Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 558: Tặng thuốc



Quy Khư quỷ dị như vậy, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tới đây mới chỉ một hai ngày nhưng liên tục gặp hiểm nguy, hơn nữa lần nào cũng quỷ dị như vậy, nói không sợ thì là nói dối.

Chỗ dựa của Chung Nhạc là Tân Hỏa và ngọn đèn đồng tàn tạ này. Mà giờ Tân Hỏa ngủ mất rồi, không còn chỗ dựa vững chắc nhất, tiếp theo không biết sẽ còn những nguy hiểm gì nữa, liệu có vượt qua được không, hắn thật không dám chắc.

Ví dụ như lần này, tóc của cái đầu lâu kia quấn lại thành sợi thừng là hắn không đối phó nổi rồi. Nếu không phải có Tân Hỏa thì chắc chắn là chết!

Nhưng giờ không còn sự giúp đỡ của Tân Hỏa nữa, tiếp theo hắn phải dựa vào bản thân để ứng phó với nguy hiểm!

Chung Nhạc định thần lại, cất đèn đồng vào nguyên thần bí cảnh, ngẩng lên nói:

- Cấm Nhi, chúng ta đi thôi!

Đi không được bao xa, Khâu Cấm Nhi đột nhiên nói:

- Sư ca nhìn đạo thần quang kia có phải ánh sáng của thần dược không?

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, thấy trên không trung thần quang bừng sáng, thoang thoảng có hương hoa thổi tới, là dị tượng chỉ có khi có thần dược.

- Lại một cây thần dược nữa!

Chung Nhạc nhìn cây củ cải trên vai mình, nói:

- Đây chính là nơi ở của cây Bản Lam Đại Thần mà ngươi nói sao?

Hồ Tam Ông lắc đầu, lộ vẻ không hiểu:

- Đây cách Xích Thủy Hà quá gần, không lý nào lại có thần dược. Lần trước có cây thần dược ngốc nghếch chạy tới đây liền bị tên dưới nước kia bắt ăn mất. Lẽ nào lại có một tên ngốc khác lại tới nữa?

Chung Nhạc trầm ngâm, nói nhỏ:

- Cấm Nhi cẩn thận, e đó là cạm bẫy.

Khâu Cấm Nhi gật đầu, giờ nàng không còn là tiểu nha đầu ngốc nghếch không biết gì nữa rồi. Giờ nàng cũng là đường chủ của Kiếm Môn, trải qua không ít trận chiến đấu, cũng đã gặp rất nhiều hung hiểm. Trận chiến với Trọng Lê thần tộc, Chung Nhạc không tham gia nhưng nàng thì đã trải qua trận chiến tàn khốc đó.

Nàng đã trưởng thành rồi.

Hai người tiến về phía trước, không lâu sau tới một khu vườn hoang phế khác, xung quanh đều là những bức tường đổ nát. Đây có lẽ là di tích của một khu thần điện, rất hoang tàn. Dưới lòng đất chốc chốc còn bốc khói trắng.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không nhìn cây thần dược kia mà nhanh chóng nhìn xung quanh. Khâu Cấm Nhi tim khẽ động, nhìn Chung Nhạc:

- Sư ca…

Chung Nhạc mừng rỡ, chớp mắt nói:

- Không có ai.

Khâu Cấm Nhi khựng người, hiểu ý, nói:

- Đúng là không có luyện khí sĩ khác, xem ra chúng ta lấy được cây thần dược này rồi!

Chung Nhạc thầm khen cô nương này thông minh, nói:

- Nhưng mà, tuy thần dược ở ngay trước mắt thì chúng ta cũng phải cẩn thận hành sự. Quanh thần dược đều có phong cấm do thần ma để lại, qua mười vạn năm nhưng chưa chắc phong cấm đã biến mất. Vừa rồi chúng ta đi qua sông còn bị thương, phải trị thương đã. Đến khi nào hồi phục trạng thái đỉnh phong hãy hái thần dược.

Khâu Cấm Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Hai người ngồi xuống bên cạnh vườn, Chung Nhạc lấy ra thần dược lấy trộm từ Quỷ thần tộc. Cây thần dược này khác với những loại khác, cành lá giống như bàn tay, quả thì giống như viên ngọc kẹp giữa ngón cái và ngón giữa.

Niệm Châu Quả, đây chính là tên của cây thần dược này.

Chung Nhạc hái hai quả Niệm Châu Quả xuống đưa Khâu Cấm Nhi một quả, cười:

- Vừa rồi chúng ta đã ăn một quả Thần Dị Quả, rất có ích, tu vi đại tnăg, nhưng Niệm Châu Quả thì chưa ăn. Không biết nó có công hiệu gì?

Diêm Chấn tinh thần khẽ chấn động:

- Hai luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh này đúng là may mắn, lại có được hai cây thần dược, nhưng hai cây thần dược đều sẽ có lợi cho ta.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mỗi người ăn một quả Niệm Châu Quả, đột nhiên thân thể chấn động, bên tai vọng lại tiếng tế tự vang vọng. Trong thức hải tinh thần lực trào dâng cuồn cuộn!

Tinh thần lực của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều rất cường đại, hai người đều đã tu luyện lôi đình đồ đằng văn, mượn lôi đình tôi luyện tinh thần lực. Tinh thần lực của Chung Nhạc đã tới mức biến thành lôi trì, Khâu Cấm Nhi cũng không hề thua kém.

Lúc này, ăn Niệm Châu Quả xong, tin thần lực trong lôi trì ở thức hải hai người tăng lên điên cuồng, nước dâng thuyền lên, tốc độ tăng nhanh đến dọa người!

Diêm Chấn nấp trong bóng tối nhíu mày, thầm nghĩ:

- Sao chúng lại dùng thần lực ở đây tu luyện? Theo lẽ thường, thấy thần dược, chỉ cần không phát hiện xung quanh có mai phục thì bất cứ luyện khí sĩ nào cũng đều đi hái thuốc, lẽ nào chúng nhìn thấy có bẫy?

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi ngồi là ngồi liền nửa ngày, đến khi dược lực của Niệm Chu Quả và Thần Dị Quả luyện hóa hết mới đứng dậy.

Hai người họ, bất luận là tinh thần lực hay nhục thân đều có sự nhảy vọt!

Diêm Chấn cũng rất kiên nhẫn, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không động thì hắn cũng không động.

- Giờ chúng đã luyện hóa dược lực của thần dược, chắc sẽ đi hái thuốc chứ?

Hắn nghĩ bụng:

- Huyền Âm Ma Kỳ của ta là thần binh của sư tôn Diêm La Tam Thánh, chỉ cần chúng lọt vào kỳ trận là sẽ không chịu nổi trong khoảnh khắc, lập tức sẽ bị luyện thành tro bụi!

Chung Nhạc đứng dậy đi về hướng cây thần dược trong vườn. Diêm Chấn mừng rỡ, đột nhiên Khâu Cấm Nhi nói:

- Sư ca, huynh đã đói chưa?

- Vừa hay hơi đói rồi.

Chung Nhạc dừng bước, cười nói.

Khâu Cấm Nhi lấy ra các túi thức ăn, Chung Nhạc ngồi xuống, hai người họ vừa ngồi ăn vừa nói chuyện. Lại nửa canh giờ trôi qua, Diêm Chấn vẫn nhẫn nại đợi hai người ăn no.

Cuối cùng Chung Nhạc đứng dậy, cười nói:

- Ta đi hái thuốc.

Diêm Chấn phấn chấn hẳn, chỉ cần Chung Nhạc bước vào Huyền Âm Bách Ma Kỳ là sẽ phát động chiêu chí mạng. Nhưng lại thấy Chung Nhạc đi ra ngoài vườn hoa, vừa hay đứng bên ngoài Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận. Đột nhiên pháp lực trào dâng biến thành một bàn tay lớn chui vào trận pháp, tóm lấy cây thần dược, vèo một cái thu về, cất vào trong nguyên thần bí cảnh của mình.

- Xong!

Chung Nhạc quay trở lại, cười:

- Sư muội, chúng ta đi thôi!

Diêm Chấn há hốc mồm, vườn hoa này rộng tới mấy dặm, hắn đã tính toán kỹ lưỡng, cho dù là cự phách Chân Linh Cảnh, tới thánh địa như Quy Khư này thì phạm vi vươn xa của pháp lực cũng không thể tới được cây thần dược kia, buộc phải vào trong ma trận của hắn mới hái được.

Chủ yếu là vì áp chế ở đây quá mạnh, pháp lực cần có tinh thần lực điều khiển, yêu cầu rất lớn về tinh thần lực. Cho dù là cự phách Chân Linh Cảnh thì tinh thần lực cũng không thể vươn ra xa như vậy trong Quy Khư.

Tinh thần lực bị Quy Khư áp chế, vươn xa một khoảng là sẽ bị đè nát, pháp lực tan rã, thần thông không thể thi triển được.

Không ngờ Chung Nhạc sau khi dùng Niệm Châu Quả tinh thần lực lại đại tăng, đứng bên ngoài ma trận vẫn hái được cây thần dược. Kết quả này khiến hắn sững sờ!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nói cười đi ra ngoài như chẳng biết chuyện gì, cứ như không biết bộ dạng của Diêm Chấn.

- Hoa viên này không thể dụ người khác trúng mai phục, vậy thì bố trí thêm một vòng nữa, cái này phải rộng hơn, ta không tin các ngươi có thể tránh được!

Từng lá hắc kỳ bay lên, Diêm Chấn biến thành làn khói đen bay đi xa, vòng qua Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tới nơi cách đó vài chục dặm.

Tinh quang lóe lên trong mắt Diêm Chấn, hắn cắm các lá cờ đen xuống đất, bày ra Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận, rộng hơn kfy trận vừa rồi, phạm vi bao phủ rộng hơn nhiều.

Rồi hắn lấy ra cây thần thảo Phượng Thần Chu lấy được khi giết Quỳ Long Tử, chôn Ngọc Hoa Bình bên dưới Phượng Thần Chu xuống đất, che đi để Chung Nhạc không nghi ngờ.

Bố trí xong xuôi, Diêm Chấn thổi một hơi khí, Phượng Thần Châu lập tức chiếu sáng lên tận tầng mây. Diêm Chấn cười khảy, biến thành khói đen ẩn mình.

- Sư ca, đúng là may mắn, đây lại có một cây thần dược nữa kìa!

Giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ của Khâu Cấm Nhi vọng lại.

Diêm Chấn nghiến răng, nghĩ:

- Lần này các ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu. Chỉ cần ngươi bước vào trận pháp của ta là các ngươi sẽ về Tây Thiên ngay. Mọi bảo vật trên người các ngươi sẽ thuộc hết về ta.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đi nhanh tới, Chung Nhạc nhíu mày, mở thần nhãn ra nhìn quanh, trong bụng đã hiểu cả, cười:

- Quả nhiên là may mắn, tính cả cây thần dược này là chúng ta có bốn cây thần dược rồi.

Chung Nhạc bước về phía Phượng Thần Châu, Khâu Cấm Nhi đột nhiên nói:

- Sư huynh có đói không?

Diêm Chấn trong bóng tối suýt nữa thì hộc máu, tí nữa thì chửi thành tiếng:

- Các ngươi vừa ăn rồi được chưa hả?

Cũng may Chung Nhạc lắc đầu, cười:

- Không đói, sư muội đợi lát, ta đi hái cây thần dược kia rồi chúng ta đi luôn.

Khâu Cấm Nhi cười:

- Sư ca, lần này muội hái nhé?

Chung Nhạc gật đầu:

- Cũng được, muội đứng trên kiếm của ta.

Hắn lấy Bằng Vũ Kim Kiếm ra, phập một tiếng cắm xuống đất. Khâu Cấm Nhi tiến lại đứng trên kiếm, miệng lẩm nhẩm, nàng cầm một hạt giống, nó càng ngày càng mọc dài, nháy mắt đã biến thành sợi thanh đằng dài tới mấy chục dặm. Thanh đằng cuốn một cái cả Phượng Thần Châu và Ngọc Hoa Bình dưới đất lên.

Diêm Chấn cuống cuồng, hắn đã chịu thua thiệt một lần, lẽ nào lại bị lần hai?

Tâm niệm khẽ động, hắn định dùng Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận chặt đứt thanh đằng, nhưng không ngờ pháp lực của hắn trào dâng nhưng Bách Ma Kỳ không hề động đậy, bị một luồng năng lượng cực lớn áp chế.

Đúng lúc này, Khâu Cấm Nhi đang lấy được Phượng Thần Châu và Ngọc Hoa Bình lên cất vào nguyên thần bí cảnh, cười:

- Sư ca, huynh nói xem phía trước còn có thần dược không?

Diêm Chấn giật mình:

- Là thanh kiếm đó, tiểu tử này cắm thanh kiếm xuống một lá Huyền Âm Ma Kỳ dùng pháp lực định Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận!

Vừa rồi hắn điều khiển ma trận nhưng thực ra là đối kháng với pháp lực của Chung Nhạc!

Chung Nhạc rút kiếm, thản nhiên nói:

- Ta đoán có lẽ không dễ dàng hái được thần dược vậy đâu. Dù sao người ta tới đây cũng không lâu, cho dù ám toán được mấy luyện khí sĩ thì cũng không thể có nhiều thần dược như vậy được. Hai cây thần dược đã là giới hạn của hắn rồi.

- Hai vị lại nhìn thấu được thủ đoạn của ta, khiến ta mắc lừa hai lần!

Diêm Chấn sát khí bùng phát, đột nhiên hiện thân bên cạnh Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, hừ lạnh một tiếng, mặt tối sầm:

- Ta vốn không định đích thân ra tay nhưng không ngờ các ngươi lại láu cá như vyậ. Xem ra ta phải đích thân ra tay tiễn hai vị lên đường thôi.

Chung Nhạc mỉm cười, cây củ cải Hồ Tam Ông trên vai hắn nhìn Diêm Chấn, kinh ngạc:

- Thì ra hai cây thần dược vừa rồi là do hắn cố tình bày ra. Tên này đúng là ngu ngốc, cố tình tặng thần dược cho các ngươi?

Diêm Chấn đại nộ, hét lớn:

- Ma bộc, ra đây!