Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 243: Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang



- Rốt cuộc đã tới biên giới Cô Hà Thành rồi!

Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, nhìn thấy cột mốc biên giới Cô Hà Thành trên đỉnh ngọn núi hoang kia, trong lòng nhất thời vui vẻ. Đột nhiên hắn chợt cảm ứng được hơn mười cỗ khí tức đang nhanh chóng tiếp cận, vội vàng đảo mắt nhìn lại. Chỉ thấy từ bên cạnh chợt lao ra một chiếc lâu thuyền dài tới hơn năm mươi trượng, trên đầu thuyền đứng hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc.

Khí tức của hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc kia cực kỳ cường đại. Tu vi thực lực thấp nhất cũng là Linh Thể Cảnh, tu vi cao vậy mà tương đương với Liên Tâm, cũng là tồn tại Pháp Thiên Cảnh.

- Nguy rồi!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời cả kinh. Chiếc lâu thuyền kia chở theo đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc từ bên phải đánh tới, xem tình thế, nhất định là trước khi hắn tiến vào phạm vi lãnh địa của Cô Hà Thành, sẽ có thể chặn đường hắn lại. Mà ở sau lưng hắn chính là Cự Mãng trăm trượng do Liên Tâm biến thành.

Trong lòng hắn nháy mắt đã thấu hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả. Nhất định là Lãng Thanh Vân đã thông báo cho Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Mang Thần Miếu biết được Hiếu Sơ Tình chính là chết trong tay Long Nhạc, hơn nữa Long Nhạc cũng chính là kẻ đã đi lên mặt trăng lúc trước, vì vậy mới phái những cường giả này tới đây, xuất thủ giết chết hắn.

- Với tốc độ này, căn bản là chưa tiến vào lãnh địa Cô Hà Thành đã bị cường giả của Hiếu Mang Thần Tộc chặn lại. Liều mạng! Hình thái thứ hai Nguyên thần!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng. Hắn nguyên bản đang biến thành hình thái thứ ba của Nguyên thần, biến thân thành Thần Nhân sáu mắt, sau lưng quan tưởng ra Kim Ô Song Dực, mượn Kim Ô Song Dực vỗ cánh phi hành. Mà hiện tại, thân thể hắn lại biến hóa, từ hình thái thứ ba Thần Nhân sáu mắt của Nguyệt Linh, biến thành hình thái thứ hai Lục Mục Tinh Thiềm.

Thân thể Chung Nhạc ầm ầm biến hóa, thân thể ở giữa không trung, cơ hồ là trong nháy mắt đã hoàn thành cải tạo cơ da xương cốt, hóa thành một con quái vật Lục Mục Tinh Thiềm khổng lồ cao hơn hai mươi trượng, nhanh chóng rơi thẳng xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Con Lục Mục Tinh Thiềm kích thước cỡ một ngọn núi nhỏ rơi thẳng xuống mặt đất, đập cho núi rừng chấn động một trận. Ngay sau đó nó lại phóng người nhảy lên một cái, lao thẳng lên giữa không trung. Một lần nhảy chính là hơn mười dặm, sau đó lại một lần nữa ầm ầm rơi xuống. Hắn không ngừng nhảy nhót như bay, giống như một ngọn núi nhỏ không ngừng nhảy nhót, điên cuồng bỏ chạy về phía trước.

Vừa rồi hắn là phân nửa dựa vào pháp lực, phân nửa dựa vào nhục thân tiến hành phi hành lên đường. Mà hiện tại lại là hoàn toàn dựa vào nhục thân lên đường, áp lực đối với nhục thân càng lớn hơn. Bản thân Tinh Thiềm đã là lực mạnh vô cùng, cộng thêm thôi động hoàn toàn Bí cảnh Vạn Tượng, tốc độ so với vỗ cánh phi hành vậy mà còn nhanh hơn một chút.

- Quả nhiên là Nguyệt Linh!

Trên chiếc lâu thuyền cự hình kia, từng gã từng gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc nhìn thấy Chung Nhạc hóa thành Tinh Thiềm, không khỏi nhao nhao tức giận hừ lạnh. Vị lão giả Pháp Thiên Cảnh dẫn đầu kia cười lạnh một tiếng, sau đầu đột nhiên bay ra một bàn tay, vươn thẳng về phía trước. Chỉ thấy cái đại thủ kia càng lúc càng lớn hơn, khoảng cách vươn ra càng lúc càng xa, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, chụp thẳng về phía Chung Nhạc.

Bàn tay kia là do văn lộ Đồ đằng biến thành, trong lòng bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy thanh thiên bạch nhật, là một kích do cường giả Pháp Thiên Cảnh thôi động thiên địa pháp tướng đánh ra.

Trên lâu thuyền, đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc còn lại thản nhiên đứng yên, cũng không có xuất thủ. Tốc độ của Chung Nhạc quá nhanh, lâu thuyền lại cách quá xa, thần thông do bọn họ đánh ra căn bản là không thể đuổi kịp Chung Nhạc. Khoảng cách hơn năm mươi dặm, sợ rằng chỉ có thần thông của cường giả Pháp Thiên Cảnh mới có thể đuổi kịp tốc độ kinh người như vậy, bắt giữ được Chung Nhạc.

Vị cường giả Pháp Thiên Cảnh kia xuất thủ, mắt thấy đại thủ sắp sửa chụp lấy con Tinh Thiềm hai mươi trượng do Chung Nhạc biến thành kia vào trong tay, đột nhiên chiếc lâu thuyền chợt chấn động kịch liệt. Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, chiếc lâu thuyền đã bị một con quái vật khổng lồ xuyên thấu.

Chỉ thấy Bạch Liên Cự Mãng dài trăm trượng một hơi đụng thủng chiếc lâu thuyền này, thân thể cao lớn từ phía dưới khoang thuyền xuyên qua, mảnh gỗ vụn tung bay loạn. Đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc trên đầu thuyền từng tên từng tên đặt chân bất ổn.

- Hiếu Mang Thần Tộc, các ngươi chán sống rồi! Không ngờ lại dám can đảm cướp đoạt con mồi của ta!

Con Liên Hoa Mãng kia từ trong động khẩu khoang thuyền bò ra, trong miệng thét lên chói tai, cái đuôi đảo qua, giống như một cây cự trụ quét thẳng lên trên cột buồm. Cây cột buồm răng rắc một tiếng đứt đoạn, đám cường giả trên thuyền từng tên từng tên bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt lão giả Pháp Thiên Cảnh Hiếu Mang Thần Tộc kia trầm xuống, hai chân vững vàng đóng đinh trên boong thuyền, khống chế đại thủ Đồ đằng của chính mình chụp xuống Chung Nhạc. Hiển nhiên hắn không muốn từ bỏ cơ hội này, để cho Chung Nhạc chạy thoát.

Mà toàn thân con Liên Hoa Mãng kia quấn lấy chiếc lâu thuyền rách nát tả tơi này, thân thể mạnh mẽ phát lực, cả tòa lâu thuyền bị quấn tới chia năm xẻ bảy.

Thân thể lão giả Pháp Thiên Cảnh bất ổn, cự thủ Đồ đằng thoáng run rẩy một cái, đã thấy Chung Nhạc bay lướt qua đầu ngón tay hắn, thoát ra khỏi phạm vi bàn tay hắn bao phủ, ầm ầm đụng lên trên tấm bia đá trên đỉnh ngọn núi hoang, đụng sập tấm bia đá kể cả một khối lớn đỉnh núi, té xuống dưới chân núi khoảng chừng hơn mười dặm.

- Con rắn hoang ở đâu ra, lại dám làm hư đại kế của Hiếu Mang Thần Tộc ta!

Lão giả Pháp Thiên Cảnh kia nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể thoáng lay động, hiện ra ba cái đầu, vươn tay bắt lấy cái đuôi rắn của Liên Tâm, giơ thẳng lên cao, hung hăng nện thẳng xuống, lạnh lùng nói:

- Tự tìm đường chết!

Hiển nhiên hắn cũng không nhận ra Liên Tâm. Trên thực tế, toàn thể Đông Hoang cũng không có mấy kẻ biết được Liên Tâm rốt cuộc là Tinh Quái gì. Lúc này Liên Tâm đã hóa thành nguyên hình, lão giả Pháp Thiên Cảnh kia làm sao có thể nhận ra nàng?

Huống chi, cho dù có nhận ra nàng, lão giả Pháp Thiên Cảnh kia cũng không chút sợ hãi. Dù sao hắn cũng là Thần Tộc, tâm cao khí thịnh, căn bản là mặc kệ nàng có phải là đệ tử Sư Bất Dịch hay không, có phải là thế hệ thanh niên xuất sắc nhất Đông Hoang hay không, cũng đều nhất định đánh chết nàng.

Hắn nhận được mệnh lệnh, nhất định phải bắt giữ Long Nhạc về Hiếu Mang Thần Miếu tiếp nhận xử án. Mà Liên Tâm thì lại cần ăn tươi Long Nhạc, bù đắp lượng Long khí không đủ, thoát thai hoán cốt, lột xác thành Giao Long. Mục đích của hai người không nhất trí, tất sẽ có xung đột, đây là chuyện tất nhiên.

Thình thịch!

Một cái ném này của hắn, ném cho con Cự Mãng trăm trượng kia toàn thân thẳng tắp, hung hăng nện thẳng xuống, đập vào trong rừng núi bên dưới. Ngay sau đó ba cái đầu đồng thời rống giận, nhao nhao há miệng. Từng đạo từng đạo thần thông từ trong ba cái miệng phun ra, hóa thành từng tòa từng tòa đại ấn sơn hình, ầm ầm nện lên địa phương nơi Liên Tâm rơi xuống, xuất thủ tàn nhẫn tới cực điểm.

Mảnh núi rừng kia bị phá hủy không còn một mảnh. Lão giả Pháp Thiên Cảnh cũng không liếc nhìn một cái, phóng người nhảy lên, lao về phía địa phương Chung Nhạc rơi xuống. Nhưng lúc này, trong mảnh núi rừng bị tàn phá đến không còn hình dáng, cái thân rắn thật lớn lao thẳng lên cao, soạt soạt mấy cái, mạnh mẽ quấn lấy lão giả kia, kéo thẳng về phía mặt đất, đập cho lão giả kia đầu dưới chân trên, hung hăng nhét vào trong lòng đất.

Cái đuôi Cự Mãng rung lên một cái, rút lão giả kia từ dưới lòng đất lên, giống như đóng đinh vậy, không ngừng đóng mạnh vào trong lòng đất, liên tục phát ra mấy mươi đạo thanh âm đông đông đông.

Sau đó, cái đuôi Cự Mãng cuốn lấy lão giả kia, ném thẳng vào trong cái miệng rắn. Lão giả kia bị đánh tới mức mê mê man man, cả khuôn mặt đều là máu tươi. Mắt thấy hắn sắp sửa bị đưa vào miệng rắn, táng thân trong bụng rắn, chợt đột nhiên tỉnh táo lại, lắc mình lóe lên, biến ra thân thể Bàn Ngao, thân dài hơn tám mươi trượng, giơ tay xé rách đuôi rắn.

- Khiếu Nguyệt Thần Hống!

Ba cái đầu Bàn Ngao liên tiếp hống lên ba tiếng, hống tới mức trong tai mắt mũi miệng Cự Mãng phun ra máu tươi. Con Cự Mãng kia phun ra một ngụm khói độc, một cái đầu Bàn Ngao lập tức trúng độc, toàn bộ cái đầu cơ hồ biến thành nước mủ. Hai cái đầu còn lại lập tức tự thôi động pháp lực, trấn áp độc tính. Lão già kia không khỏi giận tím mặt, cao giọng quát lên:

- Các ngươi đi bắt giữ Long Nhạc! Ta giết chết con Cự Mãng này!

Tốc độ hai người bọn họ giao thủ cực nhanh, nhanh như tia chớp đã giao đấu qua không biết bao nhiêu đạo công kích.

Mà giờ phút này, đám cường giả Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh Hiếu Mang Thần Tộc còn lại bị bắn ra khỏi lâu thuyền. Bọn họ bất quá vừa mới ổn định lại thân hình, chiếc lâu thuyền chia năm xẻ bảy giữa không trung vẫn còn chưa rơi xuống đất. Một loạt giao thủ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, có thể thấy được tốc độ công kích của cường giả Pháp Thiên Cảnh kinh người tới mức nào, đáng sợ tới mức nào.

Đám cường giả Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh kia nghe hắn nói vậy, lập tức bay thẳng lên không trung, chạy thẳng về phía địa phương Chung Nhạc rơi xuống. Đột nhiên, một đạo xà mâu từ phía sau phóng tới, phốc một tiếng xuyên thấu thân thể một gã cường giả Đan Nguyên Cảnh thực lực mạnh nhất trong đó. Chính là Liên Tâm vừa mở miệng, phóng ra cái lưỡi dài phân nhánh của chính mình.

Gã cường giả Đan Nguyên Cảnh kia kêu thảm một tiếng, thân bất do kỷ hiện ra nguyên hình, hóa thành Bàn Ngao ba đầu, tế ra Hồn binh cường đại nhất của chính mình, chém về phía cái lưỡi rắn của Liên Tâm. Nhưng hỏa quang văng bắn khắp nơi, cũng không thể chặt đứt cái lưỡi dài kia.

Bàn Ngao ba đầu quay đầu lại không ngừng cắn xé, toàn bộ hàm răng cơ hồ đều bị đứt đoạn, cái lưỡi dài của Liên Tâm rung lên, chẻ con Bàn Ngao kia ra làm đôi.

Lão giả Pháp Thiên Cảnh kia gầm lên một tiếng, từ trong mi tâm bay ra một đạo trăng tròn, cắt đứt tận gốc cái lưỡi dài kia của nàng. Cái lưỡi dài của Liên Tâm mặc dù bị chặt đứt, nhưng không có một giọt máu mào chảy ra.

Cái lưỡi dài này ở giữa không trung giống như một con rắn không ngừng nhúc nhích bay lượn. Rõ ràng cái lưỡi kia đã bị nàng tu luyện thành binh, luyện chế lưỡi rắn của chính mình thành Hồn binh. Cái lưỡi rắn kia nhanh như chớp bay ngược trở lại, chém chết từng gã từng gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc đang lao về phía Chung Nhạc.

- Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang!

Lão giả Pháp Thiên Cảnh nhất thời nổi giận, bên dưới vầng minh nguyệt tròn vành vạnh kia xuất hiện một đạo đại hà, đại hà dâng trào xao động, đè thẳng lên trên người Liên Tâm. Không ngờ con sông lớn này lại là một dòng đại hà chân chính, đã bị luyện thành Hồn binh. Nó nhìn bề ngoài giống như chỉ có kích thước một hai trăm trượng, nhưng trọng lượng lại cực kỳ đáng sợ, tương đương với hơn mười ngọn núi lớn, vậy mà ép con Cự Mãng dị chủng trăm trượng Liên Tâm này tới mức thẳng tắp.

Vầng minh nguyệt kia từ giữa dòng sông bay lên, phân nửa chìm trong nước sông, phân nửa ở trên nước sông. Đạo trăng tròn kia vô cùng sắc bén, cơ hồ là chém thẳng Liên Tâm từ phần đuôi lên tới cái cằm, chém đứt con Cự Mãng này ra làm hai mảnh.

Rầm!

Một con Xích Luyện Cự Mãng thật lớn từ trong bụng Liên Tâm rơi ra, toàn thân Cự Mãng đã bị ăn mòn cả trăm ngàn lỗ thủng. Lão giả kia nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Hắn đang muốn tiếp tục thôi động vầng trăng tròn, chém đôi con Liên Hoa Mãng này, lại thấy con Liên Hoa Mãng này phảng phất như trút được gánh nặng, thân thể rung lên một cái, hất văng dòng đại giang kia, ngay sau đó đã biến thành một nàng nữ tử ôn nhu điềm tĩnh.

Nữ tử này chân đạp liên hoa, bộ dáng vô cùng thánh khiết, chỉ là trên lồng ngực bị cắt ra một đường dài, cơ hồ bị cắt làm hai nửa, toàn thân chảy đầy máu, lộ ra cực kỳ thê thảm.

- Sư tỷ, đợi một lát ta lại tiếp tục tiêu hóa ngươi!

Liên Tâm nhìn về phía lão giả kia, ngữ khí ôn nhu nói:

- Lão già kia, thừa dịp thân thể ta không tiện mà khi dễ ta, bây giờ đã tới lúc tiễn ngươi lên đường rồi!

Thanh xà mâu phân nhánh kia nhanh như tia chớp bay ngược trở về, rơi vào trong tay nàng. Liên Tâm tay cầm xà mâu, trên xà mâu vẫn còn máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Trong lòng lão giả Pháp Thiên Cảnh kia cả kinh, đảo mắt nhìn lại. Chỉ thấy giữa không trung từng cỗ từng cỗ thi thể đang ào ào rơi xuống. Đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc theo hắn tới đây vậy mà trong thời gian một cái nháy mắt đã bị xà mâu xuyên thấu toàn bộ, chết sạch chết sẽ.

o0o

Cách chiến trường hơn vạn dặm, trong Cô Hà Thành, Cô Hồng Tử, Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân đều đang cảm ứng địa phương biên giới. Bọn họ có thể cảm ứng được hai cỗ khí tức kinh khủng va chạm với nhau, hơn mười cỗ khí tức còn lại một cái tiếp theo một cái biến mất. Sau đó lại là những rung động càng khủng bố hơn truyền tới, hiển nhiên là động tĩnh do hai đại tồn tại Pháp Thiên Cảnh điên cuồng đánh giết tạo thành.

- Đệ tử Thần Tộc ta đang bị cường giả Yêu Tộc tàn sát! Rốt cuộc là ai lại có được thực lực như vậy?

Sắc mặt Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân đại biến. Hiếu Sơ Vân đột nhiên đứng dậy, dự định ly khai, đi tới biên giới chi viện cho lão giả Pháp Thiên Cảnh kia. Nào ngờ Cô Hồng Tử đột nhiên nói:

- Đi một người, kẻ còn lại sẽ chết!

Sắc mặt Lãng Thanh Vân khẽ biến, khuôn mặt có chút vặn vẹo:

- Cô Hồng Tử sư huynh nói như vậy là có ý gì?

- Ý gì?

Sắc mặt Cô Hồng Tử nhất thời lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:

- Ngươi lại là có ý gì, Lãng Thanh Vân? Ngươi cấu kết với Hiếu Mang Thần Tộc đối phó Lĩnh chủ bộ hạ ta, đó chính là tử tội. Ta trấn thủ biên quan, có quyền tiền trảm hậu tấu. Ngày hôm nay, lời nói của ta chính là như vậy. Ngươi rời khỏi Cô Hà Thành, Hiếu Sơ Vân sẽ chết ở chỗ này. Hiếu Sơ Vân rời khỏi Cô Hà Thành, ngươi sẽ chết ở chỗ này. Hai người các ngươi đồng thời rời khỏi, như vậy cả hai sẽ chết ở ngoài thành!

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm trên mặt hai người, lạnh như băng nói:

- Uống trà đi! Trà đều nguội rồi!