Chung Nhạc điều tức trong thời gian cháy nửa nén nhanh, mở mắt đứng dậy nói:
- Chư sư huynh, mời!
Chư Cự Sơn vội đứng dậy, tươi cười:
- Chung sư huynh không điều tức thêm sao?
Chung Nhạc nghiêm nghị:
- Giết mấy luyện khí sĩ thần tộc vừa rồi với ta mà nói vốn không mất công sức là bao. Ta muốn điều tức một lúc đó là vì muốn Chư sư huynh yên tâm ta tay. Ta điều tức một lúc thì ngươi sẽ không cho rằng ngươi lợi dụng lúc ta mệt mỏi. Như vậy ngươi chết trong tay ta sẽ không oán thán.
Hai vị luyện khí sĩ thần tộc còn lại nhìn nhau, rời khỏi căn nhà cỏ này, đứng ở đó thật khiến họ quá ức chế.
Đây là trận giao đấu giữa hai thiên tài, rõ ràng là đại địch sinh tử nhưng lại khách khí, một người cho người kia điều tức nghỉ ngơi, người kia thì muốn người này yên tâm nên chỉ điều tức trong nửa nén nhang.
Hai người cứ mở mồm là nói muốn đánh chết đối phương nhưng lại nghĩ cho đối phương, thật ra là vì hai người đều vô cùng tự tin, tự tin vào thực lực và chiến lực của mình, cho rằng mình là độc nhất vô nhị trong cảnh giới Khai Luân Cảnh, là vô địch!
Rộng rãi, không phải rộng rãi theo đúng nghĩa mà trong thâm tâm họ đối phương đã là người chết, khách khí với người đã chết một chút cũng chẳng sao.
Cũng như vậy, đây là một loại áp lực tâm lý cực lớn khiến đối phương chưa chiến mà tâm đã loạn.
Chung Nhạc và Chư Cự Sơn tâm đều chưa loạn, thì hai luyện khí sĩ quan chiến đã loạn trước rồi, vì thế đành phải ra ngoài.
- Lâu lắm mới gặp được một đối thủ đáng tầm. Các thần tộc khác vì thực lực của ta quá mạnh mà đều không dám đấu với ta, sợ ta đánh chết.
Chư Cự Sơn khởi động gân cốt, cảm khái nói:
- Hai tên sánh ngang tên tuổi với ta, một là nữ tử của Chu Yếm thần tộc, đánh thì chẳng có hứng gì, tên còn lại thì cứ thấy ta là trốn tránh không đấu với ta. Thật hiếm có gặp được Chung sư huynh, cuối cùng cũng có thể đánh thoải mái rồi. À Chung sư huynh có dùng hồn binh không?
Chung Nhạc hai tay không có gì, vừa rồi đấu với các luyện khí sĩ kia cũng không dùng bất cứ hồn binh gì, vì thế hắn mới hỏi vậy.
Tu luyện tới Khai Luân Cảnh, luyện khí sĩ cơ bản đều cất hồn binh trong bí cảnh. Tuy rằng hai tháng trước Chung Nhạc đã mở ngũ đại bí cảnh nhưng sau hai tháng tu luyện Chư Cự Sơn cho rằng với tư chất của Chung Nhạc nhất định có thể mở ngũ đại bí cảnh đủ rộng để cất hồn binh.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Lần này tới Tây Hoang vội quá ta không mang theo hồn binh.
- Nếu vậy ta cũng không dùng hồn binh.
Hai luyện khí sĩ kia nghe mà sững người, Chung Nhạc không đem theo hồn binh, đây chính là một nhược điểm vậy mà hắn lại tùy tiện cho đối thủ sinh tử biết.
Chư Cự Sơn cũng vậy, rõ ràng biết Chung Nhạc không có hồn binh lại không tranh thủ cơ hội dùng hồn binh giết đối thủ mà lại hứa không dùng tới hồn binh.
- Hai tên này đúng là đầu óc không được bình thường!
Hai luyện khí sĩ kia nhìn nhau nghĩ bụng.
Chư Cự Sơn ra khỏi căn nhà cỏ, chắp tay sau lưng, hắn cao hơn Chung Nhạc khoảng một nửa người, ngẩng lên nhìn tuyết bay, thở dài:
- Lại tới tháng Chạp rồi, băng tuyết phủ khắp đại địa, lạnh thấu xương. Mỗi năm tới thời tiết này ta đều sẽ về Chư Kiền Thần Miếu. Lúc này tộc nhân cũng đang bận rộn chuẩn bị tế tổ, nghe chỉ thị của Chư Kiền Thần.
Chung Nhạc cũng ra ngoài, đồng cảm nói:
- Vô cấm kỵ đối quyết của thượng viện Kiếm Môn ta chắc cũng sắp diễn ra rồi. Thượng viện đệ tử chắc chắn đang nghĩ mọi cách nâng cao thực lực. Đối quyết năm nay có lẽ sẽ rất đặc sắc. Không khí Kiếm Môn ta sẽ khác năm ngoái, có cảm giác cấp bách, cao thủ năm nay hẳn là sẽ nhiều hơn.
- Chung sư huynh, nhân tộc các ngươi có tế tổ không?
Chư Cự Sơn có phần thích thú hỏi.
- Có.
Chung Nhạc mỉm cười.
- Tế tổ là một loại tưởng nhớ. Nhân tộc bọn ta cho rằng, sau khi tổ tiên qua đời, chỉ cần thường xuyên tế tự linh của tổ tiên là có thể thành thần bảo vệ bọn ta. Đồ linh của đại bộ lạc chính là linh của tổ tiên, bảo vệ thị tộc. Tiểu bộ lạc cũng tế tổ, chỉ là không có căn cơ thâm hậu như đại bộ lạc, rất nhiều tiểu bộ lạc không có đồ đằng đồ linh.
Chư Cự Sơn nhìn về Tây Hoang:
- Chắc rất lâu rồi Chung sư huynh không về cố hương? Luyện khí sĩ như ta và ngươi khi có tuổi rồi sẽ càng ngày càng ít về cố hương. Chung sư huynh có phải cũng như ta, mỗi khi gặp thời tiết này là nhớ về thân hữu ở cố hương?
Bên ngoài, hai vị luyện khí sĩ thần tộc nhìn nhau, hai người này cứ nói chuyện không đầu không đuôi hết chuyện này tới chuyện khác chẳng giống như sắp đánh nhau gì cả mà giống như đang trao đổi phong tục tập quán của Chư Kiền thần tộc và nhân tộc vậy. Mà nhìn thì hình như rất hứng thú nói chuyện tiếp.
Một luyện khí sĩ hạ giọng nói:
- Họ rốt cuộc là định đánh nhau hay kết bái huynh đệ vậy…
Uỳnh uỳnh…
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên uỳnh một tiếng kinh thiên động địa, chấn động khiến màng nhĩ hai luyện khí sĩ kêu ù ù, không nghe được bất cứ tiếng gì nữa.
Một trận lở tuyết nổ ra, từ trên núi tuyết ầm ầm đổ xuống!
Ngọn núi tuyết lập tức lộ tướng mạo thật sự, là một tảng sông băng khổng lồ!
Bàn tay Chung Nhạc và Chư Cự Sơn đập vào nhau, sóng tuyết cuồn cuộn, thanh thế kinh thiên động địa, căn nhà cỏ kia đã nổ tan tành!
- Sức mạnh lớn thật! Không ngờ nhân tộc lại có được sức mạnh kinh người như vậy. Nhưng đây chỉ là món khai vị thôi.
Chư Cự Sơn gầm lên, phía sau xuất hiện nguyên thần. Nguyên thần của hắn đã luyện thành hình thái thứ ba là thần nhân. Ngũ đại bí cảnh trong nguyên thần mở hết ra, năm quầng sáng bắn ra từ trong bí cảnh, biến thành Ngũ Hành Luân, Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân, Âm Dương Luân và Đạo Nhất Luân!
Chư Cự Sơn và nguyên thần phía sau đan xen nhau, nguyên thần điều khiển thần thông, nhục thân đánh cận chiến, đồng thời tấn công Chung Nhạc. Hắn cười:
- Ngươi biết không Chung Sơn thị, linh của Chư Kiền thần tộc bọn ta sinh ra đã cường hãn hơn các chủng tộc khác. Các chủng tộc khác khổ sở tu luyện Khai Luân Cảnh, nguyên thần chỉ hai mươi trượng, không thể phá vỡ cực hạn. Nhưng Chư Kiền thần tộc thì có thể phá vỡ, có được sức mạnh lớn hơn nhiều lần!
Nguyên thần Ngũ Hành Luân của hắn chuyển động, lập tức thấy Ngũ Hành biến thành Thủy Long, Hỏa Long, Kim Long, Mộc Long, Thổ Long chui ra, lao thẳng về phía Chung Nhạc.
Vạn Tượng Luân chuyển động, sức mạnh Vạn Tượng khiến Chư Cự Sơn mạnh lên theo cấp số nhân, tung cước nhắm thẳng Chung Nhạc, tiếng gió giống như cuồng phong khi cây cột trong thần điện cổ xưa đổ xuống!
Thần Tài Luân chuyển động, thân thể hắn phình to, trong người nổ lách tách, xương cốt dài ra, cơ thịt không ngừng nở to, gân cơ, huyết quản, da tóc được sinh cơ cường đại từ Thần Tài Luân kích thích không ngừng sinh trưởng. Nháy mắt hắn đã thành cự nhân cao mười hai trượng, khiến cú quét chân này chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ!
- Chư Kiền thần tộc ta huyết thống càng cao thì chiến đấu nguyên thần càng mạnh, đột phá cực hạn càng nhiều. Chiến đấu nguyên thần của ta tiêu hao hơn luyện khí sĩ thần tộc bình thường ba tấc!
Chư Cự Sơn cười ha hả, Âm Dương Luân chuyển động, âm dương khí biến thành hai thanh kiếm lớn, chầm chậm từ trong Âm Dương Luân lộ ra chuôi kiếm.
Khi hắn quét chân, thân ngửa ra sau, thò tay cầm chuôi của âm kiếm và dương kiếm rút ra rồi chém Chung Nhạc!
- Đáng sợ, thật là đáng sợ…
Phía xa, hai luyện khí sĩ thần tộc kia sắc mặt kịch biến, thực lực của Chư Cự Sơn thực sự quá đáng sợ. Cùng là Khai Luân Cảnh, cùng mở Ngũ Luân, nhưng trong tay hắn, sức mạnh của Khai Luân Cảnh có thể phát huy được đến mức tối đa, sức mạnh này cho dù là cường giả Đan Nguyên Cảnh cũng chưa chắc với tới được!
Nhục thân mười hai trượng!
Ngũ Hành Luân biến thành ngũ long!
Vạn Tượng trợ lực!
Âm Dương kiếm khí!
….
Hắn còn chưa dùng tới sức mạnh của Đạo Nhất Luân. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến các luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh khác hít khói không theo kịp!
Khi Chư Cự Sơn quét chân tới, sau lưng Chung Nhạc xuất hiện nguyên thần, biến thành Đại Nhật Kim Ô, quanh người bao trùm thái dương chi hỏa, giang cánh bay lên.
Ngũ đại nguyên thần bí cảnh của hắn gần như đồng thời mở ra cùng một lúc. Khi bí cảnh mở ra tiếng nổ vang lên liên hồi, Ngũ Luân chuyển động, cùng lúc đó xuất hiện ánh sáng chói lòa!
- Sức mạnh Thần Tài Luân có thể dùng cách này nữa sao?
Chung Nhạc thấy nhục thân Chư Cự Sơn phình to thì giật mình. Thần Tài Luân chuyển động, sinh cơ dồi dào chảy vào cơ thể, nhưng nhục thân của hắn không thể biến to lên như Chư Cự Sơn. Hắn liền biết Chư Cự Sơn có thể mượn sinh cơ từ Thần Tài Luân biến thành cự nhân mười hai trượng chắc chắn là dùng công pháp và đồ đằng đặc biệt nào đó.
- Lẽ nào là thiên sinh đồ đằng, chủng tộc công pháp của Chư Kiền thần tộc? Trong tên Chư Cự Sơn có chữ “cự”, đúng là rất lớn!
So với ngũ đại bí cảnh viên mãn của Chư Cự Sơn, ngũ đại nguyên thần bí cảnh của hắn chỉ có Ngũ Hành và Âm Dương Bí Cảnh. Vạn Tượng, Thần Tài và Đạo Nhất Luân còn rất nhỏ, đặc biệt là Đạo Nhất Luân, lúc này chỉ to bằng miệng bát, Thần Tài Luân cũng chỉ khoảng tám thước.
Nhưng cho dù chỉ mới tám thước, Thần Tài Luân đã cung cấp rất nhiều sinh cơ giúp cơ bắp của hắn tràn trề sức sống. Vạn Tượng Luân chuyển động, sức mạnh Vạn Tượng trào dâng, kết hợp với sinh cơ, sức mạnh nhục thân tăng mạnh!
Mở ngược ngũ đại nguyên thần bí cảnh khiến năng lượng trong ngũ đại bí cảnh của hắn hơn hẳn luyện khí sĩ khác. Thần Tài Luân tuy nhỏ nhưng sinh cơ cung cấp cho nhục thân không hề thua kém luyện khí sĩ có Thần Tài Luân viên mãn.
Đương nhiên tên Chư Cự Sơn biến thái này thì ngoại lệ, nguyên thần của hắn cường đại, cao hơn của luyện khí sĩ khác ba tấc, giống Chung Nhạc. Hơn nữa Thần Tài Luân đã viên mãn, cộng với đồ đằng chủng tộc nên mới biến được nhục thân mười hai trượng!
Chân hai người va vào nhau, đúng là chân kiến và chân voi, tiếng nổ lớn vang lên, Chung Nhạc bị đá bay. Về sức mạnh hắn không đọ lại được Chư Cự Sơn. Vạn Tượng và Thần Tài Bí Cảnh của hắn chưa viên mãn, sức mạnh đúng là không thể bằng cự nhân kia được.
Chư Cự Sơn cười lớn, tay cầm Âm Dương nhị kiếm nhằm Chung Nhạc chém tới. Lúc này, ngũ long từ trong nguyên thần Ngũ Hành Luân đã bay tới, quấn chặt Chung Nhạc, biến thành Ngũ Long Luyện Ma Trận, uy thế bạo phát, trói chặt và luyện hóa Chung Nhạc!
Chư Cự Sơn lao vào trong ma trận, ngũ long há mõm vung trảo, cắn tứ chi và đầu của Chung Nhạc, long trảo móc chặt vai, hai tay và hai chân hắn.