Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1969: Thiên đạo thứ năm mươi (1)



Hai tiểu hài tử Thiên Cơ và Thiên Huyền mình mặc yếm đỏ, cái mông để trần, lon ton tiến lên dâng trà, châm trà cho hai người. Táng Linh Thần Vương liếc nhìn trước mặt chính mình một cái, ngay cả một chén nước cũng không có, trong lòng vô cùng không vui.

- Vẫn chưa lớn bằng chúng ta, còn muốn chúng ta phải dâng trà cho sao?

Thiên Cơ liếc hắn một cái, cười lạnh.

Táng Linh Thần Vương nhất thời giận dữ, hận tới mức hàm răng ngứa ngáy.

Chung Nhạc chậm rãi uống trà, mỉm cười nói:

- Về chuyện tiền thuê đất…

Sắc mặt Càn Đô Thần Vương nháy mắt biến thành màu đen, nói:

- Thiên Cơ Thiên Huyền cũng ngồi xuống đi! Cũng cho Táng Linh tiểu nhi một tách trà!

Hai tiểu hài tử chỉ đành đưa cho Táng Linh Thần Vương một tách trà, sau đó tự khoanh chân ngồi xuống. Trong lòng Táng Linh Thần Vương đại hỉ, cảm thấy tâm tình thư sướng hơn rất nhiều. Cuối cùng hắn cũng đã có một chỗ đặt chân.

Ánh mắt Càn Đô chớp động, nói:

- Ta trước giờ vẫn luôn không để ý tới thế sự. Hồng trần thế tục, ưu phiền sinh sôi, loạn Thiên tâm ta. Tộc trưởng Phục Hy thị, tuy nói ta và tổ tiên của ngươi có giao tình, nhưng ngươi muốn lôi ta xuống nước, xin thứ cho ta không thể ra sức! Cho dù ngươi lấy Lôi Trạch và Hoa Tư ra, cho dù ngươi lấy Đại Toại ra, cũng không thể khiến cho ta thay đổi tâm ý. Niên kỷ càng lớn, lá gan càng nhỏ a! Tộc trưởng uống trà, xong thì trở về đi, cũng quên đi chuyện Thiên lớn hay là Địa lớn này đi thôi. Đúng rồi! Tiền thuê đất cần phải nộp bao nhiêu?

Trong lòng Chung Nhạc có chút thất vọng, tinh tế nhấp một ngụm hương trà, nhẹ giọng nói:

- Vũ Trụ Nguyên Dịch là được!

Càn Đô Thần Vương bất động thanh sắc, nói:

- Nếu ta để Thiên Cơ Thiên Huyền giúp ngươi, ngươi xem thế nào? Thực lực của Thiên Cơ Thiên Huyền chưa chắc đã thua kém Táng Linh tiểu hữu bao nhiêu. Về phần Vũ Trụ Nguyên Dịch, vẫn là thôi đi!

Chung Nhạc vui vẻ nói:

- Vậy cũng được! Có thể được hai vị đạo hữu tương trợ, ta cũng có thể nhẹ nhõm một trận rồi!

Trong lòng Càn Đô Thần Vương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem Vũ Trụ Nguyên Dịch như là tiền thuê đất để thu, vị Tộc trưởng đương đại Phục Hy thị này cũng thật là công phu sư tử ngoạm mà.

Hắn thật ra cũng là có tâm tư nhập thế, chỉ là hắn vẫn luôn lười nhác, không muốn tự mình nhúng tay vào vũng nước đục của Chung Nhạc mà thôi, cho nên trước để cho hai tôn Thần Vương Viễn Cổ đi dò đường một chút.

Chung Nhạc chân thành nói:

- Đạo huynh, nếu Thất Đạo Luân Hồi hoàn thành mở ra, sẽ là một trận thịnh thế thật lớn. Đạo huynh đã bỏ lỡ Lục Đạo Luân Hồi, đừng có bỏ lỡ Thất Đạo Luân Hồi luôn a!

Càn Đô Thần Vương tự đánh giá trong chốc lát, lắc đầu nói:

- Nếu ta nhập thế, khẳng định là cực kỳ hung hiểm…

- Ngươi trốn ở nơi này, lẽ nào sẽ không hung hiểm sao?

Chung Nhạc nói:

- Thiên đã có được ba mươi bức Thiên Đạo Đồ, mười chín bức Thiên Đạo Đồ của ngươi chính là Thiên đạo Tiên Thiên, Thiên liền không muốn đạt được sao? Hắn đã có thể thôn phệ Thiên Đạo Chủ, cũng sẽ có thể thôn phệ ngươi! Thiên đạo Tiên Thiên của ngươi vừa vặn là chỗ thiếu hụt, chỗ còn thiếu sót của Thiên, sao hắn lại để cho ngươi tiêu dao ẩn cư như vậy?

Càn Đô Thần Vương lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tộc trưởng Phục Hy thị, ngươi quá xem thường ta rồi! Chỗ của ta gọi là Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động, đừng nói là Thiên không tìm được nơi này, cho dù có tìm tới nơi này, hắn cũng không đặt chân vào được Thiên ngoại Thiên của ta, vào không được Động ngoại Động của ta! Ngươi nhìn xem!

Hắn chỉ tay một cái, chỉ thấy mười chín bức Thiên Đạo Đồ kia nhất thời phát sinh biến hóa, biến thành từng tầng từng tầng trọng thiên, vòng vòng gắn liền, một trọng thiên bao phủ lấy một trọng thiên, hơn nữa còn đang không ngừng biến hóa. Trọng thiên bên ngoài không ngừng thu nhỏ lại, trọng thiên bên trong không ngừng mở rộng ra, cứ chuyển hóa lòng vòng như vậy.

Bởi vì không ngừng biến hóa, từng cái từng cái thế giới không ngừng mở rộng kia giống như từng cái từng cái thế giới Động thiên thâm thúy, cho nên mới gọi là Động ngoại Động.

Chung Nhạc quan sát một phen. Mười chín Tiên Thiên Thiên Đạo Đồ này biến thành mười chín trọng thiên, thời thời khắc khắc đều đang biến hóa, quả thật có thể nói là biến hóa đa đoan, không dấu vết để tìm.

Không dấu vết để tìm, liền không thể tiến vào bên trong.

Tạo Vật Đề Hồ nhìn như đang cõng tòa Tinh lục kia, giúp Càn Đô Thần Vương dọn nhà, nhưng thật ra tòa Tinh lục này chỉ là biểu tượng, cái mà hắn dời đi không phải là tòa Tinh lục này, mà là mười chín trọng thiên.

Có lẽ Càn Đô Thần Vương hẳn là không muốn sinh chuyện, cho nên mặc cho Tạo Vật Đề Hồ vận chuyển. Bằng không, đừng nói là dọn đi mười chín trọng thiên này, cho dù là gỡ xuống một góc nho nhỏ của tòa Tinh lục này đưa cho Tạo Vật Đề Hồ, hắn cũng vận chuyển không nổi.

Chung Nhạc nhìn thấy ảo diệu biến hóa của mười chín trọng thiên này, trong lòng không ngừng tán thán:

- Càn Đô đạo huynh nhất định là cũng có lòng muốn gặp ta, cho nên mới để cho ta tiến vào. Bằng không, ta căn bản không thể tìm được sào huyệt của hắn!

- Mười chín trọng thiên do mười chín Thiên Đạo Đồ biến thành biến hóa đa đoan, không dấu vết để tìm, người ngoài đừng nghĩ tiến vào, quả thật phi phàm!

Chung Nhạc khen ngợi hai câu, ngữ khí đột nhiên thay đổi:

- Nhưng lại không ngăn cản được Thiên! Địa phương có không trung, Thiên đều có thể tiến vào trong đó!

Càn Đô Thần Vương cười ha hả, không khỏi đắc ý nói:

- Mười chín trọng thiên của ta biến hóa thất thường, nếu hắn dám xông vào, Chư Thiên khẽ động sẽ có thể xé nát hắn!

Cặp mày Chung Nhạc nhíu chặt, sự ngoan cố của Càn Đô Thần Vương quả thật có chút vượt quá tưởng tượng của hắn.

Thiên nhất định sẽ tới tìm Càn Đô Thần Vương, nhất định sẽ ăn tươi hắn giống như ăn tươi Thiên Đạo Chủ vậy. Nhưng Càn Đô Thần Vương hết lần này tới lần khác lại tràn ngập tự tin, cho rằng Thiên không tìm được chính mình, cho dù có tìm được cũng không vào được Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động của hắn.

- Không bằng như vầy…

Chung Nhạc trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Đạo huynh hãy dọn tới phụ cận Tổ Đình của ta. Nếu Thiên không tìm được đạo huynh thì cũng thôi, nếu Thiên xông vào Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động của đạo huynh, mà đạo huynh lại không thể làm gì, vậy đạo huynh cũng có thể tiến vào Tổ Đình của ta trốn tránh một chút!

Càn Đô Thần Vương quả thật cũng có lòng nhập thế, bằng không cũng sẽ không để mặc cho Tạo Vật Đề Hồ dọn đi Tinh lục của chính mình. Hắn mỉm cười, nói:

- Cũng được! Vậy ta liền ở lại phụ cận Tổ Đình. Bất quá, cho dù ngươi có nguy hiểm gì đi nữa, ta cũng sẽ không giúp!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Có Thiên Cơ và Thiên Huyền tương trợ, nguy hiểm bình thường cũng có thể ứng phó được!

Hắn còn một câu nói khác không có nói ra. Càn Đô Thần Vương định cư ở phụ cận Tổ Đình, nếu thật sự Tổ Đình gặp phải nguy hiểm thật lớn, Càn Đô Thần Vương há có thể không ra tay sao?

Phải biết rằng một người vinh quang, toàn bộ vinh quang, một người tổn thất, tất cả tổn thất. Tới lúc đó, cũng không cho phép hắn không ra tay rồi.