Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 607: Một lưới bắt hết (1)



Toàn bộ đám người Tu Đà Di, Thường Khanh đều lâm vào tuyệt vọng. Đây chính là một trận tuyệt sát, một trận tuyệt sát không có bất kỳ sinh cơ nào, hơn nữa còn là trận tuyệt sát do bản thân bọn họ tạo thành, chẳng trách được người khác.

Kẻ phát động trận tuyệt sát này thật ra cũng không phải Chung Nhạc, mà là những tồn tại sau lưng bọn họ, như Tây Vương Mẫu, Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc, A Thác Thiên Chủ… Chính là do những tồn tại này có tư tâm, tuyển chọn những đệ tử, hậu đại siêu quần bạt tụy nhất của chính mình, lưu lại Sắc lệnh hoặc là Thánh lệnh lên trên người bọn họ, dùng để bảo hộ bọn họ, để bọn họ có thể giữ được tính mạng, thuận lợi mang về Bàn Đào Thần Quả, giúp cho chính mình kéo dài tuổi thọ. Mà chính do hành động này, đã tạo thành trận tuyệt sát này.

Đương nhiên, trong thời gian mười vạn năm này, Luyện Khí Sĩ của A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh đã từng tiến vào Đại lục Quy Khư không biết bao nhiêu lần, đã có không biết bao nhiêu đời Luyện Khí Sĩ tiến vào nơi này. Các đời Luyện Khí Sĩ trước trước sau sau tiến vào nơi này, cộng lại ít nhất cũng có hơn năm mươi vạn. Trong số đó, những Luyện Khí Sĩ tử vong chính là chiếm đa số. Có thể sống sót trở về dù sao vẫn là số ít. Nhưng giống như lần này, vô số Sắc lệnh và Thánh lệnh ở trong một không gian không lớn lắm đồng thời cùng một chỗ bạo phát, khiến cho các tinh anh trong Luyện Khí Sĩ toàn quân bị diệt, sợ rằng vẫn là lần đầu tiên.

Trong chuyện này, kẻ có công lao lớn nhất tự nhiên chính là Chung Nhạc. Nếu hắn không khiến cho nhiều cường giả như vậy rơi vào trận đại loạn đấu này, cũng sẽ không dẫn phát phản ứng dây chuyền, khiến cho nhiều Sắc lệnh, Thánh lệnh như vậy đồng thời bạo phát.

- Tình huống này, chỉ có tiến vào cây đèn đồng, nói không chừng còn có thể tránh thoát được một kiếp!

Toàn thân Chung Nhạc run rẩy, vội vàng lấy cây đèn đồng ra, dự định chui vào lánh nạn. Nhưng đột nhiên đúng lúc này, một đạo Thần quang chợt từ trong cơ thể hắn bạo phát, bao phủ toàn thân hắn. Mà trên người đám cường giả còn lại cũng xuất hiện từng đạo từng đạo kim quang, bao phủ toàn thân tất cả mọi người vào trong.

Truyền tống Kim phù tại thời khắc mấu chốt này đã bị thôi động, bắt đầu tiếp dẫn bọn họ rời khỏi Đại lục Quy Khư, trở về Côn Lôn Cảnh và A Đà Cảnh.

Bá bá bá!

Từng đạo từng đạo kim quang bao phủ thân thể bọn họ bay thẳng lên không trung, biến thành từng đạo từng đạo quang mang bay ra ngoài thiên ngoại.

- Truyền tống Kim phù!

Có người mừng tới mức chảy nước mắt. Uy năng của Sắc lệnh, Thánh lệnh thật sự quá đáng sợ. Bị uy năng đám của Sắc lệnh, Thánh lệnh này bao phủ, trong lòng bọn họ sớm đã tuyệt vọng rồi. Không ngờ tại thời khắc này, Chư Thần Chư Ma tại A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh lại kịp thời triệu hoán bọn họ, triệu hồi bọn họ trở về A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh, khiến cho bọn họ có thể tránh thoát một kiếp này.

Dư Huy mở miệng kêu lớn:

- Chung Sơn thị, lần này ta tha cho ngươi một mạng, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Vô số đạo kim quang hội tụ lại thành từng đoàn từng đoàn, trong khoảnh khắc đã bay ra khỏi Đại lục Quy Khư. Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy đám kim quang bay ra có tới hơn hai trăm đạo, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra cũng có không ít Luyện Khí Sĩ vẫn chưa vượt qua huyết hà, trái lại tránh thoát một kiếp này…

Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một tiếng, trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối:

- Nếu đám Thần Ma kia triệu hoán trễ thêm một chút nữa, đám gia hỏa này sẽ toàn quân bị diệt rồi!

Đột nhiên, Chung Nhạc thoáng ngẩn ra. Thần Nhãn thứ ba của hắn nhìn xuyên qua từng đạo từng đạo Thần quang, nhìn được trong mấy đạo Thần quang vậy mà không phải là Luyện Khí Sĩ, mà là từng cây từng cây Thần dược. Một cây trong số đó chính là Lục Đạo Quả Thụ. Cây Lục Đạo Quả Thụ này quả nhiên cũng đã rời khỏi Quy Khư, dự định tiến vào Côn Lôn Cảnh hoặc A Đà Cảnh để lánh nạn.

- Lần này, Đại lục Quy Khư thật sự sẽ triệt để bị hủy diệt sao?

Hắn dõi mắt nhìn về phía Đại lục Quy Khư càng ngày càng xa dần. Chỉ thấy phiến Đại lục này đang bay về phía một cái hắc động khổng lồ ở xa xa. Cái hắc động kia giống như là hắc ám vĩnh hằng vậy, rất nhiều thái dương và ngôi sao không ngừng bị hắc động xé rách thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng bị nó nuốt chửng sạch sẽ. Đại lục Quy Khư sắp sửa một lần nữa tiến vào hắc động Quy Khư, sợ rằng sau này cũng sẽ không thể nhìn thấy phiến Đại lục thần kỳ này nữa rồi.

- Không biết Bàn Đào Mẫu Thụ có thể trốn thoát một mạng hay không? Không biết sau này còn có thể gặp lại nàng nữa không? Đế Lâm Lão Mẫu, hy vọng ngươi có thể sống sót đi ra! Hy vọng sau này chúng ta còn có ngày gặp lại!

Hắn thu hồi ánh mắt, để mặc cho quang lưu truyền tống cuốn đi. Bởi vì tốc độ lưu quang di chuyển quá nhanh, cho nên mọi người ai cũng không thể công kích các Luyện Khí Sĩ bên trong những đạo quang lưu khác, cho nên ai nấy chỉ có thể yên yên tĩnh tĩnh chờ đợi bị truyền tống tới địa điểm mục tiêu.

Đại lục Quy Khư càng lúc càng xa. Dọc theo đường đi, đám người Chung Nhạc lại nhìn thấy từng chiếc từng chiếc Chiến hạm, từng tòa từng tòa cung điện đổ sụp, đổ nát thê lương. Từng cỗ từng cỗ thi cốt Thần Ma vô cùng cường đại, còn có từng tôn từng tôn Thần Nhân nhục thân hoàn hảo không chút hao tổn. Những di tích cổ lão, những di sản Côn Lôn Thiên Đình này lại một lần nữa bị kéo trở về trong hắc động Quy Khư.

Đám quang lưu truyền tống càng lúc càng nhanh hơn, lướt qua những Tinh hệ hỗn loạn, xuyên qua những biển lửa tinh tế hừng hực, lướt qua những không gian loạn lưu, thông đạo vãng sinh, vượt qua từng khỏa từng khỏa ngôi sao, từng vầng từng vầng thái dương… xẹt qua trong vũ trụ hắc ám trầm tịch.

Chung Nhạc nhắm mắt lại, một lần nữa thôi động Thần Ma Cửu Chuyển Tế Tự Pháp, tiến hành tế diệt Nguyên đan của chính mình, bắt đầu Nguyên đan chuyển thứ tám.

o0o

Thời gian hai ngày trôi qua, Chung Nhạc mở mắt ra. Lúc này, hắn đã tu thành chuyển thứ tám, đã trọng luyện xong Nguyên đan, chỉ còn kém một chuyển cuối cùng, sẽ có thể luyện thành Cửu Chuyển Nguyên Đan. Đột nhiên, hắn đảo mắt quan sát đám quang lưu truyền tống bốn phía, cảm giác được một chút cổ quái.

- Vẫn là hơn hai trăm đạo quang lưu truyền tống… Kỳ quái! Có chút không đúng lắm!

Sắc mặt Chung Nhạc trở nên ngưng trọng:

- Vì sao toàn bộ các quang lưu truyền tống đều vẫn luôn hướng về cùng một phương hướng? Giữa A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh còn có không ít những Tinh hệ hỗn loạn và các thời không loạn lưu. Phương hướng các Luyện Khí Sĩ của A Đà Cảnh trở về hẳn phải không cùng phương hướng với các Luyện Khí Sĩ của Côn Lôn Cảnh mới đúng, vì sao cho tới bây giờ vẫn còn chưa tách ra?

Da đầu hắn nhất thời tê dại. Lưu quang truyền tống của các Luyện Khí Sĩ A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh cho tới bây giờ vẫn chưa tách ra, sợ rằng cũng không phải là chuyện tốt gì.

- Trừ phi A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh đã trọng điệp lại với nhau, hoặc là các Thần Ma của A Đà Cảnh đã rời khỏi A Đà Cảnh, ở trên đường đi tới Côn Lôn Cảnh, triệu hoán các Luyện Khí Sĩ của bọn họ!

Sắc mặt Chung Nhạc kịch biến, có một loại cảm giác không rét mà run.

Vận chuyển A Đà Cảnh ra khỏi Tinh hệ hỗn loạn và thời không loạn lưu tự nhiên là chuyện tình không có khả năng làm được, ít nhất các Ma Thần của A Đà Cảnh tuyệt đối không thể làm được. Thế nhưng các Ma Thần của A Đà Cảnh rời khỏi A Đà Cảnh, ở trên đường đi tới Côn Lôn Cảnh ôm cây đợi thỏ, như vậy hoàn toàn có thể làm được. Chỉ có lời giải thích này mới có thể nói xuôi được.

- Nguy rồi!