xuất hiện chuyện như vậy? Thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi hắn phục sinh có tới tìm ta trả thù không?

o0o

Trong một phiến Tinh vực khác của Vũ trụ Cổ lão, chỉ thấy không gian nơi này giống như mê cung vậy, cũng là một địa phương nổi danh hung hiểm của Vũ trụ Cổ lão, gọi là Tinh vực Đồ Âm.

Phiến Tinh vực này hiếm có dấu chân người, cho dù là tồn tại Đế cấp tiến vào trong đó cũng sẽ bị lạc tới chết, không tìm được lối ra.

Lúc này, tại trung tâm của Tinh vực Đồ Âm, sắc mặt một tôn Thần Vương cổ lão vàng như đất, thân thể lạnh run:

- Sống lại rồi! Hắn đã sống lại rồi! Ta liền biết hắn không dễ dàng chết như vậy a! Hắn mạnh mẽ như vậy, sao có thể chết được chứ? Hắc Đế, đều là do ngươi hại ta!

o0o

Trong một tòa Thánh địa bí ẩn khác, một tôn Thần Vương Thái Cổ đang ẩn núp chữa thương, cặp mắt thẩn thờ vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Chuyện không liên quan tới ta! Chuyện không liên quan tới ta! Là do đám gia hỏa cổ lão kia xúi giục! Ta không có lá gan này! Ngươi đừng tới tìm ta!

o0o

Đao khí của Tiên Thiên Thần Đao ngoại trừ kinh động những tôn Thần Vương cổ lão này, còn có từng vị từng vị Đại Đế Thượng Cổ cũng bị kinh động. Bọn họ không khỏi nhao nhao nhìn về phía Tổ Đình, sắc mặt ai nấy cũng đều phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bọn họ đã trải qua đoạn tuế nguyệt huy hoàng xán lạn kia, cũng đã trải qua tràng đại khủng bố Phục Mân Đạo Tôn huyết tẩy thiên hạ, càng đã trải qua Thời đại Địa Kỷ tiêu tan, chứng kiến từng cái từng cái đại sự lịch sử kinh tâm động phách.

Bọn họ hoài niệm đoạn tuế nguyệt kia, nhưng lại canh cánh trong lòng đối với trận đại khủng bố đại đồ sát trong đó.

- Là Phục Mân Đạo Tôn sao?

Một vị Đại Đế già nua, tóc bạc như cước, run run rẩy rẩy nói:

- Ta muốn lại gặp hắn một lần! Ta sắp chết rồi, sắp sửa chết già. Ta muốn gặp hắn! Ta không còn sợ hắn nữa, ta chỉ là muốn hỏi một câu, vì sao hắn lại làm như vậy…

Những Đại Đế Thượng Cổ ôm ý nghĩ đồng dạng với hắn cũng không phải là số ít. Bọn họ có quá nhiều nghi hoặc còn chưa đạt được đáp án. Trong hơn mười vạn năm này, bọn họ đau khổ tìm hiểu, nhưng thủy chung vẫn không thể dọ thám được chân tướng năm đó.

Bọn họ muốn có một lời giải thích, tại sao vị Thiên Đế anh dũng thần võ anh minh kia lại tàn sát đạo hữu của chính mình, tàn sát đám đạo hữu đã cùng hắn dựng Lục Đạo lập Luân Hồi kia.

o0o

Thánh địa Chí Tà…

Thiên vẫn đang đứng ở nơi này, chờ đợi Tiên Thiên Tà Đế từ trong trứng phục sinh. Đột nhiên, một đạo đao quang truyền tới. Trên khuôn mặt như tờ giấy trắng của Thiên nhất thời xuất hiện từng đạo từng đạo nếp nhăn. Hắn giơ tay lên, trực tiếp lau đi đạo đao quang kia.

Ầm ầm!