- Đoán chừng là dự định thông báo cho Sư Bất Dịch một tiếng… Không đúng!
Sắc mặt hắn nhất thời kịch biến, thân hình phá không bay đi. Chúc Dung Nhan Khâm vội vàng đuổi theo, hỏi:
- Phu quân, làm sao vậy?
- Tên Long Nhạc đi cùng với Bạch Trấn Bắc kia chính là Chung Sơn thị!
Sắc mặt Hạ Tông chủ tái nhợt, giận quá hóa cười, nói:
- Tiểu tử này đã làm tới tình trạng dùng giả tráo thật rồi, thậm chí ngay cả ta cũng có thể giấu diếm được! Không có khả năng có hai tên Long Nhạc, tất nhiên là một thật một giả! Kẻ đi theo bên cạnh Địa Tẩu tự nhiên là thật. Nếu hắn là giả, với khứu giác của Yêu Tộc, tất nhiên sẽ có thể phát hiện! Kẻ đi theo bên cạnh Bạch Trấn Bắc tất nhiên là giả!
Hai phu phụ lao đi nhanh như điện chớp, một đường truy tung tới. Sau khi tới hải quan, vừa truy hỏi một chút, trong lòng không khỏi lạnh cả người. Long Nhạc và Bạch Trấn Bắc đã rời khỏi hải quan hơn nửa ngày rồi.
Hạ Tông chủ đờ đẫn đứng ngây người tại chỗ, thật lâu không nói nên lời. Sau một hồi, hắn mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình tĩnh tới mức đáng sợ:
- Nhan Khâm, gọi Trọng Tấn, Trọng Quang tới đây! Còn có Hải Vương nữa, cũng đồng thời mời tới đây. Đông Hải là địa bàn cũ của Hải Vương, hắn quen việc dễ làm!
Trong lòng Chúc Dung Nhan Khâm nhất thời căng thẳng, vội vàng truyền tin, lo lắng nói:
- Đông Hải là địa giới của Long Tộc…
Hạ Tông chủ lạnh lùng nói:
- Trọng Lê Thần Tộc ta có bao giờ sợ Long Tộc chứ? Đưa tin cho bọn họ, để bọn họ đi Đông Hải, mang theo đầu của Chung Sơn thị trở về! Phu nhân, ngươi với ta triệu tập đại quân, san bằng Đại Hoang, san bằng Kiếm Môn cho ta!
Hắn điềm nhiên nói:
- Nhân Tộc đã chiếm giữ Đại Hoang quá lâu rồi, mà Trọng Lê Thần Tộc ta lâu nay điệu thấp hành sự, cũng đã trở nên trầm tịch quá lâu rồi. Đã đến lúc để cho tất cả chủng tộc thế gian kiến thức một chút nanh vuốt của Trọng Lê Thần Tộc ta. Liền bắt đầu từ san bằng Kiếm Môn đi!
Chúc Dung Nhan Khâm gật đầu, chuyển đạt nguyên vẹn lời nói của hắn cho Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, lại mời chào Hải Vương Sa Kỳ Sơn cùng một chỗ tiến vào Đông Hải. Cùng lúc đó, từng lộ từng lộ đại quân của Trọng Lê Thần Tộc cũng bị điều động, tập trung tới biên cương phía Bắc.
o0o
- Tên Chung Sơn thị kia vậy mà lại giảo hoạt tới như vậy!
Cũng không lâu lắm, Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Hải Vương Sa Kỳ Sơn đã đi tới hải quan. Sa Kỳ Sơn ở trong cơ thể Thần Nhân Võ đạo đã bị trọng thương, cho tới bây giờ vẫn như cũ còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hai hàng râu cá trên mặt run rẩy, cười hắc hắc nói:
- Ở trong biển, thuật truy tung của ta chính là thiên hạ vô song, hơn nữa còn có vô số con cháu, trải rộng khắp các nơi trong biển rộng. Chỉ cần Chung Sơn thị tiến vào trong biển, tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi tai mắt và cái mũi của ta. Bất quá, Long Tộc Đông Hải cũng không phải dễ trêu như vậy! Hai vị huynh đài, các ngươi có biện pháp gì không?
Hạ Trọng Tấn cười lạnh, nói:
- Trọng Lê Thần Tộc ta có Phược Long Kỹ tổ truyền, cho dù là Cự bá Long Tộc cũng chẳng đáng để ý tới! Chúng ta cứ việc tiến vào Đông Hải, nếu có Long Tộc xuất hiện, xem bọn họ có dám trêu vào chúng ta hay không!
Hạ Trọng Quang thì cẩn thận hơn một chút, nói:
- Vẫn là tận lực không nên kinh động tới Long Tộc. Dù sao chúng ta cũng thế đơn lực bạc. Sa tiên sinh ở trong biển sưu tầm mùi vị của hắn, chúng ta ở trên mặt biển tiếp ứng. Nếu gặp phải Long Tộc, tránh né một chút cũng không thành vấn đề!
Sa Kỳ Sơn lập tức nhảy vào trong biển, trong miệng đột nhiên phát ra quái thanh trầm bổng du dương. Trong hải dương, mấy trăm ngàn con cá mập nhất thời bị kinh động, từng con từng con nghe tin mà hành động, bơi lượn khắp nơi ngửi tới ngửi lui.
- Côn Bằng Thần Tộc để cho ta truy nã tên tiểu tử Long Nhạc kia, hóa ra là Thần Dực Đao đã rơi vào trong tay hắn. Nói như vậy, Long Nhạc và Chung Nhạc cũng chính là một người! Hắc hắc… Bảo bối Thần Dực Đao bậc này cần gì phải trả lại cho Côn Bằng Tộc, giữ lại bản thân ta dùng chẳng phải là càng tốt hơn sao… Tìm được rồi!
Tinh thần lực Sa Kỳ Sơn khẽ chấn động một cái, truyền tin cho Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, phóng đi cực nhanh về phía Bắc Hải.
o0o
Trên Kình Vương Thuyền, Chung Nhạc tĩnh tâm trở lại, lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ liên hệ với Khâu Cấm Nhi, nhất thời biết được Quân Tư Tà đã mệnh lệnh cho người trong Kiếm Môn đi khắp nơi mời viện quân, mà Thủy Tử An cũng đã lấy ra toàn bộ lệnh bài, đang có các lộ viện quân cuồn cuộn không ngừng chạy tới. Quân Tư Tà lại bày ra Tứ Kỳ Môn Trận ở dọc theo biên giới Nam Hoang, nhằm để đối kháng với Thánh khí Bát Long Trấn Thiên Phủ của Trọng Lê Thần Tộc. Hiện tại cường giả của Kiếm Môn đang ở nơi đó thao luyện tòa đại trận này.
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Lần này Trọng Lê Thần Tộc tới tấn công, nguy hiểm không nằm ở phía Nam Đại Hoang, mà là ở phía Tây và phía Đông! Bất quá ta đã mời Ngao Phượng Lâu và Bàn Long Kiếm tới hỗ trợ, hẳn là có thể trấn trụ được Tây Hoang Đông Hoang, giúp cho áp lực đối với Kiếm Môn giảm bớt một chút. Nếu Kiếm Môn có thể vượt qua nguy nan lần này, vậy sẽ không còn là một tiểu tộc chỉ biết sinh hoạt trong một bồn địa nhỏ bé nữa rồi!
Kiếm Môn đã không xuất hiện nguy cơ quá lớn, hắn cũng có thể yên tâm.
- Ta mượn miệng của Long Nhạc, nói cho người thiên hạ biết, Nguyên đan của ta có sơ hở. Cái này là sự thật! Lại nói Thần Ma một thể của ta có nguy hại, cái này lại là giả! Bây giờ còn cách Bắc Hoang một quãng đường, cũng là lúc nên luyện Nguyên đan ta thành Nguyên đan Thần Ma Thái Cực rồi!
Mi tâm hắn khẽ động, Nguyên đan bay ra, chiếu sáng thông thấu toàn bộ chiếc Kình Vương Thuyền. Chung Nhạc lại vận chuyển Thần Ma Thái Cực Đồ, thân hóa chân thân Phục Hy, thả Nguyên đan vào trong Thần Ma Thái Cực Đồ, tiến hành dung luyện. Chỉ thấy khỏa Nguyên đan này ở trong Thần Ma Thái Cực Đồ không ngừng bay tới bay lui, từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng giống như những sợi xích cực nóng, nhao nhao bay vào trong Nguyên đan, xây dựng Âm Dương, tái diễn Thần Ma đối lập. Sau đầu Chung Nhạc hiện ra sáu Bí cảnh Nguyên thần, Bí cảnh huyết mạch mở ra, khí huyết cuồn cuộn giống như biển rộng mênh mông, không ngừng xâm nhập vào trong Nguyên đan, ở trong Nguyên đan luyện ra Long văn đầu người thân rắn, mở ra Âm Dương và Thần Ma.
Bạch Trấn Bắc nhìn tới mức mắt hoa thần mê, đột nhiên nhớ tới Long Nhạc đã nói về sơ hở của Chung Nhạc, không khỏi rùng mình một cái, lẩm bẩm:
- Cái tên hư hỏng này! Tuổi còn trẻ đã xấu như vậy, lúc trưởng thành còn đáng sợ tới đâu đây?
Ngay cả Bạch Thương Hải cũng nhìn ra manh mối, trong lòng thầm nghĩ:
- Một chiêu này của Chung sư huynh thật sự tuyệt! Sợ rằng tương lai sẽ có không biết bao nhiêu tên gia hỏa ngã xuống trong tay hắn!
- Hửm? Bên ngoài có thật nhiều cá mập a!
Lúc này, Bạch Trấn Bắc đột nhiên kinh hãi thốt lên một tiếng, nhìn về phía bên ngoài khoang thuyền. Chỉ thấy ngoài đó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đàn cá mập số lượng lên tới mấy ngàn, bơi theo bên cạnh Kình Vương Thuyền. Hơn nữa số lượng đàn cá mập này cũng càng lúc càng nhiều.
- Đây là… Không tốt!
Sắc mặt Bạch Trấn Bắc kịch biến, đang định xuất thủ đánh chết đám cá mập này. Trong lúc bất chợt, toàn bộ đám cá mập đột nhiên bạo động, ào ào nhào tới, tuôn trào về phía Kình Vương. Thanh âm cắn xé chói tai truyền tới, Kình Vương nhất thời bị đám cá mập ăn sạch sạch sẽ sẽ, chỉ còn lại một cái khung xương thật lớn. Chiếc Kình Vương Thuyền gắn trên lưng khung xương không ngừng lắc lắc lư lư, chìm xuống đáy biển.