Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 562: Nam Thiên Môn



Hồ Tam Ông đại nộ:

- Ta không phải phản đồ! Ta không cho hắn biết không phải hoa của Đương Quy là có dược tính tốt nhất, rễ của hắn mới là tốt nhất. Lá của Long Quỳ có độc, Tử Tương Quả có hiệu quả tuyệt nhất. Ta còn chưa cho hắn biết Sài Hồ cần phải phơi khô đến chết, cũng không cho hắn biết Bản Lam toàn thân là bảo vật, càng không cho hắn biết Bát Bảo Cảnh Thiên ăn tươi là tốt nhất!

Năm cây thần dược sắc mặt tái mét, Long Quỳ nữ oa oa ôm Tử Tương Quả trên đầu khóc rống lên. Đương Quy tiểu đồng ôm chân mặt tái trắng, Sài Hồ nhảy chồm chồm, Cảnh Thiên thì như bị đóng băng, Bản Lam lão ông thì tức tới toàn thân run rẩy, ngất luôn đi.

Chung Nhạc bật ngọn tay cái:

- Tam Ông là người có tinh thần chính nghĩa, họ sao biết được nỗi khổ của Tam Ông? Không cần để ý tới họ, chúng ta tiếp tục.

Hồ Tam Ông đã hỏng hỏng luôn:

- Ta từng gặp mấy cây Bàn Đào Thần Thụ, nhưng chúng rất cao ngạo, ỷ thân phận địa vị cao trước nay đều không coi những cây thần dược như bọn ta ra gì, gọi bọn ta là “dã dược”. Nơi chúng ở ở khắp thần thổ, thần thổ những nơi khác thì khô cằn, không có dinh dưỡng gì, chỉ thần thổ mà có chúng ở là chất lượngt ốt nhất. Ta từng tới đó, định trộmg một ít thần thổ nhưng cuối cùng bị đuổi ra.

Chung Nhạc có hứng thú, Hồ Tam Ông nói tiếp:

- Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, lần trước ta vào đó cũng là thập tử nhất sinh. Nó vô cùng quỷ dị, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ toi ngay. Những cây Bàn Đào sống ở đó cũng không muốn rời đi.

Chung Nhạc hỏi kỹ càng, vị trí mà Bàn Đào xuất hiện thần dược trong Quy Khư gọi là thần thổ, Bàn Đào ở đó đã không còn nhiều, chỉ lác đác vài cây.

Ngoài Bàn Đào Thần Thụ ra ở đó còn có các loại thần dược khác nữa, thực lực mạnh hơn, khó bắt hơn nhiều.

Lần trước, khi Hồ Tam Ông tới đó, có mấy cây quả thực đã kết quả Bàn Đào, số lượng cũng không quá nhiều.

Còn cây Bàn Đào Mẫu Thụ ở đâu thì Hồ Tam Ông không biết, chắc hẳn ở nơi nguy hiểm hơn nữa.

- Thần thổ?

Chung Nhạc trầm ngâm:

- Tới thàn thổ có thể di rời vài cây Bàn Đào Thần Thụ không?

Hồ Tam Ông lắc đầu, cười khảy:

- Đám thần thụ đó rất lợi hại, đừng nói là di rời, cho dù ngươi tiếp cận thôi cũng cực khó. Tới đó thì ngươi sẽ biết lợi hại thôi!

Cây củ cải này đi trước dẫn đường, Chung Nhạc theo chân hắn không ngừng tiến sâu vào Quy Khư. Trên đường đi có vô số nguy hiểm. Vì luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh tới đã kinh động những bộ xương thần ma quỷ dị còn lại. Chốc chốc lại thấy trong sương mù có xương cốt khổng lồ của thần ma.

Không chri vậy, còn có những nơi cực kỳ nguy hiểm, Chung Nhạc nhìn thấy biển lửa do thần hỏa tạo thành. Lửa cháy hừng hực đến nay vẫn còn cháy, còn mãnh liệt hơn Thái Dương Thần Hỏa trong Thái Dương Diệu Kim, không biết là thần hỏa ở tầng thứ nào. Có mấy bộ xương thần ma đi ra từ trong màn sương, khi vào trong thần hỏa bị thiêu thành tro bụi!

Hắn còn đi qua một cái hồ nước, tận mắt thấy có luyện khí sĩ định vượt hồ, nhưng kết quả chân vừa chạm nước đã tan chảy.

Luyện khí sĩ đó còn có một món thần binh, thần binh rơi xuống hồ cũng tan chảy theo.

Hồ nước này có lẽ là một loại ma thủy, do ma thần hơn chục vạn năm trước để lại, tầng thứ quá cao, vượt xa thần binh ma thần binh thông thường.

Ma thủy thần hỏa hung mãnh như vậy, không có cả khả năng lấy đi, cũng không có thần binh nào chặn được uy lực của thủy hỏa vì thế Chung Nhạc chỉ có thể ngưỡng mộ cảm thán.

Hắn gặp nơi nguy hiểm như vậy cũng đành đi đường vòng. Mà thứ còn nguy hiểm hơn trong Quy Khư đó là một loại quái phong. Là quái phong trong sương mù, gió thôi sương mù di chuyển, đi tới đâu là khiến mọi vật ở đó bị tiêu hóa.

Trên đường hắn tránh hết những nơi nguy hiểm, cũng không phát hiện thêm thần dược nữa, lại thấy không ít những cây nhìn giống thần dược nhưng thật ra lại là Oán Hồn Quả là mồi nhử.

- Thần dược trong Quy Khư có lẽ đều biết luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh tới đây nên mới trốn hết. Nếu không phải ta có Hồ Tam Ông dẫn đường thì cũng không thể nào tìm được mấy cây thần dược như Bát Bảo Cảnh Thiên.

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Thần dược thành tinh, biết ẩn nấp. Những cây thần dược này quá hiểu về Quy Khư, nếu thật sự trốn thì đương nhiên sẽ không dễ gì tìm thấy.

Quan trọng hơn là mục đích chuyến đi lần này của Chung Nhạc không phải những cây thần dược đó mà là Bàn Đào có thể kéo dài tuổi thọ. Luận về giá trị thì Bàn Đào hơn vô số lần so với những cây thần dược này.

- Huống hồ trong thần thổ cũng có không ít thần dược, không cần thiết phải lượn lờ bên ngoài.

Chung Nhạc và Hồ Tam Ông đi vạn dặm, dần dần có một luồng khí tức nạng nề truyền tới, Chung Nhạc có thể cảm nhận được bước chân ngày một nặng nề, thân thể ngày một nặng nề, như vác cả một ngọn thần sơn mà đi vậy.

- Sắp tới thần thổ rồi.

Hồ Tam Ông căng thẳng nói:

- Tới thần thổ nhất định phải cẩn thận, ở đó nhiều nơi nguy hiểm hơn ở ngoại giới hàng trăm nghìn lần!

Chung Nhạc nhìn về phía xa, khẽ chấn động. Thấy một cánh cửa cao không biết bao nhiêu dặm ở phía trước, nguy nga hoành tráng. Cho dù cánh cửa đã sập một bên nhưng vẫn có thể nhận thấy khí thế hùng vĩ năm xưa!

- Nam Thiên…

Chung Nhạc nhìn kỹ mấy chữ trên cửa, lắc đầu, nhận ra được hai chữ, còn một chữ thì đã bị hủy rồi.

- Cánh cửa này ẩn chứa ý cảnh rất sâu sắc…

Hắn dừng bước ngẩng lên nhìn, tim khẽ động, cánh cửa này có chút giống với Kiếm Môn Quan Tưởng Đồ mà môn sinh Kiếm Môn tu luyện, nhưng hùng vĩ thần kỳ hơn.

Nhìn cánh cửa này hắn không khỏi có cảm giác hồn phách từ trong cơ thể nhảy ra bước qua cảnh cửa này.

Chung Nhạc đã sáng tạo ra Quan Tưởng Đồ tinh diệu, cao thâm hơn Kiếm Môn Quan Tưởng Đồ trước kia, nhưng so với cái Nam Thiên gì đó này thì thua kém rất nhiều.

Kiếm Môn Quan Tưởng Đồ của hắn tuy có tinh diệu nhưng không được đại khí hùng hồn như cánh cửa này. Nhìn cánh cửa này có cảm giác linh hồn thoát ra nhập vào thiên địa!

- Nếu dung hòa ý cảnh của Nam Thiên gì đó này vào Kiếm Môn Quan Tưởng Đồ, tu luyện chắc chắn sẽ dễ dàng hồn phách xuất khiếu hơn!

Chung Nhạc quan sát cánh cửa, nói nhỏ.

- Cánh cửa này chính là Nam Thiên Môn.

Hồ Tam Ông nhìn rồi nói:

- Mấy năm trước không đến mức tàn tạ thế này. Gần đây tồi tàn hơn nhiều rồi. Nam Thiên Môn này quá cao, khi vào lỗ đen Quy Khư bị phá vỡ, càng ngày càng thảm hại. Có lẽ mấy nghìn năm nữa có lẽ chỉ còn cái căn cơ. Đi vào Nam Thiên Môn là tới thần thổ rồi.

Chung Nhạc vẫn tiếp tục quan sát kỹ càng cánh cửa, tái hiện Nam Thiên Môn trong thức hải, đợi khi về Kiếm Môn tiếp tục hoàn thiện Kiếm Môn Quan Tưởng Đồ.

Hắn đi vào Nam Thiên Môn, thấy vùng thần thổ này khác với những nơi khác. Ở đây có nhiều di tích thần điện thần cung, cung điện khổng lồ. Cột trụ khổng lồ đổ la liệt, còn có những bức tượng cao tới tận trời, tượng đã tan nát không còn nhận ra hình dạng gì nữa.

Ngoài điểm đó ra, nơi đây vẫn có núi rừng, cây cỏ xanh tươi um tùm, khác hẳn với cảnh tượng hoang tàn ở bên ngoài.

Áp lực ở đây cũng lớn hơn nhiều, Chung Nhạc càng vào sâu thì áp lực càng lớn.

Trên vùng thần thổ này đừng hòng dùng được bất cứ loại thần thông nào để phi hành. Cho dù là các loại thần thông phòng ngự, tấn công, phạm vi công kích và bao phủ cũng sẽ thu gọn lại rất nhiều.

Trong núi rừng và di tích cung điện ở đây có ánh sáng rất hoa lệ.

Đột nhiên Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, sáu quầng sáng hiện ra sau lưng. Một thanh ma đao chém xuống sau lưng hắn, chém trúng sáu quầng sáng. Bằng Vũ Kim Kiếm từ bên trogn bay ra, keng một tiếng đỡ thanh ma đao.

Chung Nhạc không quay đầu lai, lật tay tung một chưởng về phía sau, đỡ bàn tay lớn của luyện khí sĩ ma tộc. Uỳnh một tiếng nổ lớn, luyện khí sĩ ma tộc kia ngã về phía sau.

Chung Nhạc tiến về phía trước, nhân lúc đó quay lại nhìn thì thấy một luyện khí sĩ ma tộc lấy lại thăng bằng, thanh ma đao bay lượn trên đầu.

Phía sau thanh ma đao đó hiện ra hư ảnh của một vị ma thần, là dị tượng của tự thân ma đao, có lẽ là một món ma thần binh vô cùng bá đạo!

- Trong Côn Luân Cảnh lại có luyện khí sĩ lợi hại như vậy, đỡ được thiên đao của ta!

Vị luyện khí sĩ ma tộc kia cánh tay tê rần, thân hình biến thành một làn khói chui vào trong rừng, tiếng cười vọng lại:

- Tha cho ngươi lần này!

Chung Nhạc không đuổi theo, chỉ khẽ nhíu mày.

Luyện khí sĩ ma tộc này có lẽ là nhân vật tầng thứ thiếu niên ma thần, cường giả trong ma tộc, thực lực không hề thua kém hắn.

- Kẻ này vừa rồi tiềm phục tới đằng sau, ta suýt nữa đã không phát hiện ra khí tức của hắn. Liên tụ gặp hai luyện khí sĩ A Đà Cảnh đều cường hãn như vậy. Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh đều không thể coi thường.

Hắn lấy lại tinh thần, tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau, phía trước có dao động khí tức, thần thông. Có luyện khí sĩ đang giao đấu tại đây. Chung Nhạc tim khẽ động, tiến về hướng đó.

Từ xa hắn cảm nhận được cường độ của thần thông là biết thực lực của luyện khí sĩ đang giao đấu vô cùng cường đại, là luyện khí sĩ Pháp Thiên Cảnh đỉnh cấp, trong đó có hai vị không hề thu kém Diêm Chấn.

Trận giao đấu này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Chung Nhạc còn chưa tới gần thì đã kết thúc rồi.

- Thì ra là Chung sư huynh.

Thường Khanh đứng trước thi thể của một luyện khí sĩ ma tộc, bên cạnh còn có hai luyện khí sĩ khác đang tìm kiếm nguyên thần bí cảnh của luyện khí sĩ ma tộc kia. Thường Khanh nhfin Chung Nhạc, cười:

- Chung sư huynh cũng tới nơi này thực hiếm có. Còn nhớ lời chúng ta nói trên Dao Trì vân đài không?

Chung Nhạc nhìn thi thể luyện khí sĩ ma tộc, hơi khựng người. Luyện khí sĩ ma tộc này chính là vị đã đánh lén hắn trước đây không lâu.

Hắn nheo mắt:

- Thực lực của luyện khí sĩ ma tộc này rất mạnh, Thường Khanh lại giết được hắn, thực lực không phải tầm thường…

Hai vị luyện khí sĩ đi cùng Thường Khanh đều là cường giả Pháp Thiên Cảnh, nhưng thực lực thì không phải xuất chúng, vì thế chủ lực giết người kia chỉ có thể là Thường Khanh!

- Không biết Chung sư huynh suy nghĩ thế nào rồi?

Thường Khanh tiến lại, hai tay rút vào trong ống tay áo, cười.

Chung Nhạc vẻ mặt thản nhiên, lắc đầu:

- Không có hứng thú.

- Chung huynh thật sự từ chối ta sao?

Thường Khanh cười càng tươi hơn.

Chung Nhạc mỉm cười:

- Vậy thì sao?

Hai luyện khí sĩ kia lục soát hết nguyên thần bí cảnh của luyện khí sĩ ma tộc, tiến lại, mừng rỡ nói:

- Thường Khanh sư huynh, có ba cây thần dược, một món ma thần binh, một món thần bình. Có giết luôn hắn không?

Thường Khanh nhìn Chung Nhạc, cười:

- Vậy thì phải xem Chung huynh có bao nhiêu thần dược.

Chung Nhạc cười:

- Chín cây, đủ để Thường Khanh huynh động tâm chứ?

Hắn mở nguyên thần bí cảnh, tám cây thần dược khác tỏa thần quang, dị hương lan tỏa.