Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 205: Một tiếng gầm



Kẻ thù của Chung Nhạc trong yêu tộc chắc chắn không ít. Trận huyết chiến ở Hãm Không Thánh Thành, số luyện khí sĩ yêu tộc chết trong tay hắn có tới hơn một trăm người. Mà trên đường tháo chạy mấy vạn dặm, cũng có thêm không ít luyện khí sĩ chết dưới tay hắn nữa. Có thể nói hắn đi đâu là có kẻ thù tới đó.

Sau khi Chung Nhạc vào Cô Hà Thành tuyên bố bế quan, có Cô Hồng Tử che chở, những kẻ truy sát mới thôi không đuổi theo, đợi hắn rời khỏi Cô Hà Thành.

Bây giờ cuối cùng Chung Nhạc cũng rời khỏi Cô Hà Thành, rời khỏi phạm vi thế lực của Cô Hồng Tử.

Đây chính là cơ hội trời cho!

Chung Nhạc cùng mấy người Long Hạ Nhi nhàn nhã lên đường, trong thức hải vẫn tôi luyện Liêu Nhận, thỉnh thoảng cũng chỉ điểm cho bốn người họ tu hành. Đông Hoang lúc này đã có bắt đầu sục sôi, các lộ thế lực ở Hãm Không Thánh Thành đều có luyện khí sĩ tuyên bố phải lấy mạng hắn, thậm chí không biết từ đâu lại có tin thông báo phương vị chính xác của Chung Nhạc.

Không ít luyện khí sĩ đã xuất phát, còn có một số người từ lộ tuyến di chuyển của Chung Nhạc phát hiện điểm đến của Chung Nhạc chính là Hãm Không Thánh Thành thì liền tới đó giăng lưới đợi Chung Nhạc.

- Chắc Sư Bất Dịch vẫn đang bế quan tu luyện tham ngộ nhật đồng nguyệt đồng đồ đằng văn mà ta tuyền thụ cho, muốn bổ khuyết thần nhãm còn tàn khuyết của Yêu Thần Minh Vương Quyết, luyện thành Âm Dương nhị khí. Thế nhưng, rồi hắn sẽ phát hiện chẳng có ích gì thôi.

Chung Nhạc nhớ tới vị yêu tộc cự phách Sư Bất Dịch, vẻ mặt lộ tiếu ý. Không phải cứ có được nhật đồng nguyệt đồng đồ đằng văn là luyện thành nhật đồng nguyệt đồng, cũng không thể luyện thành Âm Dương nhị khí. Có thể khiến vị cự phách này tiêu tốn một hai năm vào việc vô ích này, hắn cũng thấy có chút đắc ý.

- Lão gia, phía trước có hồ, trong hồ rất nhiều hoa sen.

Long Thu Nhi đột nhiên ngạc nhiên, mừng rỡ chỉ về phìa trước:

- Lão gia mau nhìn kia, cảnh tượng thật đẹp!

- Hoa sen?

Chung Nhạc khựng người, ngẩng lên nhìn. Ba thiếu nữ còn lại cũng thấy hồ trước mặt, đã qua đó rồi. Long Hạ Nhi nói lớn:

- Lão gia, trên hồ có một vị cô nương trèo thuyền, còn nói ngài là bạn cũ nữa! Nàng ấy rất nhiệt tình mời chúng ta lên thuyền. Xuân Nhi tỷ và Đông Nhi muội đã lên thuyền rồi.

- Bạn cũ? Lẽ nào là nàng ta?

Lòng Chung Nhạc trùng xuống, rồi nghe thấy tiếng hát du dương quen thuộc. Phía trước là mặt hồ xanh biếc, hương thơm của lá sen phảng phất bay tới. Một chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt hồ. Cô gái hái sen đang trèo thuyền. Long Xuân Nhi và Long Đông Nhi đã ngồi trên mũi thuyền hát cùng cô gái kia.

Còn Long Thu Nhi và Long Hạ Nhi cũng đã cởi giày, đi chân trần, tay cầm giày bước lên mặt hồ tiến về phía con thuyền. Cô gái trên thuyền ngẩng lên nhìn Chung Nhạc, đột nhiên phì cười:

- Long đại lão gia, đã lâu không gặp.

- Thì ra là Thanh Hà tỷ tỷ.

Chung Nhạc chắp tay sau lưng đứng bên bờ hồ, nhàn nhã nói:

- Đúng là đã lâu không gặp. Ta bế quan lâu như vậy, không ngờ Thanh Hà tỷ tỷ vẫn nhớ ta.

Cô gái hái sen kia chính là Thanh Hà, cười nói:

- Ngươi giết sư đệ của ta, sao ta dám quên ngươi chứ? Lần trước tỷ tỷ bại dưới tay ngươi, thật quá đau lòng. Quay về tìm sư tôn học mấy loại thần thông mới, lại mở Vạn Tượng và Thiên Tài Luân. Giờ người ta lại thấy ngứa ngáy, muốn thỉnh giáo Nhạc đệ đệ đây.

Nàng ta đã nói rõ mình là kẻ địch của Chung Nhạc, nhưng bốn người Long Xuân Nhi dường như không nghe thấy gì, vẫn vui vẻ nói cười, ca hát. Rõ ràng đã trúng Mị Mị Yêu Âm của nàng ta, bị mê hoặc hồn phách rồi.

Cũng may Thanh Hà không hạ sát thủ, nếu không, chỉ cần nói một câu có lẽ bốn người họ đã tự sát rồi.

- Dễ nói, dễ nói thôi.

Chung Nhạc cười:

- Thanh Hà tỷ tỷ muốn thỉnh giáo ta e là phải qua một lúc nữa. Ta có khách từ xa tới thăm.

Thanh Hà khựng người, vội quay sang nhìn thì thấy phía xa có yêu vân tụ tập bay lại hướng này. Nàng ta vội cao giọng:

- Là vị bằng hữu nào? Thanh Hà có lễ!

Yêu vân cuộn trào, một tiếng gầm lớn vọng ra:

- Mị Mị Yêu Âm? Đệ tử của Thuật Thiên Thu, chút trình độ này của ngươi thì đừng lấy Mị Mị Yêu Âm ra với ta. Ngươi chỉ tu luyện được tam đại nguyên thần bí cảnh, còn kém ta rất nhiều, mê hoặc không nổi ta đâu!

Keng keng keng!

Một loạt âm thanh liên hoàn truyền tới, trên yêu vân xuất hiện các quầng sáng chói, chuyển động theo hình tròn. Năm quầng sáng xuất hiện phía sau vị luyện khí sĩ yêu tộc kia.

Mị Mị Yêu Âm của Thanh Hà có thể dễ dàng mê hoặc luyện khí sĩ cùng đẳng cấp, nhưng với vị luyện khí sĩ này thì chẳng có chút tác dụng gì, chỉ một tiếng gầm của hắn là bị phá!

Tiếng gầm truyền tới, Mị Mị Yêu Âm bị phá, Thanh Hà sắc mặt tái nhợt, khí huyết cuộn trào, khí tức không ổn, mấy người Long Hạ Nhi cũng tỉnh lại nhưng ngồi yên trên thuyền không động đậy gì.

Bốn thiếu nữ này không hề biết Thanh Hà là kẻ địch của Chung Nhạc, chỉ cảm thấy nàng ta rất thân thiện, khiến người ta có cảm giác thân thiết.

Chung Nhạc cũng không gọi họ lại mà cứ để họ ngồi trên thuyền Thanh Hà.

- Ưng gia, đến Ưng Thiên Ưng Thượng cũng xuất hiện rồi!

Thanh Hà nhìn rõ được người vừa tời thì sắc mặt hơi thay đổi, cười nói:

- Lẽ nào Ưng gia cũng tới vì muốn lấy mạng Long Nhạc? Lại huy động tới hai vị luyện khí sĩ đã mở cả Ngũ Luân, xem ra Ưng gia cũng rất xem trọng Long Nhạc.

Trên không trung, yêu vân lay động, xuất hiện một số thân ảnh. Bốn huynh đệ Ưng gia đầu chim ưng thân người sắc mặt lạnh lùng nhìn xuống. Ánh mắt sắc bén lướt qua Thanh Hà, rồi dừng ở Chung Nhạc. Một trung niên luyện khí sĩ mũi quặp lạnh lùng nói:

- Thuật Thiên Thu thất sách rồi, lại phái ngươi tới đối phó Long Nhạc, đúng là quá coi thường hắn! Lẽ nào hắn nghĩ Long Nhạc bế quan lâu như vậy mà không có tiến bộ gì?

Một trung niên luyện khí sĩ khác thản nhiên nói:

- Long Nhạc đã dám xuất quan thì tu vi chắc chắn tăng mạnh. Muốn giết hắn, chỉ dựa vào Thanh Hà ngươi thì sao được? Thanh Hà, ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi có thể lướt đi được rồi.

Thanh Hà hừ lạnh, còn chưa kịp nói thì sắc mặt kịch biến. Từ xa có yêu vân lan tỏa, yêu phong từng trận thổi tới, lại có rất nhiều luyện khí sĩ yêu tộc khác đang tới!

Vù!

Cuồng phong thổi không ngừng, mùi tanh lan tràn. Cuồng phong bỗng ngưng, lại có mấy vị luyện khí sĩ yêu tộc xuất hiện bên hồ. Quầng sáng lấp loáng, xuất hiện rất đông các vị đại hán râu tóc rậm rạp sừng sững đứng đó lạnh băng nhìn xung quanh. Ánh mắt lướt qua Thanh Hà, rồi dừng lại ở Chung Nhạc, rõ ràng không bận tâm tới Thanh Hà.

- Cường giả của Mông gia!

Sắc mặt Thanh Hà biến đổi, thấp giọng nói:

- Đến cả Mông Đà, Mông Hoảng những cường giả đã mở cả Ngũ Luân, Ngũ Luân Cảnh đại viên mãn cũng xuất hiện, Mông gia quả nhiên dám dốc hết vốn liếng!

- Đông Hải Long Nhạc, vì ngươi mà Mông Xà, Mông Tượng, đệ đệ của ta đã chết trong tay Cô Hồng Tử. Hôm nay chính là lúc ta báo thù cho họ!

Mông Hoảng bước chân ra khiến mặt hồ cuộn sóng ào ào cao tới nửa thước.

Chung Nhạc vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười:

- Mông gia huynh đệ, Ưng gia huynh đệ, các vị đằng vội. Còn có các luyện khí sĩ khác nữa cũng tới, chi bằng đợi họ tới cả rồi chúng ta nói chuyện sau.

- Không phải nói chuyện, mà là giết ngươi!

Lại một tiếng quát lớn vang lên, yêu vân cuộn trào, yêu phong thổi vù vù. Vô số luyện khí sĩ yêu tộc bay tới, mặt đất rung chuyển, lại có mấy vị luyện khí sĩ từ dưới đất chui lên. Còn có luyện khí sĩ yêu tộc chạy như bay, có lẽ vì thân hình quá nặng nề, không bay được nên chạy.

- Chà, để giết tiểu tử Long Nhạc mà huy động hơn hai mươi cao thủ!

Thanh Hà sắc mặt hơi thay đổi, thầm lẩm bẩm, chỉ trong thời gian ngắn mà tới nhiều cường giả yêu tộc như vậy. Ai cũng là nhân vật có tên tuổi địa vị, phần lớn là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh, chỉ có số ít là luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp.

- Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt rồng, gặm xương rồng!

Các vị luyện khí sĩ nham hiểm nói.

- Quần hùng hội tụ, cùng giết Long Nhạc!

- Giết thê tử của ta, ta và ngươi không đội trời chung! Hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi, chặt đầu chó của ngươi!

- Con trai ta bị ngươi giẫm chết, không giết ngươi ta thề không phải yêu tộc!

- Tên họ Long kia, lẽ trời khó dung thứ, hôm nay có thịt nát xương tan cũng là do ngươi tự tạo nghiệt...

Chung Nhạc đứng bên hồ tươi cười, lặng lẽ nhìn các vị luyện khí sĩ yêu tộc mẳng chửi. Một lúc sau, tiếng nói ngớt dần, không khí càng ngày càng nặng nề, đáng sợ đến mức khó thở.

Chung Nhạc mỉm cười:

- Chư vị nói xong chưa? Đến lượt ta nói được rồi chứ?

Ưng Thượng mắt tóe lửa, lạnh băng nó:

- Ngươi có di ngôn gì?

Phía sau Chung Nhạc đột nhiên xuất hiện Tinh Thiềm sáu mắt cao hơn hai mươi trượng, uỳnh uỳnh năm quầng sáng xoay chuyển, ngũ đại nguyên thần bí cảnh cùng khởi động.

Các cường giả yêu tộc sững người, chưa kịp phản ứng thì Tinh Thiềm sáu mắt há mồm gầm lớn:

- Mãng cổ!

Tiếng gầm tạo thành sóng âm gây chấn động mặt đất phía trước Chung Nhạc. Một tảng đất khổng lồ bay lên khỏi mặt đất rồi nổ tan tành!

Rắc rắc rắc.. Mặt đất phía xa cũng bị chấn động đến nứt rạn thành những vết sâu tới mấy chục trượng.

Các vị luyện khí sĩ nghiêng ngả vì sóng âm, đột nhiên có một luyện khí sĩ bùm một tiếng nổ tung đầu, rồi toàn thân cũng nổ tung.

Bùm bùm bùm...

Có nhiều cường giả nhục thân bị sóng âm tác động nổ tung, cũng có cường giả thổ huyết, có người lập tức vỗ cánh bay lên, có người chui xuống lòng đất bỏ chạy, có người co giò muốn chạy khỏi phạm vi oanh kích của sóng âm.

Nhưng lúc này, trong lòng đất đột nhiên chui ra những con giao long khổng lồ dài tới trăm trượng. Nháy mắt, trong phạm vi hơn mười dặm chật cứng giao long khổng lồ đan xen, đến mặt đất cũng bị nghiền nát.

Đột nhiên tất cả giao long bỗng biến mất, từng mảnh thi thể rơi bịch bịch từ trên trời xuống đất.

- Chết hết rồi, chết cả rồi...

Thanh Hà sững sờ nhìn cảnh tượng đó, rùng mình đến vài trận. Tiếng gầm của Chung Nhạc vừa rồi không nhằm vào nàng ta nên mặt hồ và con thuyền nhỏ không bị ảnh hưởng. Nhưng cảnh tượng này thật sự quá khủng bố. Ưng Thượng, Mông Đà, các cường giả Ngũ Luân Cảnh cường đại như vậy nhưng đều đã chết sạch. Không một ai sống sót!

Nàng ta vừa nghĩ tới đây, Chung Nhạc đứng bên cạnh nàng ta, cười:

- Thanh Hà tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói muốn thỉnh giáo ta. Giờ ta tới rồi, thỉnh giáo thế nào đây?

Mắt Thanh Hà đảo một vòng, đột nhiên cười ngọt ngào:

- Ta biết làm ấm giường.