- Tiểu tử này ẩn giấu có chút sâu a! Song Linh Song Nguyên Thần chính là Nguyên thần chỉ trong truyền thuyết mới có. Nguyên thần mạnh nhất của Côn Lôn Cảnh ta chính là Tiên Thiên Nguyệt Linh và Bạch Hổ Chi Linh, hắn vậy mà đồng thời có được cả hai cái!
Một cái đầu khác của thiếu niên Thiên Ngô kêu lên:
- Mấu chốt nhất chính là, hắn rốt cuộc là nam hay nữ?
Một cái đầu khác lại kêu lên:
- Rõ ràng thoạt nhìn là nam, sao đồng thời lại cũng là nữ được?
Chung Nhạc cũng thoáng ngẩn ra, trong lòng nhất thời cảm thấy hoang đường. Nguyên thần Thần Nhân ba chân là nam, mà Nguyên thần Tây Vương Mẫu lại là nữ. Giới tính của Nguyên thần vốn là do hồn phách quyết định, hồn phách lại do nhục thân quyết định. Nhục thân là nam, Nguyên thần cũng sẽ là nam, nhục thân là nữ, Nguyên thần cũng sẽ là nữ. Mà Thường Khanh hiển nhiên là đồng thời có được đặc thù của cả nam lẫn nữ, cho nên mới khiến cho Nguyên thần của hắn cũng là một nam một nữ. Chẳng lẽ thân thể của hắn vừa là nam cũng vừa là nữ sao?
- Thường Khanh, ngươi làm sao luyện thành được vậy?
Một cái đầu trong tám cái đầu của thiếu niên Thiên Ngô hiếu kỳ dò hỏi. Thường Khanh bật cười ngạo nghễ, thanh âm lúc nam lúc nữ, lúc thô lúc mảnh:
- Sau khi ta tiến vào Quy Khư, đã tìm được mấy gốc Thiên Thần Thảo. Ăn vào đám Thần dược này gia tăng tu hành, lúc này mới đột phá, tu thành Chân Linh. Ta ẩn giấu cho tới bây giờ, chính là vì thời điểm này một lưới bắt hết tất cả các ngươi, diệt trừ toàn bộ cường giả, độc chiếm tài phú toàn bộ Quy Khư…
Thiên Thất không nhịn được, nói:
- Ta muốn hỏi là, ngươi làm sao có thể luyện chính mình trở thành không nam không nữ, cũng không hỏi ngươi làm sao tu thành Chân Linh!
- Nói mau! Nói mau!
Mấy cái đầu còn lại của thiếu niên Thiên Ngô nhao nhao thúc giục. Sắc mặt Thường Khanh nhất thời trầm xuống, hai tay nhét vào ống tay áo, cười lạnh nói:
- Thứ không biết sống chết! Ta đã mở ra hết thảy toàn bộ Cực cảnh, chỉ còn lại Cực cảnh của Chân Linh Cảnh là chưa tu thành. Các ngươi lấy cái gì đấu với ta? Chung Sơn thị, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết, đồ vật trong tay áo ta rốt cuộc là cái gì sao? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi kiến thức một chút a…
Hai tay hắn cuối cùng cũng rút ra khỏi ống tay áo, trong tay xuất hiện một ống trúc dài chừng năm tấc. Hai đầu ống trúc đều có phong ấn. Thường Khanh mở lớp giấy phong ấn ra, lộ ra một ngụm nước trong suốt bên trong ống trúc. Ngụm nước này trong suốt giống như ánh trăng vậy, ống trúc vừa mới mở ra, nguyệt quang giống như yên hoa từ trong ống trúc bay ra. Ngụm nước này cũng không nhiều lắm, thể tích chỉ cỡ một nắm tay mà thôi.
Thường Khanh nhìn chằm chằm Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy, lộ ra thần sắc si mê, lẩm bẩm:
- Đây chính là Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy! Chính là Chí Bảo Chi Thủy! Nó trân quý tới thế nào, ngươi có biết không? Nó là Thánh vật của Thiên Đình thời điểm khi Lục Đạo ngày trước còn chưa tan vỡ. Thần thủy trong Dao Trì của Tây Vương Mẫu Quốc Côn Lôn Cảnh so ra vẫn còn kém xa nó. Nghe nói, Thần thủy này chính là bảo vật do Tiên Thiên Thái Âm Chi Thần lưu lại, tặng cho Luân Hồi Đại Thánh Đế. Hôm nay các vị có thể chết bởi Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy này, tuyệt đối là vinh hạnh bằng trời a. Bản thân ta là Tiên Thiên Nguyệt Diệu Linh Thể, đủ để giá ngự nó…
Ngụm nước từ trong ống trúc chảy ra kia từ từ dâng lên, phiêu phù trên không trung, mang theo mỹ cảm khiến cho người ta hít thở không thông. Thần uy của nó cũng đồng dạng khiến cho người ta hít thở không thông.
Thần uy khủng bố chưa từng thấy từ trong dòng thủy lưu chảy xuôi trên không trung lan tràn ra, khiến cho người ta cực kỳ kinh sợ. Thường Khanh còn chưa thôi động dòng nước này, đã khiến cho người ta không nhịn được sinh ra cảm giác không thể chống cự. Thần uy của nó thậm chí còn bắt đầu áp chế pháp lực, Nguyên thần của tất cả các cường giả bốn phía. Thần thủy lưu động trong nguyệt quang giống như một vị Thần Nữ xinh đẹp nhất vậy, trong sự mỹ lệ tràn ngập cảm giác hủy diệt hết thảy. Đây chính là Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy!
Sắc mặt đám người Tu Đà Di đại biến. Uy năng của Thần thủy này quá mạnh mẽ, trong lòng bọn họ cũng không khỏi thấp thỏm. Sắc lệnh và Thánh lệnh mà tổ bối cấp cho bọn họ có thể ngăn cản được uy năng của Thần thủy này sao?
Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên, quang luân sau đầu khẽ động, cây đèn đồng rách nát tả tơi bay ra. Hắn dự định lấy ra Thần Dực Đao. Thần Dực Đao cũng là át chủ bài của hắn. Lúc trước hắn đại chiến với đám cường giả này, thủy chung vẫn không dùng tới Thần Dực Đao. Một là chưa cần thiết, hai là uy lực của Thần Dực Đao quá lớn, khi sử dụng tiêu hao cũng quá lớn. Hơn nữa, chỉ sợ Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu có thủ đoạn thu lại thanh Thánh khí của Côn Bằng Thần Tộc này. Mà hiện tại, hắn đã không thể không sử dụng thanh Thánh khí này.
Kim kiếm bằng vũ bay vào trong cây đèn đồng, nâng kiện Thánh khí vô cùng to lớn kia lên, bay ra ngoài cây đèn. Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng:
- Không biết kiện Thánh khí Côn Bằng Thần Tộc Thần Dực Đao này có thể ngăn cản được Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy không…
Trong lòng hắn cũng không quá nắm chắc. Dù sao đây cũng là bảo vật do một tôn Tiên Thiên Thần tặng cho Luân Hồi Đại Thánh Đế.
Thường Khanh mỉm cười, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào dòng thủy lưu trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Các vị, hiện tại các ngươi có thể… chết đi!
Oanh!
Hắn thôi động Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy, đám Thần thủy nhất thời đột nhiên biến hóa, biến thành đại thủy ngập trời. Từng con từng con Thủy Long dữ tợn hung ác tuôn trào ra bốn phương tám hướng, đồng thời công kích về phía đám cường giả kia.
Sắc mặt đám người Tu Đà Di, Dư Huy kịch biến, vội vàng thôi động Thần binh Ma Thần binh của chính mình chém thẳng về phía đám Thủy Long đập mặt mà tới kia. Từng kiện từng kiện Thần binh Ma Thần binh nhất thời bị Thần thủy bao phủ, trực tiếp tiêu thất trong dòng nước, không còn tung ảnh.
Mà lúc này, sắc mặt Chung Nhạc chợt trở nên cổ quái, cũng không thôi động Thần Dực Đao, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía miệng đèn. Chỉ thấy trên miệng cây đèn đồng rách nát tả tơi đèn này, một viên minh châu tròn trịa từ từ dâng lên, mạnh mẽ nhảy một cái, bay ra khỏi cây đèn đồng.
Viên minh châu kia càng lúc càng lớn, biến thành một thủy tinh cầu thật lớn phiêu phù trên đỉnh đầu hắn. Trong thủy tinh cầu, một vị Thần Nữ xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông đang lẳng lặng nằm trong đó.
Soạt!
Đám Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy bay múa đầy trời đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía khỏa thủy tinh cầu này.
Sắc mặt Thường Khanh kịch biến, liên tục thôi động pháp lực, nhưng cũng không thể khống chế được Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy. Chỉ thấy đám Thần thủy này ào ào chui vọt vào trong thủy tinh cầu, biến mất không thấy đâu nữa. Trong tay hắn chỉ còn lại một ống trúc trống rỗng.
Sắc mặt Thường Khanh còn đang ngẩn ngơ, nắm tay của Chung Nhạc đã hung hăng nện thẳng lên trên mặt hắn.