- Bất quá, lại là một trận thí nghiệm có ý nghĩa, ta rất thưởng thức hành vi cầu đạo mạo hiểm của ngươi!
Sở dĩ Chung Nhạc yêu cầu Phong Hiếu Trung cùng hắn bế quan, nguyên nhân chính là ở đây. Bất luận là Lôi Trạch, Thần Hậu, hay là Thiên hoặc Càn Đô, kiến giải của bọn họ đối với Thất Đạo Luân Hồi cũng đều không thể bằng được Phong Hiếu Trung, kiến giải đối với Bát Đạo Luân Hồi lại càng là thúc ngựa không kịp.
Phong Hiếu Trung là một tồn tại duy nhất trên tạo nghệ Bát Đạo Luân Hồi có thể theo kịp Chung Nhạc. Có hắn ở đây, có thể khiến cho Bát Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc duy trì một đoạn thời gian. Đương nhiên, một tầng nguyên nhân khác chính là đám người Lôi Trạch Cổ Thần quá mạnh, Chung Nhạc hiện tại vẫn không thể cắt đứt được tương lai của bọn họ.
Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang sau đầu Chung Nhạc bắt đầu dung hợp, hai loại đại đạo Bí cảnh giao hòa, biến thành một đạo quang luân thời không, bao phủ hai người bọn họ.
Phong Hiếu Trung nhất thời có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hắn cảm giác được chính mình đã biến thành một bộ phận của đạo quang luân thời không này, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Sau đó, hắn nhìn thấy vô số chính mình trong đạo quang luân thời không này.
Vô số chính mình và Chung Nhạc đang đứng chung một chỗ, đã tạo thành đạo quang luân thời không này, mà dưới chân mỗi hai người bọn họ đều có một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền. Không chỉ như vậy, hắn còn cảm giác được vô số ý thức của chính mình.
- Đây là vô số mặt cắt thời không của chúng ta trong hai trăm năm tương lai!
Trong đạo quang luân thời không kia, vô số Chung Nhạc nhìn về phía vô số Phong Hiếu Trung, thanh âm thản nhiên, nói:
- Sư huynh, từ trong bất kỳ một mặt cắt thời không nào cũng có thể lấy ra hai người chúng ta. Ngươi nhìn đây!
Phong Hiếu Trung lập tức nhìn thấy trong quang luân thời không, một gã Chung Nhạc trong đó giơ Tiên Thiên Thần Đao trong tay lên, quơ đao chém xuống. Sau đó, một gã Phong Hiếu Trung và một gã Chung Nhạc từ trong quang luân thời không đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.
- Thật là… kỹ thuật như Thần!
Hai gã Phong Hiếu Trung đồng thời tán thán, nói:
- Bản lãnh này của sư đệ quả thật đã đạt tới Đạo cảnh! Ngươi cắt ra thêm một cái chính mình nữa, ta cần cẩn thận nghiên cứu một chút cấu tạo của ngươi a!
Chung Nhạc ừm khẽ một tiếng, không lại dừng lại nữa, mà liên tiếp từng đao từng đao chém xuống, lấy ra thời gian hai trăm năm tương lai, cứ cách mỗi ba ngày lại lấy ra một lần, chém thời gian hai trăm năm thành hơn hai vạn bốn ngàn phần.
- Bất quá, trong hai trăm năm này, chúng ta hẳn là không thể tu luyện a?
Hơn hai vạn gã Phong Hiếu Trung đột nhiên đồng thời đặt câu hỏi:
- Thật ra, tất cả chúng ta hẳn cũng chỉ có thể tồn tại trong thời gian ba ngày. Chúng ta chỉ tương đương với tu luyện ba ngày, nhưng thọ mệnh lại hao tổn hai trăm năm!
Hơn hai vạn gã Chung Nhạc nhất tề gật đầu, nói:
- Chính là đạo lý này!
Toàn bộ Phong Hiếu Trung lại nhất tề hỏi:
- Vậy kẻ nào mới là chúng ta chân chính?
Tất cả Chung Nhạc trăm miệng một lời nói:
- Tất cả chúng ta đều là chúng ta chân chính!
Cho dù Phong Hiếu Trung loại tồn tại như Thiên Nhân này, cũng bị trò đùa này khiến cho có chút hồ đồ, lẩm bẩm:
- Thời gian vừa tới, tất cả chúng ta đều sẽ biến mất?
Từng gã từng gã Chung Nhạc tế khởi từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, Trụ Quang Luân sau đầu chuyển động, cắt về phía quá khứ, mỉm cười nói:
- Thời gian vừa tới, thời gian không gian tiêu tán, tất cả chúng ta đều sẽ biến mất, chỉ còn lại một cặp chúng ta cuối cùng, lúc đó, chính là hai trăm năm sau rồi. Nhưng đối với tất cả chúng ta, chỉ mới trôi qua ba ngày mà thôi!
Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động giương buồm, lái về phía Thượng Cổ, chỉ lưu lại một cặp Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đứng yên tại chỗ.
Chung Nhạc tản đi Bát Đạo Luân Hồi sau đầu, cùng Phong Hiếu Trung đi ra Thánh điện trong vực sâu. Chung Nhạc hội hợp với đám người Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Thiên và Mẫu Hoàng Đại Đế, chắp tay nói:
- Các vị, mời lên thuyền! Ta sẽ tự giải phong ấn phàm huyết, xúc động đại nguyền rủa của Hắc Đế và đại nguyền rủa của Đạo Thần!
Sắc mặt đám người Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương ngưng trọng, nhất nhất leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền.
Chung Nhạc hiện ra chân thân Phục Hy, ngồi xếp bằng xuống. Chỉ nghe ầm một tiếng, Huyết Mạch Luân của hắn mở rộng, huyết mạch chuyển động như luân, hết thảy phong ấn trong huyết mạch đều bị hắn kích phát.
- Trảm Đạo!
Chung Nhạc tế đao, chém xuống một đao, chém vào trong Huyết Mạch Luân.
- Các vị ngồi vững một chút, ta mang các ngươi trở về mười vạn năm trước!
Thanh âm của hắn vang vọng, một thành phong ấn phàm huyết cuối cùng bị hắn một đao chém nát. Nhất thời nguyền rủa cổ lão bạo phát, một cỗ lực lượng bàng đại đánh ập tới, nghĩ muốn kéo hồn phách của hắn vào trong thời không đặc thù mười vạn năm trước.
Nhục thân và Nguyên thần của Chung Nhạc hiện tại đã tương liên với nhau, kết hợp làm một thể. Cỗ lực lượng kia lôi kéo hồn phách hắn, cũng lôi kéo nhục thân hắn. Mà nhục thân hắn thì bám chặt trên Thiên Dực Cổ Thuyền, chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tất cả bọn họ nhất thời biến mất khỏi tại chỗ.