Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1964: Tam phân Vũ trụ Cổ lão (2)



Tiên Thiên Thần Đế từ từ rút Thần kiếm đang đâm vào mi tâm của Tiên Thiên Ma Đế ra, Tiên Thiên Ma Đế cũng thu hồi cái đuôi của chính mình. Sắc mặt hai tôn Thần Vương Thái Cổ cũng đều âm tình bất định.

- Nếu ta giúp Thần Đế, sẽ có thể tiêu diệt Ma Đế đạo huynh, Thần Đế đạo huynh khiến cho Thần đạo nhất thống Vũ trụ Cổ lão, nói không chừng sẽ có thể thành tựu Đạo Thần. Nếu ta giúp Ma Đế, sẽ có thể tiêu diệt Thần Đế đạo huynh, Ma Đế đạo huynh nói không chừng sẽ có thể thành tựu Đạo Thần!

Ngữ khí Chung Nhạc chân thành nói:

- Hai vị đạo huynh muốn ta giúp kẻ nào?

Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế liếc nhìn nhau một cái. Lời nói của Chung Nhạc như đao, sắc bén mà trầm trọng, một đao cắm giữa hai người, gọn gàng dứt khoát nói rõ chính là đang châm ngòi ly gián, triệt để ô uế quan hệ giữa hai người bọn họ.

- Tam phân Vũ trụ Cổ lão, ngươi muốn bộ phận lãnh địa nào?

Tiên Thiên Thần Đế trầm ngâm một hồi, đột nhiên hỏi.

Trong lòng Tiên Thiên Ma Đế nhất thời nghiêm nghị, liếc nhìn Tiên Thiên Thần Đế một cái, trong lòng có chút lo lắng:

- Lẽ nào cái tên này dự định mượn lực lượng của tiểu Phục Hy giết chết ta, để cho hắn có thể thành tựu Đạo Thần?

- Tộc trưởng, tam phân Vũ trụ Cổ lão, có thể khả thi!

Tiên Thiên Ma Đế cười ha hả, nói:

- Ma đạo ta có thể cắt nhượng một bộ phận lãnh địa! Tộc trưởng cứ việc mở miệng là được!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Ta làm người hòa giải của hai vị, tự nhiên là muốn chiếm cứ trung ương!

Hắn tế khởi bản đồ Tiên Thiên Bát Quái, vẽ một vòng tròn lớn xung quanh Tổ Đình, vừa vặn gom rất nhiều cương vực cổ lão, kể cả Thần Thành thứ chín vào trong đó, cơ hồ đã chiếm cứ phân nửa cương vực của Vũ trụ Cổ lão, mỉm cười nói:

- Ta liền lấy những chỗ này! Ý hai vị đạo huynh như thế nào?

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ khẽ nhíu mày. Căn cơ hùng hậu nhất, Thánh địa cổ lão nhất của Vũ trụ Cổ lão đều tập trung ở trung tâm vũ trụ. Nơi này cũng là thông đạo đi lên Tử Vi, tụ tập nhiều Thần Tộc, Ma Tộc nhất, số lượng Thần Ma cũng nhiều nhất. Chung Nhạc chiếm giữ nơi đó, thoáng cái đã nuốt vào địa phương dồi dào nhất.

Mà lãnh địa bốn phía lại tương đối cằn cỗi, không có bao nhiêu dầu mỡ.

- Quá lớn rồi!

Tiên Thiên Ma Đế vươn tay ra, nhẹ nhàng rạch một cái trên bản đồ Tiên Thiên Bát Quái, rạch ra một tảng lớn lãnh địa Ma đạo trong vòng tròn Chung Nhạc đã vẽ, ho khan nói:

- Khẩu vị của lão đệ quá lớn rồi! Ta sợ ngươi ăn không nổi sẽ bị mắc nghẹn!

Tiên Thiên Thần Đế cũng vươn tay ra nhẹ nhàng rạch một cái, cắt đứt một bộ phận lãnh địa Thần đạo, nói:

- Lão đệ không có nhiều nhân thủ như vậy, không chiếm nổi lãnh địa lớn như vậy. Nếu Mục Tiên Thiên mượn uy năng Thiên tử xâm lấn Vũ trụ Cổ lão, ta sợ ngươi khó có thể ngăn cản nổi!

Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười nhàn nhạt:

- Dễ nói! Dễ nói! Vậy sự tình cứ định như vậy đi!

- Định rồi! Định rồi!

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ cười ha hả, ánh mắt chớp động, ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Thiên Thần Đao. Tiên Thiên Thần Đế mỉm cười, hỏi:

- Thanh Thần đao này của lão đệ có thể chống đỡ được bao lâu?

Ánh mắt Tiên Thiên Ma Đế cũng chớp động, thản nhiên nói:

- Ta muốn thử đao một chút, không biết có được không?

Tiên Thiên Thần Đao phát ra vạn đạo quang mang, đao khí quán nhập vũ trụ càn khôn, quả thật vĩ ngạn đáng sợ, cơ hồ đã tái hiện trạng thái toàn thịnh của Đế kiếm Phục Mân Đạo Tôn năm xưa.

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ đều có ý muốn thử đao một chút xem sao. Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Hai vị đạo huynh cứ việc tùy ý thử đao. Ta cũng muốn nhìn rõ uy năng của thanh Thần đao này của ta!

Tiên Thiên Ma Đế quát lớn một tiếng, dùng đuôi làm thương, đâm thẳng về phía Tiên Thiên Thần Đao. Hắn đã xuất ra toàn bộ thực lực, quả nhiên vô cùng bá đạo. Đại thương vừa đâm ra, bảy đạo quang luân sau đầu chuyển động, giống như một vị Ma Vương cái thế vậy.

Tranh!

Tiên Thiên Thần Đao chấn động, va chạm với Ma thương. Tiên Thiên Ma Đế thu thương lui về phía sau.

Đúng lúc này, Tiên Thiên Thần Đế rút kiếm ra, một kiếm nhanh như quang điện, đâm thẳng về phía Tiên Thiên Thần Đao. Quang mang của Tiên Thiên Thần Đao dâng trào mãnh liệt, giao phong với kiếm ý khôn cùng của Thần kiếm của Tiên Thiên Thần Đế. Chỉ vừa mới va chạm một cái, Tiên Thiên Thần Đế đã cảm thấy kiếm ý của chính mình bị một đao cắt ra. Đao ý bàng bạc còn nhắm thẳng về phía mi tâm chính mình. Hắn vội vàng thu kiếm bỏ đi.

Hai tôn Thần Vương một trước một sau đi xa, biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc đứng lên, cất cao giọng nói:

- Rượu vẫn chưa uống xong a!

- Ngày khác vậy!

Hai tôn Thần Vương trước sau biến mất, Chung Nhạc vẫn ngồi đó chậm rãi uống rượu.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, biến thành một cái đại thủ trắng tinh, nắm lấy chuôi đao của Tiên Thiên Thần Đao. Tiên Thiên Thần Đao xoay chuyển đao thế, nghênh đón đại thủ trắng tinh kia. Năm đầu ngón tay của đại thủ kia linh hoạt nhảy lên, liên tục búng lên trên thân đao. Năm ngón tay không ngừng run rẩy, rất nhanh lùi trở về trong hư không.

Chung Nhạc đặt ly rượu trên môi. Chỉ thấy lại có một nắm tay nữa oanh tới, ngón tay cái dựng thẳng, nhẹ nhàng nhấn một cái lên trên thân đao.

Xuy!

Một tiếng xuy nhỏ vang lên, ngón tay cái của nắm tay kia nhẹ nhàng rớt xuống.

Lại có một sợi dây lụa xoắn tới, kéo dài ức vạn dặm giống như một cây trường kiều, vù vù quấn lấy Tiên Thiên Thần Đao, tiếp theo xuy xuy đứt đoạn, giống như vô số cánh hoa tung bay tán loạn. Trong không trung truyền tới một tiếng hừ nhỏ.

Lại có một cái bát lớn xoay chuyển bay tới, từ trong cái bát đổ xuống vô số hạt Tinh sa, biến thành Tinh hà hạo hãn tuôn chảy về phía Tiên Thiên Thần Đao.

Chỉ nghe một tiếng đao minh vang lên, cái bát lớn kia tách ra làm đôi, bị cắt thành hai mảnh. Hai mảnh bát gào thét bay đi, vô số Tinh sa trường hà cũng gào thét bay đi xa.

Chung Nhạc uống xong một ly rượu, vứt ly rượu sang một bên, xoay người đi trở về Tổ Đình, cười lạnh nói:

- Thần Vương Thái Cổ thật đúng là không ít a! Những Thần Vương trong lãnh địa ta này, cũng nên đi thăm viếng bọn họ một chút rồi!