Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1992: Thấy rồng nơi thâm sâu



Chung Nhạc lần này tới Lôi Trạch thị, thủ đoạn nhanh như chớp khiến người ta không kịp trở tay, căn bản không kịp phòng bị!

Mọi sự hỷ nộ của Phục Hy này đều khiến chư đế có cảm giác rùng mình dựng tóc gáy!

Chư đế trở lại lãnh địa của mình, thế lực của Long Thị Đế đã bị huyết tẩy sạch sẽ, không biết bao nhiêu Lôi Trạch thần tộc bị giết, xác chất đầy từng quả tinh cầu, hàng trăm triệu cái đầu rơi xuống, trong lòng họ không tránh khỏi cảm giác “thỏ chết cáo buồn”.

Mấy vạn năm nay, Long Thị Đế và thế lực của hắn thao túng luân hồi của Lôi Trạch thánh địa, sinh sôi không biết bao nhiêu Lôi Trạch thần tộc, đúng là hưng vượng, có thể nói là thế lực lớn mạnh nhất Lôi Trạch thánh địa!

Tuy hắn tới từ Táng Khu nhưng kẻ đứng sau hắn đúng là đáng sợ, cho dù là Thiên cũng buộc phải lễ kính ba phần. Nguyên Nha, Tà Đế bọn họ cũng không dám động vào kẻ đó. Thiên Bảo Đế tuy mạnh nhất trong chư đế nhưng hứng thú về sinh sôi chủng tộc lại không nhiều, vì thế thế lực Long Thị Đế thịnh vượng hơn các thế lực khác là đương nhiên.

Chỉ là, lần này đã bị Chung Nhạc hủy diệt hoàn toàn!

Ba nghìn Hoa Tư mà Chung Nhạc đem tới đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hoa Tư thần tộc. Trải qua cuộc đại thanh tẩy nội bộ Hoa Tư thị dưới sự dẫn dắt của Thần Hậu nương nương, bản lĩnh của họ không hề tầm thường.

Nhưng chỉ dựa vào ba nghìn Hoa Tư thị thì vẫn không thể trừ tận gốc thế lực của Long Thị Đế.

Dù sao Long Thị Đế cũng là đại đế mang huyết mạch của Lôi Trạch, hắn đã sinh ra một đế tộc rất to lớn!

Nói thực, tám vị phó tộc trưởng Lôi Trạch, chủng tộc họ sinh ra có lẽ tương đương với bát đại đế tộc!

Ba nghìn Hoa Tư không tiêu diệt được một đế tộc.

Người thực sự huyết tẩy chủng tộc Long Thị Đế là Trác Long Đế. Trác Long dẫn theo Lôi Trạch Thần Long và một vài lão quái vật của bộ tộc hắn hạ sát thủ, chém chết vô số, bộ lạc và thế lực Long Thị Đế trên dưới không một ai chạy thoát!

Xác chất thành núi, máu chảy thành sông, đây chính là phong tục của Lôi Trạch thị!

Long Thị Đế đàn áp Lôi Trạch thị lâu như vậy, Trác Long nổi cơn thịnh nộ, đúng là máu chảy thành sông!

- Dù là khí thế, tâm cơ, thủ đoạn, thần thông hay biến số, chúng ta đều thua hoàn toàn, không phải đối thủ của Phục Hy dư nghiệt.

Sở Ma Đế cảm khái:

- Chúng ta đấu không lại hắn mà ngược lại có thể bị hắn tiêu diệt lần lượt từng người. Lôi Trạch thị có lẽ không phải nơi chúng ta có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa rồi.

Thiên Bảo Đế cảm thán:

- Chẳng trách mà có thể chia thiên hạ ở vũ trụ cổ.

Họ biết rõ, Chung Nhạc lần này tới Lôi Trạch thị chắc chắn không phải du sơn ngoạn thủy uống rượu mua vui, mục đích của hắn chắc chắn là nhằm tiêu diệt ngoại địch bên trong Lôi Trạch thị!

Ai là ngoại địch?

Bọn họ chính là ngoại địch!

Trừ bỏ Long Thị Đế và thế lực của hắn chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai chính là loại bỏ bọn họ. Chỉ là, Thiên không muốn động thủ trừ bỏ Chung Nhạc, Đại Tư Mệnh cũng không muốn động thụ, họ cũng chẳng làm gì được.

Nhưng Chung Nhạc thì chắc chắn muốn trừ bỏ bọn họ. Cho dù là Long Nha Đế thuộc Nguyên Nha, Long Phượng Đế thuộc Phượng Thiên Chung Nhạc chắc chắn cũng muốn trừ bỏ. Cho dù Nguyên Nha và Phượng Thiên đã rơi vào tay Đại Tư Mệnh.

Với tâm thái của kiêu hùng đó, chắc chắn hắn sẽ không cho phép người ngoài nhúng tay vào thế lực của hắn!

- Ta sẽ lập tức hỏi Thiên có còn muốn ở lại Lôi Trạch không. Chúng ta ở lại đây một ngày sẽ nguy hiểm thêm một ngày. Hãy sớm quyết đoán tránhgặp bất trắc.

Thiên Bảo Đế đột nhiên nói:

- Thiên thừa tướng hỷ nộ vô thường, không biết sẽ giết các ngươi lúc nào. Chắc chư vị cũng nên hỏi bên đó xem sao.

Long Nha, Long Phượng bọn họ lặng lẽ gật đầu, rồi liên hệ với người đứng sau.

Sở Ma Đế và Mộng Thiên Đế cũng liên lạc với Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế, thỉnh giáo hai vị thần vương xem nên làm thế nào.

Trong thánh điaạn, Trác Long Đế sải bước vào trong, cười ha hả, không bận tâm vết máu trên người, ôm chặt Chung Nhạc, đúng là không gì vui bằng.

Chung Nhạc bị máu trên người hắn dính đầy, lắc đầu cười:

- Biểu huynh hơi đắc ý quá rồi.

- Tám vạn năm ấm ức nhẫn nhịn, một ngày được sảng khoái, đương nhiên vô cùng sung sướng, hơn cả thành đế!

Trác Long cười:

- Nếu biểu đệ không có thủ đoạn nhanh như chớp như vyậ thì ta không biết phải nhẫn nhịn bao lâu nữa. Hôm nay giết Long Thị, hôm khác giết Thiên Bảo, Long Tà, sẽ thanh tẩy hết đám trướng khí đó đi!

Chung Nhạc lắc đầu:

- Biểu huynh, huynh không kịp rồi. Lần này sau khi tẩy trần cho ta họ sẽ lập tức rời xa khỏi Lôi Trạch thánh địa. Huynh không giết được họ đâu. Giờ khi huynh ra ngoài xem thì có lẽ họ đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị rời đi rồi.

Trác Long khựng người, vội ra khỏi thánh điện bay đi, một lúc lâu sau hắn tới Lôi Trạch thánh địa mà Thiên Bảo Đế chiếm cứ, thấy vô vàn cỗ long thuyền bay ra khỏi thành.

Trác Long Đế lại tới lãnh địa của Long Tà Đế, thấy Long Tà Đế dẫn cả tộc già trẻ rời đi, đến khi tới lãnh địa của bọn Long Phượng, Long Nha thì vô số Nha Long, Phượng Long đeo hành nang, đang vỗ cánh bay đi, giống như những đám mây đen phủ đầy bầu trời.

Ma long, thần long cũng bỏ đi, để lại các tòa thành, thần điện trống rỗng.

Trác Long Đế đầu trống rỗng, bị sự kinh hỷ lớn lao khiến cho gần như choáng váng, một lúc sau mới trở lại thánh điện, đi qua đi lại, mừng quá bật khóc, rồi cười:

- Cuối cùng, cuối cùng cũng có ngày này! Lôi Trạch thị lại là Lôi Trạch thị rồi!

Hắn không kìm được rơi nước mắt, trước đó huyết tẩy Long Thị Đế là sự thống khoái còn giờ là vui mừng điên cuồng!

Chung Nhạc cười:

- Biểu huynh đừng quá vui mừng, hay quá đau buồn, đều dễ ảnh hưởng đạo tâm. Thiên Bảo Đế, Long Tà Đế bọn chúng lần này rời đi cũng tốt, sau này đối đầu huynh giết chúng, diệt tộc của chúng, báo thù rửa hận!

Trác Long Đế do dự, lắc đầu nói:

- Chúng đã bỏ đi rồi, không cần đuổi cùng giết tận chứ?

Chung Nhạc lạnh lùng nói:

- Lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn?

Trác Long Đế biết mình bị ngược đại quá lâu, đã có phần yếu đuối rồi, nghiêm túc nói:

- Biểu đệ nói phải, dùng ơn báo oán, không có gi báo ơn. Kẻ thù tới với mục đích tiêu diệt chủng tộc ta, xâm phạm huyết mạch của ta, phá hỏng huyết thống, truyền thừa của ta, muốn ta vong tộc diệt chủng, phải đuổi tận giết tuyệt thì mới báo thù được, mới trả ơn được!

Hai người cười ha hả.

- Biểu huynh, bản bộ Lôi Trạch thị còn có bao nhiêu Lôi Trạch chân chính?

Chung Nhạc cùng hắn ngắm nhìn thánh địa được tạo thành từ Lôi Trạch đại đạo, Chung Nhạc nhìn thấy rất nhiều tinh cầu, còn có các tòa chư thiên, cũng coi như hưng vượng, bất giác hỏi.

Trác Long Đế nói:

- Còn có hơn sáu trăm vạn, ba mươi ba vq, còn có một vị lão Long Đế trấn chủ ở nơi sâu nhất thánh địa.

Chung Nhạc giật mình, chỉ riêng thế lực bản bộ Lôi Trạch thị chắc đã hơn cả đế tộc bình thường rồi nhỉ?

- Hoa Tư thị chỉ còn trăm vạn tộc nhân, tại sao Lôi Trạch thị lại còn nhiều như vậy?

Chung Nhạc định thần lại, thấy khó tin, nói:

- Lôi Trạch thị cảnh ngộ còn thảm hơn Hoa Tư thị, tại sao lại giữ được nhiều tộc nhân hơn? Biểu huynh hãy chỉ giáo!

Trác Long Đế đắc ý:

- Hoa Tư thị sợ ngoại tộc xâm nhập huyết mạch nên không dám thành thân, không dám thông hôn với ngoại tộc, vì thế dần dần suy yếu. Tuy thế lực bị ngoại tộc xâm nhập ít nhưng nhân đinh cũng ít theo. Còn Lôi Trạch thị ta thfi khác, Lôi Trạch tộc nhân ta dù là chủng tộc nào cũng dám thông hôn, đều lấy vợ, gả chồng, đều dám sinh đẻ!

Chung Nhạc trố mắt, hắn nhớ lại Ngô Long có huyết mạch Côn tộc, còn cả Long Thị Đế mang huyết mạch Sỉ Tỉ thi tộc, thi thân thành đế sao có thể có huyết mạch Lôi Trạch?

Trác Long Đế càng thêm đắc ý:

- Không muốn bị diệt thì chỉ có sinh nhiều, sinh thật nhiều! Ví dụ như ta, ngươi chỉ biết ta có chín con trai, nhưng không biết chín đứa nó là người giỏi nhất, những đứa khác không nổi trội gì ta không cho ngươi. Chỉ nhi nữ của ta không cũng có hàng vạn rồi.

Chung Nhạc bỗng nhớ tới Bệ Ngạn, Phổ Lao bọn họ dường như chủng tộc của mẫu thân họ khác nhau. Ví như mẫu thân cảu Bệ Ngạn là Bạch Hổ vương tộc, mẫu tộc của Bì Xì có lẽ là Thần Quy, mẫu tộc của Xi Vẫn có lẽ là Côn Bằng, mẫu tộc của Phổ Lao có lẽ là Hống…

- Biểu huynh đúng là, đúng là bác ái!

Chung Nhạc cảm thán:

- Lần này ta tới cũng là muốn mượn binh lực, muốn hỏi biểu huynh có thể cho mượn một đội quân tinh nhuệ của Lôi Trạch thị không. Biểu huynh, Thần Hậu nương nương cho ta ba nghìn Hoa Tư, huynh cũng thấy thực lực của họ đấy…

- Ta cho ngươi một vạn Lôi Trạch!

Trác Long cười ha hả:

- Ta hào phóng hơn nàng ta chứ! Ngươi yên tâm, ta sẽ lựa chọn dũng sĩ mạnh nhất Lôi Trạch thị cho ngươi!

Chung Nhạc mừng rỡ, vội cảm tạ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:

- Cấn thân của đại nhân ở đâu rồi?

“Đại nhân” là cách gọi tôn kính của Phục Hy thị và Yểm Tư thị với Lôi Trạch Thần Vương và Hoa Tư Nguyên Quân, cách gọi này tiếp nối tới nhân tộc. Chung Nhạc hỏi tới cấn thân của Lôi Trạch Thần Vương, nhưng không dễ trự tiếp gọi danh húy nên gọi là “đại nhân”.

Trác Long vẻ mặt lo lắng nói:

- Vị lão Long Đế nhà ta vẫn mãi trấn thủ sâu trong thánh địa là vì lý do này. Biểu đệ không phải người ngoài, đi theo ta.

Chung Nhạc theo hắn tiến về phía trước, xung quanh là núi non, cây cối, lá rơi, hoa bay, thú chạy chim bay biến ra từ lôi đình đại đạo. Lôi đình địa đạo càng cao thâm càng kinh người, phía sau là đại đạo chứa hoang lôi, phía sau nữa chính là địa đạo chứa Hỗn Độn Thần Đình.

Tới cuối cùng Chung Nhạc thấy một vùng Hỗn Độn Lôi Hải.

Chỉ có ở đây mới có cảnh tượng khủng khiếp như Hỗn Độn Lôi Hải. Cả Hỗn Độn Lôi Hải đang không ngừng xoay chuyển, chốc chốc lại lóe sáng. Lôi đình lấp loáng, mỗi tia sáng đều phản chiếu hư ảnh của một vị Thần Long đáng sợ trang nghiêm. Mỗi lần chấn động là thấy không gian sinh ra rồi hủy diệt trong Hỗn Độn Lôi Hải, giống như đang tạo vật và hủy diệt!

Đây có lẽ là nơi Lôi Trạch và Thủy Long sinh ra, đại đạo đậm đặc tới cực điểm.

Trác Long tới phía trên Hỗn Độn Lôi Hải, đưa tay hất một cái, lôi hải tách ra một đường thông đạo, dẫn Chung Nhạc xuống biển.

Họ cứ đi thẳng xuống dưới, Hỗn Độn Lôi Đình xung quanh kinh hồn động phách, cho dù là Chung Nhạc cũng thấy sợ hãi, cuối cùng họ vào nơi sâu nhất của lôi hải.

- Đại nhân ở đây.

Trác Long Đế khẽ nói.

Chung Nhạc ngẩng lên, tâm thần chấn động, thấy một vị Thần Long khổng lồ đang nằm, râu rồng bay phấp hơi, có một loại khí tức hồng hoang cuồng dã, nhưng không rõ sống chết thế nào.

Tiếng trống vọng tới, dường như vọng ra từ trong cơ thể Thần Long. Chung Nhạc nhìn thì thấy nơi tim của Thần Long có một cái rống nhỏ đang đập, rồi tiếng trống lặng đi.