Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 509: Chúc Ngọc Sơn (1)



Ngoại thành Phong Cốc Thành của Yêu Tộc, Chung Nhạc đứng trên đỉnh một ngọn núi, tinh thần lực cuốn lên một khối cự thạch, tụ khí làm đao, không ngừng chạm khắc. Vô số đá vụn tung bay tán loạn, sau một lúc lâu, một tòa lương đình đã xuất hiện. Trong lương đình bày biện đầy đủ mọi thứ bàn đá, băng đá… Chung Nhạc ngồi xuống, từ trong Bí cảnh Nguyên thần lấy ra lá trà cùng hỏa lò, lấy nước từ trong khe núi, dùng hỏa lò nấu nước, lẳng lặng chờ đợi.

Trải qua thời gian chừng nửa ngày, giữa không trung lóe lên một đạo cầu vồng, rơi xuống bên cạnh hắn. Thân ảnh Cô Hồng Tử xuất hiện, hỏi:

- Chung sư đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì? Có chuyện gì thì cứ dùng Đồ Đằng Trụ liên hệ, cần gì phải gặp mặt? Nếu để cho Sư Bất Dịch phát hiện, sợ rằng sẽ khiến con sư tử già này hoài nghi!

Chung Nhạc mời hắn ngồi xuống, bỏ lá trà vào trong bình nước, mỉm cười nói:

- Đã lâu không gặp, có chút tưởng niệm sư huynh! Nói gì thì nói, cho dù Sư Bất Dịch có phát hiện ra ngươi và ta gặp nhau, cũng không hoài nghi tới trên đầu Long Nhạc a!

Cô Hồng Tử ngồi xuống, Chung Nhạc châm cho hắn một tách hương trà. Chỉ thấy nước trà bích lục trong suốt, bốc lên mùi thơm ngát, còn mang theo khí tức đắng chát, sau khí đắng chát lại có hậu vị thơm ngọt. Kỳ lạ nhất là loại trà này còn mơ hồ mang theo linh khí, có một loại vị đạo say lòng người.

Cô Hồng Tử cảm thấy toàn thân thoải mái, cất giọng khen:

- Trà ngon! Đây là trà gì vậy?

Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Đây là Long Đảm Hương! Mật rồng là đắng, nhưng trà là thơm! Đây là lá trà lấy được từ địa phương khổ hàn ở Bắc Hoang, do Tông chủ Bạch Trạch thị tặng cho ta. Mời sư huynh nếm thử!

Cô Hồng Tử nhấp khẽ một ngụm, lại tán thán một tiếng, nói:

- Ngươi còn bao nhiêu? Đưa cho ta một chút!

Chung Nhạc lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một bao Long Đảm Hương. Cô Hồng Tử nhanh tay giật lấy, đổ ra hơn phân nửa, trả bao trà chỉ còn lại gần phân nửa cho hắn, nói:

- Chung sư đệ, ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?

Chung Nhạc thử dò xét, nói:

- Ngươi thời gian dài như vậy cũng không lộ diện, ta còn không biết thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa. Hiện tại nhìn thấy thương thế của sư huynh đã khỏi hẳn, tu vi lại nâng cao một bước, ngu đệ cũng là yên lòng! Cô Hồng sư huynh, hiện tại Kiếm Môn trung hưng, có thể suất lĩnh Nhân Tộc quật khởi. Sư huynh ở lại Đông Hoang sẽ bị Sư Bất Dịch hạn chế rất nhiều, sao không cùng ta trở về Đại Hoang?

Cô Hồng Tử lắc đầu, ngữ khí tiêu điều nói:

- Trái tim ta như một con hồng tước cô độc! Kẻ trước đây có thể buộc ta lại cũng đã chết rồi, con hồng tước cô độc cũng nên được thả ra! Chung sư đệ, ân tình của Lão đầu tử, ta đã báo đáp xong, nửa đời sau ta muốn sống vì chính mình. Không sai! Ta có phân nửa huyết mạch Nhân Tộc, nhưng cũng có phân nửa huyết mạch Yêu Tộc. Có cường địch như Sư Bất Dịch ở một bên, trong lòng ta vô cùng hưng phấn. Nếu như tới Đại Hoang, ta hoàn toàn chứng thực cái danh kẻ phản bội, vậy sẽ thật sự không thể đặt chân ở Yêu Tộc nữa rồi!

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng, biết rõ trái tim hắn mạnh mẽ cứng cỏi, sẽ không bị chính mình thuyết phục. Cô Hồng Tử mỉm cười nói:

- Ta và ngươi vẫn là sư huynh đệ! Trong Kiếm Môn, ta chỉ quen biết ngươi, Lão đầu tử và Thủy lão đầu. Ta vốn là tề danh với Quân Tư Tà, tự nhiên không có khả năng chạy tới phía dưới nàng làm Trưởng lão, ta muốn làm chủ nhân của cả Đông Hoang này!

Chung Nhạc không khuyên nhủ hắn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cốc Thành, nói:

- Ta mời sư huynh tới đây, ngoại trừ muốn khuyên ngươi trở về Đại Hoang ra, còn có một chuyện khác nữa! Ta ở trong Băng Phong Cổ Thành của Bạch Trạch thị phát hiện ra một khỏa Tinh cầu Côn Tộc tương liên với Tổ Tinh. Lão tổ Bạch Hầu của Bạch Trạch thị phong ấn cái thông đạo kia, khiến cho ta nhớ lại một sự tình!

Cô Hồng Tử lẳng lặng lắng nghe, Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Lúc Sư Bất Dịch lựa chọn đồ đệ, ta phát hiện con gái của Thành chủ Phong Cốc Thành Chúc Tiên Nhi chính là Côn Tộc, bởi vậy ta hoài nghi Thành chủ Phong Cốc Thành cũng là Côn Tộc. Ta hoài nghi, con Mẫu Trùng Côn Tộc từ trong Bí cảnh Hắc Sơn chạy ra kia có liên hệ với Thành chủ Phong Cốc Thành!

Cô Hồng Tử chần chừ hỏi:

- Ý của ngươi là…

Chung Nhạc suy tư nói:

- Tên đại gia hỏa từ trong Bí cảnh Hắc Sơn bò ra kia, cực kỳ có khả năng có quan hệ với Tinh cầu Côn Tộc. Trên Tinh cầu Côn Tộc chính là có không ít Thần Ma. Ta vốn cho rằng Mẫu Trùng Côn Tộc cũng chỉ có một con như thế, cho dù có làm mưa làm gió gì trên Tổ Tinh, cũng chỉ có thể tạo thành chút bọt sóng nhỏ. Bất quá, nếu con Mẫu Trùng này là tới từ Tinh cầu Côn Tộc, vậy thì mười phần khủng bố rồi. Nếu nó có thần thông gì khác, mở ra một cái thông đạo khác, sợ rằng sẽ là một trận tai ương ngập đầu. Cho nên ta mời sư huynh tới đây, cùng với ta thăm dò một chút Phong Cốc Thành này!

Cô Hồng Tử nhất thời đứng dậy, uống một hơi cạn sạch tách trà Long Đảm Hương, dõi mắt nhìn về phía Phong Cốc Thành, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Được! Ta và ngươi cùng thử xem một chút!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Chúng ta lẻn vào Phong Cốc Thành, bắt giữ hắn…

- Không cần!

Cô Hồng Tử hét lớn một tiếng, toàn thân mang theo yêu khí cuồn cuộn phóng thẳng lên cao, ở giữa không trung hóa thành Thần Nhân đầu chim thân người, giơ vuốt chụp về phía trong Phong Cốc Thành, lạnh lùng nói:

- Thành chủ Phong Cốc Thành tính là thứ gì? Trực tiếp bắt tới khảo vấn là được, cần gì phải lẻn vào?