Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1972: Hảo thần thông (2)



Thiên Dực Cổ Thuyền đi tới một mảnh Tinh vực. Mảnh Tinh vực này cách Vị Tế Thành không tính quá xa, thuộc về phạm vi quản hạt của Vị Tế Thành. Trong Tinh vực có rất nhiều chủng tộc sinh hoạt. Có chủng tộc quy mô khổng lồ, chiếm cứ mấy trăm cái Tinh hệ, có chủng tộc quy mô tương đối nhỏ, chỉ sinh hoạt trên một khỏa Tinh cầu mà thôi.

Thiên Dực Cổ Thuyền tiến vào một cái Tinh hệ Nhật Nguyệt nho nhỏ, thẳng tắp đáp xuống trên mặt trăng của Tinh hệ. Chỉ thấy nơi này có chút hoang liêu, không có sinh linh sinh hoạt.

- Ta cảm ứng được đao uy của Tiên Thiên Thần Đao đi tới nơi này, đột nhiên bị lau đi, hẳn là có một tôn Thần Vương đang ẩn cư ở nơi này!

Chung Nhạc đảo mắt quan sát xung quanh. Khắp nơi xung quanh đều là những tảng đá băng lãnh, không có bất cứ dị thường gì.

- Tam Mục Thiên Đồng!

Thụ nhãn trên mi tâm hắn mở ra, một mảnh Thần quang chiếu rọi về phía trước. Chỉ thấy địa phương Thần quang trong Thần Nhãn hắn chiếu rọi tới, cảnh vật mặt trăng vốn dĩ hoang liêu cằn cỗi nhất thời thay đổi. Những nơi Thần quang trong mắt hắn chiếu rọi qua nhất thời trở nên sặc sỡ nhiều màu, thể hiện ra các loại màu sắc bất đồng.

Sau đó là thanh sơn lục thủy, Thần cung Thánh điện, hoa vũ quỳnh lâu, một cảnh tượng khoáng đạt huy hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ.

- Hóa ra là ẩn giấu trong một không gian khác!

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc. Bọn họ vẫn đang đặt chân trên khỏa mặt trăng hoang liêu tàn tạ kia, nhưng lại có thể nhìn thấy phiến thế giới huy hoàng kia. Mặt trăng vừa vặn hòa làm một thể với phiến Thế giới kia, nhưng lại ở trong không gian bất đồng.

Cảnh tượng này có chút tương tự với Địa Ngục Luân Hồi. Địa Ngục Luân Hồi Giới của ba ngàn Lục Đạo Giới trọng điệp với thế giới hiện thực, nhưng chỉ có linh hồn mới có thể tiến vào trong đó, bởi vậy được xưng là không gian dị độ, nằm trong một góc độ khác.

Mà thế giới hoa lệ ẩn giấu ở nơi này chính là nằm trong một không gian khác, lại trọng điệp với không gian hiện thực, bởi vậy nhìn thấy đạp phải vẫn là khỏa mặt trăng này, cho dù đánh nát khỏa mặt trăng này, cũng không thể tiến vào phiến không gian kia.

Loại thủ đoạn này đối với Thần Vương cũng không khó làm được, vừa thuận tiện ẩn núp, lại khó có thể bị cừu gia tìm được.

- Ẩn cư ở nơi này là tôn Thần Vương nào đây?

Chung Nhạc âm thầm tính toán. Tiên Thiên Thánh Địa của Vũ trụ Cổ lão đều đối ứng Tiên Thiên Bát Quái. Lôi Trạch thị đã chiếm cứ rồi Lôi, Hoa Tư thị chiếm cứ Thủy và Địa, Càn Đô chiếm cứ Thiên.

Mà Phượng Thiên Nguyên Quân thì chiếm cứ Hỏa, Nguyên Nha Thần Vương chiếm cứ Sơn, hẳn là còn có Thần Vương sinh ra từ trong Trạch và Phong.

Bất quá, nhìn địa phương trước mặt này, không quá giống Thần Vương có được một trong hai loại đại đạo Trạch hoặc là Phong.

Chung Nhạc liếc nhìn Táng Linh Thần Vương một cái. Táng Linh Thần Vương hiểu ý, cất bước tiến vào trong phiến không gian huyễn lệ kia, cất cao giọng nói:

- Thiên Thừa Tướng tới thăm chủ nhân nơi đây, khẩn cầu thông bẩm một tiếng!

Từ trong một tòa Thánh điện trong phiến không gian kia chợt có mấy nàng nữ tử bay ra, xiêm y tung bay, trông rất đẹp mắt. Nàng nữ tử dẫn đầu lạnh lùng nói:

- Nơi đây không chào đón các ngươi! Mời trở về đi!

Đám nữ nhân giơ tay đẩy về phía trước một cái, nào ngờ thân thể Táng Linh Thần Vương vẫn lù lù bất động, cười ha hả, nói:

- Tu vi các ngươi không kém, nhưng vẫn không lên được mặt đài. Chủ nhân nơi này, ta chính là Táng Linh Thần Vương, phụng mệnh Thiên Thừa Tướng đi tới thông bẩm. Thừa Tướng đã tới, đang ở bên ngoài…

Sâu bên trong tòa Thánh địa này chợt vang lên một đạo thanh âm tang thương cổ lão:

- Tỳ nữ của ta đã nói, nơi này không chào đón các ngươi! Táng Linh, ngươi không nghe rõ sao?

Sắc mặt Táng Linh Thần Vương khẽ biến. Chỉ thấy hỏa diễm ba động cuồn cuộn rợp trời ngập đất phóng vọt về phía hắn. Hỏa thế kia hừng hực, hỏa diễm ngưng thực, lại giống như Thiên Hỏa vậy, không gì không hóa, không gì không đốt.

Hơn nữa, càng đáng sợ hơn chính là, trong hỏa diễm còn mang theo lực sát thương đáng sợ. Lửa có thể biến thành đao, thành kiếm, thành ác thú, thành hết thảy binh khí, thành hết thảy thần thông…

Vị tồn tại đang xuất thủ với hắn kia, tạo nghệ đối với lửa đã đạt tới cực hạn, chỉ sợ cũng không thua kém Phượng Thiên Nguyên Quân bao nhiêu.

- Táng Địa Thập Trọng Quan!

Táng Linh Thần Vương nhấc chân lên, mạnh mẽ dẫm xuống một cái. Chỉ thấy trong biển lửa rợp trời ngập đất đang vọt tới kia, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hàng rào thiên địa chợt dâng lên cao vút. Từng tầng từng tầng Luân Hồi Táng Khu hiện ra, tường cao ngất trời, hình thành dị tượng mười trọng thiên mười tầng quan thật lớn.

Ở trong Luân Hồi Táng Khu, Táng Linh Thần Vương chính là vạn pháp bất xâm, cho dù là đám hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt tới cực điểm kia cũng không thể xâm nhập vào mười tầng quan của hắn.

Thân thể hắn to lớn vĩ ngạn, đứng sừng sững trên trọng thiên thứ mười, nhìn về phía trước, không khỏi ngẩn ra. Chỉ thấy biển lửa hoàn toàn bao vây mười tầng quan, hỏa diễm hừng hực thậm chí còn cháy lên tới thiên ngoại, bao phủ hắn vào trong biển lửa.

Ngọn lửa kia rất có khí thế muốn thổi quét sạch cả thiên hạ, chỉ một thoáng đã tràn ngập toàn thể Tinh hệ Nhật Nguyệt, kể cả khỏa mặt trăng kia, cùng với Thái Dương Hệ xung quanh mặt trăng, hết thảy đều bị liệt hỏa thiêu đốt hừng hực bao phủ bên trong.

Táng Linh Thần Vương quát lớn một tiếng, mười tầng quan càng lúc càng lớn, thân thể hắn cũng càng lúc càng lớn. Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy phía trước xuất hiện một đạo hỏa trụ khổng lồ xông thẳng tới chân trời, tựa hồ có thể chọc tới tận thiên ngoại.

Táng Linh Thần Vương khẽ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở ba phương vị khác cũng xuất hiện ba đạo hỏa trụ to lớn đỏ hừng hực. Đám hỏa trụ này cách hắn rất xa, đứng sừng sững bên ngoài Tinh hệ Nhật Nguyệt này. Thái Dương và từng khỏa từng khỏa Tinh cầu chính là phiêu phù giữa đám hỏa trụ này.

- Hảo thần thông!

Táng Linh Thần Vương không khỏi tán thán. Đám hỏa trụ kia không phải là hỏa trụ chân chính, mà là một bàn tay bốn ngón đang dựng thẳng lên. Nhật nguyệt tinh tú đều bị cầm trong lòng bàn tay.

- Luân Hồi Quy Táng!

Mười tầng quan mười trọng thiên ầm ầm đổ sụp, Táng Linh Thần Vương phóng người nhảy một cái, nhảy ra khỏi lòng bàn tay của cự thủ kia. Chỉ thấy địa phương mười tầng quan đổ sụp tử khí không ngừng lan tỏa, khiến cho liệt hỏa hừng hực kia cũng bắt đầu đổ sụp yên diệt.

Thần thông của hắn cực kỳ quỷ dị, mặc dù không phải là đối thủ của chủ nhân đại thủ liệt hỏa này, nhưng chống lại một chút thì vẫn có thể làm được.

Đại thủ liệt hỏa kia mạnh mẽ nắm chặt, mười tầng quan sụp đổ bị bóp thành bột mịn, uy lực thần thông không tồn. Ngay cả Tinh hệ Nhật Nguyệt kia cũng bị bóp thành bột mịn. Ngay sau đó, cự thủ kia chợt đánh mạnh về phía Táng Linh Thần Vương.

Đúng lúc này, tinh không đột nhiên nứt ra, hiển lộ ra hình ảnh Tổ Đình. Chỉ thấy trên không trung Tổ Đình, một thanh Tiên Thiên Thần Đao thật lớn đang bộc phát ra Thần quang không gì sánh nổi.

Tranh!

Một đạo đao quang từ trong Thần đao bùng phát, nghênh đón về phía cự thủ kia. Quyền đao va chạm với nhau, một ngón tay to lớn rơi xuống. Bàn tay kia chỉ còn lại có ba ngón tay, vội vàng rụt trở về. Bàn tay này của hắn vốn dĩ có năm ngón tay, nhưng ngón tay cái đã bị chặt đứt, vẫn chưa sinh trưởng trở lại.