Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2305: Thời không hỗn loạn (2)



Hiện tại gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại cứu hắn từ trong tay Tư Mệnh, nhắc lại cố sự, hiển nhiên cường địch trong tương lai kia rất không tầm thường, ngay cả vị tồn tại đáng sợ này cũng cần liên thủ với hắn, hơn nữa còn không tiếc đề thăng thực lực của hắn.

- Đạo huynh, xin hỏi cường địch tương lai của ngươi là ai?

Thiên cẩn cẩn thận thận hỏi.

Ngữ khí Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia hờ hững, nói:

- Hiện tại ngươi không cần biết! Tới lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ biết!

Thiên cũng không dám hỏi nhiều. Hắn mặc dù cường hoành, nhưng vừa rồi đã bại trong tay Tư Mệnh, mà gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại có thể dễ dàng đánh bại Tư Mệnh, có thể thấy được chênh lệch giữa hai người bọn họ to lớn tới mức nào.

Hắn đột nhiên mở ra cái miệng lớn, nuốt chửng Càn Đô, Thiên Cơ, Thiên Huyền vào trong bụng, dụng tâm luyện hóa, khóe mắt lại âm thầm quan sát phiến không gian trong Hỗn Độn này. Chỉ thấy nơi này vô cùng thần thánh, thiên địa vậy mà tự thành luân hồi, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Thánh địa trong phiến thiên địa này dày đặc san sát, toàn bộ đều là Tiên Thiên Thánh Địa, đại đạo như rồng, tự động uốn lượn trên không trung.

Mà trên thiên không, một cái chuông đồng to lớn khôn cùng treo cao trên đó, bao phủ hơn phân nửa thiên khung.

Cái chuông lớn kia chậm rãi chuyển động, ngoài mặt lạc ấn một đám phù văn mà ngay cả Thiên cũng xem không hiểu, bao phủ dày đặc trên vách chuông, lúc sáng lúc tối, hẳn là hoa văn Hỗn Độn.

Chất liệu cái chuông này bất phàm, không phải vàng, không phải sắt, không phải đá không phải gỗ mộc, hơn phân nửa là tài liệu trong Hỗn Độn chế tạo thành. Mặc dù không bằng được Luân Hồi Thiên Cầu của Thái Hoàng, nhưng cũng rất không tầm thường, chỉ sợ không thua kém Chí bảo Đạo Thần.

Thiên phóng tầm mắt nhìn về phía những địa phương càng xa hơn, vậy mà nhìn thấy trong Hỗn Độn ngoại trừ phiến thiên địa này còn có những phiến thiên địa khác, cũng có từng cái từng cái chuông lớn huyền phù, trong lòng lại càng kinh hãi.

- Lẽ nào trong Hỗn Độn còn có những Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu khác nữa? Xem ra, hơn phân nửa là có tới bảy gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu…

Trong thiên địa mấy tòa Hỗn Độn còn lại kia không có bất kỳ sinh linh nào, hoang liêu trầm tịch. Mà trong phiến thiên địa này, gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia đang ngồi trên cái chuông lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Càn Đô, Thiên Cơ và Thiên Huyền ở trong cơ thể hắn không ngừng giãy dụa. Thiên không dám phân tâm, ngưng tụ toàn bộ tinh thần, toàn lực luyện hóa ba tôn Thần Vương.

Không biết trải qua bao lâu, tu vi của Thiên đột nhiên tăng mạnh, tốc độ luyện hóa cũng càng nhanh hơn.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng chuông ngân, tiếng chuông hạo hạo đãng đãng chấn cho Thiên cũng phải đầu váng mắt hoa, không thể không phân thần một chút.

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia vừa chấn động hồng chung một cái, sáu cái hồng chung trong sáu tòa thế giới Hỗn Độn còn lại cũng theo đó chấn động, một tiếng tiếp theo một tiếng. Sau đó, lại có tiếng chuông từ thiên ngoại truyền tới, mơ hồ loáng thoáng, khiến cho Thiên không khỏi nghi hoặc:

- Tiếng chuông tựa hồ từ trong Tử Vi truyền tới. Là ai đang chấn vang hồng chung…

Sau khi tiếng chuông chấm dứt, Thiên cũng phát hiện chính mình đã trong lúc bất tri bất giác luyện hóa xong ba tôn Thần Vương bọn Càn Đô. Tiên Thiên Thiên Đạo của ba tôn Thần Vương này toàn bộ đều dung nhập vào trong cơ thể chính mình, bị hắn tiêu hóa không còn một mảnh, khiến cho thực lực của hắn bạo tăng, Thiên đạo viên mãn. Trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, vội vàng thi lễ với gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia, nói:

- Đa tạ đạo huynh đã dùng tiếng chuông giúp ta luyện hóa Càn Đô!

- Thiên đạo của ngươi mặc dù viên mãn, nhưng vận chuyển lên vẫn còn thiếu khuyết, thiếu mất Tiên Thiên Dịch Đạo, không thành được Đại Diễn Thiên Đạo!

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia từ trên hồng chung đi xuống, nói:

- Bất quá, ngươi tu luyện tới một bước này đã rất không tầm thường rồi. Thực lực hiện tại của ngươi cũng đã có thể với so sánh với Hắc Đế Đạo Thần, Bạch Đế Đạo Thần. Nghĩ muốn vượt qua bọn họ, ngươi chỉ có thể nghịch chuyển Tiên Thiên, trở thành Đạo Thần mà thôi!

Thiên không ngừng nói phải, mỉm cười hỏi:

- Đạo huynh, bản lĩnh của ngươi vượt qua ta mấy trăm lần, tất nhiên biết rõ pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên, có đúng không?

- Biết rõ!

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia lạnh nhạt nói:

- Bất quá, ngươi lại không luyện được! Ngươi thân là Tiên Thiên Tế Tự Thần, thân thể tạp chất quá nhiều, trừ phi ngươi có thể tiến vào Đạo Giới, đoạt xá tôn Thiên Nhân kia. Nhưng hiện tại hắn đã là Đạo Thần, ngươi đoạt xá hắn, chỉ sợ ngược lại sẽ bị hắn hấp thu ăn tươi!

Thiên bị dọa cho sợ hết hồn, mỉm cười nói:

- Thực lực của Phong Đạo Tôn vượt qua ta không biết bao nhiêu lần, hiện tại ta nào dám đoạt xá hắn? Đạo huynh, ta hiện tại lập tức hạ giới, san bằng giang sơn của Thái Hoàng, tương lai phát sinh đại chiến…

- Ta tự nhiên sẽ xuất hiện!

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia phất ống tay áo một cái:

- Ta sao có thể bỏ qua trận chiến đánh chết Thái Hoàng chứ? Thiên, ngươi đi thôi!

Thiên khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy chính mình đã trong lúc bất tri bất giác quay trở lại Tinh vực Tử Vi, trong lòng kinh thán không thôi, tán thưởng:

- Tồn tại sâu không thể lường a! Thực lực của hắn thậm chí còn cường hoành hơn Tứ Diện Thần, Khởi Nguyên Đạo Thần! Ta có hắn làm chỗ dựa, cũng không cần sợ hãi đám người Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần nữa!

o0o

Trong Thế giới Hỗn Độn, gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia quay trở lại ngồi trên hồng chung, bàn tay nâng lên chống cằm, lẳng lặng nhìn về phía trước, ánh mắt âm u.

- Thái Hoàng, cách thời điểm ngươi vẫn lạc càng lúc càng gần hơn! Thời không đã hỗn loạn, làm sao biết ta quá khứ không phải là ta? Trận chiến này, nhất định phải đánh cho thời không trong suốt, càn khôn thoáng đãng…

o0o

Đương!

Trong Thánh địa của Hỗn Độn thị, Hỗn Độn Lão tổ ngẩng đầu nhìn về phía cái hồng chung vắt ngang trên không trung Thánh địa kia, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Như thế nào hiện tại liền vang lên rồi? Kỳ quái! Ta còn tưởng rằng cần ta phải đích thân chấn vang mới được… Đạo hữu trong chuông, nên tỉnh lại rồi!