- Sư ca, ngươi đã tu thành Pháp Thiên Tượng Địa của Pháp Thiên Cảnh rồi sao?
Chung Nhạc lắc đầu, đặt tách trà xuống:
- Còn chưa có! Pháp Thiên Cảnh không dễ dàng tu thành như vậy, ta chỉ là đạp bằng chướng ngại trên phương diện công pháp mà thôi. Mấy ngày nay, ta đã đi dạo khắp các ngõ ngách trên Tổ Tinh, leo lên thiên không, đi xuống địa tâm, rốt cuộc đã tìm hiểu ra Pháp Thiên chi Pháp, Tượng Địa chi Tượng. Trên phương diện công pháp, ta đã không còn bất cứ chướng ngại nào nữa. Hiện tại nhu cầu chính là tăng lên tu vi, tự nhiên sẽ có thể đột phá, tu thành Pháp Thiên Cảnh!
Đình Lam Nguyệt hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao khi ta nhìn ngươi, so với nhìn những Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh khác còn cảm thấy rung động hơn? Những Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh khác mặc dù thần thông quảng đại, nhưng không có mang tới cho ta cảm giác trời cao đất rộng. Mà ngươi, mà ngươi…
Nàng không nói tiếp, nhưng Khâu Cấm Nhi lại hiểu được ý của nàng. Ngay một khắc Nguyên thần Chung Nhạc nhập thể kia, mang tới cho các nàng cảm giác so với những cường giả Pháp Thiên Cảnh khác thì càng mãnh liệt hơn, càng rung động hơn, có một loại ý cảnh trời cao đất rộng. Những Trưởng lão Cự đầu Pháp Thiên Cảnh khác rất ít kẻ nào cụ bị loại ý cảnh này, chỉ là mang tới cho người khác một loại cảm giác cường đại vô biên. Nhưng so với Chung Nhạc, sự cường đại của bọn họ lộ ra có chút trống rỗng, có chút hư huyễn.
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Đây là sự khác biệt giữa Tượng với Bất Tượng, Pháp với Bất Pháp!
Đình Lam Nguyệt nghe giống như lọt vào trong sương mù, mà Khâu Cấm Nhi thì lại là lòng có sở ngộ.
Mấy ngày nay Chung Nhạc tìm hiểu thiên địa, lĩnh ngộ đạo lý biến hóa của thiên địa vạn vật, thôi diễn Thần Ma Thái Cực Đồ của chính mình tới Pháp Thiên Cảnh. Mà những Trưởng lão Kiếm Môn khác lại là tuần tự mà tiến tu luyện, đi con đường là con đường của tiền nhân, lĩnh ngộ đối với Pháp Thiên Cảnh cũng là lĩnh ngộ của tiền nhân, không có bao nhiêu thứ là của mình, cho nên Chung Nhạc mới nói bọn họ là Bất Pháp, Bất Tượng.
Chung Nhạc chính là tự lĩnh ngộ ra công pháp của chính mình, san bằng con đường tu luyện, bởi vậy lĩnh ngộ của hắn đối với Pháp Thiên Cảnh so với đám Trưởng lão kia thì thâm hậu hơn rất nhiều, thần diệu hơn rất nhiều. Một cái là học của người khác, một cái là chính mình lĩnh ngộ, tự nhiên là có chỗ bất đồng. Có thể nói, hiện tại trên Tổ Tinh, có thể siêu việt hắn trên phương diện tạo nghệ Pháp Thiên Cảnh, đã là lác đác không có mấy.
Mà tu vi vẫn chưa đạt tới Pháp Thiên Cảnh, Chung Nhạc cũng không gấp gáp. Tu vi là từng bước một đề thăng lên, không có khả năng xuất hiện tình huống vừa mới tỉnh ngộ liền lập tức đột phá được. Hắn đã lĩnh ngộ thấu triệt công pháp Pháp Thiên Cảnh của chính mình, đã thanh trừ mọi chướng ngại trên đường tu luyện, tu thành Pháp Thiên Cảnh là sự tình nước chảy thành sông, có gấp gáp cũng không thể gấp gáp được. Chỉ cần tu thành Pháp Thiên Cảnh, những cái khác không dám nói, trong các cao thủ đỉnh cao trên Tổ Tinh này, Chung Nhạc tuyệt đối có một chỗ dành riêng cho chính mình.
o0o
Cũng tại thời điểm hắn tìm hiểu thấu triệt Pháp Thiên Cảnh, trong Hắc Sơn Hãm Không Thánh Thành xa xa tại Đông Hoang, thân thể Long Nhạc đột nhiên chấn động, không tự chủ được hiện lên một tia khí tức ý cảnh cao xa.
- Long Nhạc, ngươi sắp đột phá, tu thành Pháp Thiên Cảnh rồi sao?
Thanh âm Sư Bất Dịch vang lên, ngữ khí kinh ngạc nói.
Lúc này Long Nhạc đang ở trong Phủ Thành chủ, báo cáo công tác với Sư Bất Dịch. Ngoại trừ hắn ra, Lãng Thanh Vân và Lưu Thanh Sơn cũng đang có mặt ở đây, cùng nhau báo cáo công tác. Nghe được lời nói của Sư Bất Dịch, Lãng Thanh Vân và Lưu Thanh Sơn đều nhất thời kinh hãi, liên tục nhìn về phía Long Nhạc, trong lòng cũng đều rung động. Long Nhạc khẽ gật đầu một cái, không kiêu căng không xiểm nịnh nói:
- Đệ tử trong lúc bất chợt lòng có cảm giác, lĩnh ngộ ra Pháp Thiên chi Pháp, Tượng Địa chi Tượng. Cảm thấy trắc trở tu thành Pháp Thiên Cảnh đã không còn, trước mắt đột nhiên một mảnh quang minh!
Ánh mắt Sư Bất Dịch chớp động, cười ha hả, nói:
- Đồ nhi tốt! Không hỗ là đồ nhi tốt của ta! Ngươi có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tu thành Pháp Thiên Cảnh, vi sư rất là vui mừng! Rất là vui mừng a!
Hắn liếc nhìn về phía cặp mắt Long Nhạc ánh, trong lòng sát niệm đại động:
- Ta cho tới bây giờ cũng không thể luyện thành Minh Vương Thần Nhãn, công pháp thủy chung vẫn có một điểm sơ hở cực lớn. Lần trước lão đầu Phong Thường chính là dựa vào sơ hở này để phá đi chân thân Minh Vương của ta. Bất quá, tiểu tử Long Nhạc này đã luyện thành Âm Dương Song Đồng, bổ toàn được Yêu Thần Minh Vương Quyết, tu luyện tới mức không có nửa phần sơ hở, không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào. Hiện tại hắn sắp sửa tu thành Pháp Thiên Cảnh, cách thời điểm ta thu hoạch Thần Nhãn cũng đã rất gần…
Hắn sớm đã có dự định từ trước, muốn móc lấy Minh Vương Thần Nhãn của Long Nhạc, di dời lên trên con ngươi con mắt thứ ba của chính mình. Hiện tại Long Nhạc sắp sửa tu thành Pháp Thiên Cảnh, cách thời gian hắn thu hoạch thành quả lại gần hơn một bước, trong lòng hắn sao có thể không kích động được?
Bất quá, tiến cảnh tu vi của Long Nhạc cũng khiến cho hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nhanh như vậy đã sắp sửa tu thành Pháp Thiên Cảnh rồi, so với hắn năm xưa còn nhanh hơn rất nhiều.
- Không thể đợi hắn tu thành Thông Thần Cảnh được, nhất định phải tại thời điểm hắn tu thành Chân Linh, hạ thủ móc lấy Minh Vương Thần Nhãn của hắn. Bằng không, nếu tên tiểu tử này tu thành Thông Thần Cảnh, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn!
Trong lòng Sư Bất Dịch âm thầm cảnh giác, vẻ mặt lại vẫn tươi cười. Lãng Thanh Vân và Long Nhạc bình thường không hợp nhau, cũng không có lên tiếng, nhưng Lưu Thanh Sơn lại giao hảo với Long Nhạc, tiến lên nói lời chúc mừng. Sư Bất Dịch nhìn ba người như vậy, cảm khái nói:
- Vi sư tổng cộng có năm đệ tử, Xích Luyện và Liên Tâm chịu khổ bất trắc, chỉ còn lại ba người các ngươi. Hiện tại vi sư bị lão nhi Phong Thường kia phá đi chân thân Minh Vương, thân mang ẩn tật, thỉnh thoảng lại phát tác, không biết chính mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Vi sư chỉ là nghĩ tới cơ nghiệp của Yêu Tộc ta, cho nên mới đau khổ chống đỡ. Nếu các ngươi lại không đồng lòng, chỉ sợ vi sư có chết cũng không nhắm mắt!
Vừa nói dứt lời, liền ho khan không thôi. Lãng Thanh Vân, Long Nhạc và Lưu Thanh Sơn đều bày ra bộ dáng cảm động, luôn miệng khuyên giải an ủi, không ngừng thề thốt, nói đệ tử tuyệt sẽ không hai lòng, tất sẽ hòa thuận với các sư huynh đệ. Sư Bất Dịch vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:
- Thầy trò thân thiết một nhà, đây mới là khí tượng của Yêu Tộc ta!
Bốn thầy trò nhìn nhau, bật cười ha hả, xuân phong ấm áp nhộn nhạo khắp Phủ Thành chủ.
o0o
Lúc này ở trong Ma Tộc, công tử Ba Tuần thực lực siêu quần, đã sớm lăn lộn ra danh tiếng không nhỏ, đặt song song với đám Lão tổ chuyển thế Tu La, Diêm Ma, xưng hùng khắp Bát Hoang Ma Tộc, cộng thêm Ma Hậu nương nương, được xưng là Ma Tộc Thập Kiệt.
Lúc này Bát Hoang Ma Tộc đã rơi vào một mảnh hỗn loạn, như rắn mất đầu. Các tộc không ngừng chinh chiến, cướp đoạt địa bàn, nhấc lên từng tràng từng tràng tinh phong huyết vũ. Công tử Ba Tuần được chúng nữ Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi âm thầm giúp đỡ, cũng chiếm cứ một địa bàn không nhỏ, suất lĩnh Ma binh Ma tướng bộ hạ, chiêu binh mãi mã, trắng trợn mở rộng địa bàn, ở trong Bát Hoang đánh ra một cái Thánh địa, đặt tên là Dục Giới Tự Tại Thiên, tự xưng là Tự Tại Thiên Chủ, được Ma Tộc tôn xưng là Ma Ba Tuần. Bộ hạ của hắn đoàn đoàn mỹ nữ như mây, đại khái bởi vì công tử Ba Tuần là đệ nhất mỹ nam tử Ma Tộc, cho nên dẫn tới nữ tử các tộc nhao nhao đầu nhập vào.
Một ngày này, Ba Tuần đột nhiên lòng có cảm giác, không khỏi bật cười ha hả, nói với chư nữ: