Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 649: Tử thần tới gần



Chung Nhạc bùng nổ sát ý, chỉ hận không thẻ lập tức lột da con rắn này nấu lên ăn giải hận!

Diêm Ma Ha lại nhìn hắn, ánh mắt đầy ma tính, sát ý nặng nề, giọng khàn khàn nói:

- Chung Sơn thị, chúng ta cược thêm lần nữa thế nào hả? Côn tộc của ngươi ta có thể trong một cái búng tay là luyện hóa được nó biến thành cổ trùng của ta! Nếu ta không thể ngươi có thể giữ lại phương pháp tế luyện đó. Nếu ta làm được thì phế đi! Ngươi có cược không?

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, cười:

- Được, ta cược!

Hắn cho tinh thần lực tràn ra biến đại não Xuân Bao Nhi thành dịch lỏng, lạnh băng băng nói:

- Tôn thần, ngươi luyện hóa đi!

Diêm Ma Ha sững người nhìn thi thể Xuân Bao Nhi, có chút bối rối.

Xuân Bao Nhi chết rồi thì luyện hóa thế nào?

Vừa rồi hắn vô cùng tự tin có thể lấy lại được thể diện, dù sao Chung Nhạc mới là Pháp Thiên Cảnh, cho dù là thiên tài thì tu vi vẫn không bằng hắn.

Chung Nhạc tế luyện Xuân Bao Nhi là dùng Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, môn công pháp này hắn từng tế luyện. Cách tế luyện của Chung Nhạc hắn thấy có phần qua loa, khó lòng lọt mắt ma thần như hắn, loại bỏ lạc ấn của Chung Nhạc có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn không ngờ rằng Chung Nhạc lại quyết đoán như vậy. Một mặt đồng ý đánh cược, một mặt trực tiếp phá hủy đại não của Xuân Bao Nhi.

Xuân Bao Nhi với Chung Nhạc mà nói đúng là một trợ thủ đắc lực, dù sao từng tu luyện tới Thông Thiên Cảnh. Nhục thân đã luyện thành thần kim, vô cùng chắc chắn, ngay thần kiếm cũng không chém được.

Côn tộc như vậy nếu đưa về Kiếm Môn thì Kiếm Môn tương đương với có một vị cự phách Thông Thần Cảnh tọa trấn. Hơn nữa còn là cự phách Thông Thần Cảnh nghe theo mọi mệnh lệnh của Chung Nhạc!

Xuân Bao Nhi có thể giúp thực lực Kiếm Môn tăng vọt, Chung Nhạc luyện hóa hắn cũng là để nó bảo vệ Kiếm Môn.

Nhưng Chung Nhạc nói giết là giết, quyết đoán giết chết Xuân Bao Nhi khiến mọi người đều không thể ngờ!

Thời gian một cái búng tay qua đi, Chung Nhạc mặt không biểu cảm, nhìn qua yêu thần Dư Văn Cử, phẩy ống tay áo rồi quay người bỏ đi.

Dư Văn Cử giật mình, cảm nhận được hàn ý từ trong mắt hắn, thầm nghĩ:

- Tên này thủ đoạn độc ác, quyết đoán dị thường, hơn nữa lại rất thông minh, không thể giữ lại được, chắc chắn sẽ thành địa họa. Nếu Diêm Ma Ha không giết hắn thì ta phải đích thân động thủ. Tuyệt đối không được để hắn sống trở về. Nếu hắn sống quay về thì chỉ e ta sẽ bị báo thù!

Phương Kiếm Các cất thi thể của Xuân Bao Nhi đi, tự lẩm bẩm:

- Luyện hóa xong dung nhập vào thần kiếm của ta thì có thể giúp thần kiếm của ta tiến một bậc.

Trận ác chiến này tuy có nhiều người tử thương, nhưng Côn tộc trong huyền băng thông đạo thì chết cả, còn có không ít con bị luyện khí sĩ ma tộc bắt luyện hóa thành cổ trùng cho mình.

Còn Khâu Cấm Nhi, Tả Tương Sinh và Điền Diên Tông bọn họ cũng lén bắt rất đông luyện khí sĩ ma tộc, phần lớn là cường giả Pháp Thiên Cảnh, sau khi luyện hóa thì cất vào trong nguyên thần bí cảnh để ôn dưỡng.

Ba Tuần cũng luyện hóa hai Côn tộc, đều là Pháp Thiên Cảnh, vô cùng cường đại.

Chỉ là, Côn tộc cường đại như Xuân Bao Nhi thì ngoài Chung Nhạc ra không ai bắt được, những Côn tộc Thông Thần Cảnh còn lại thì tự hủy nguyên thần, không chịu khuất phục.

Chung Nhạc loại bỏ thẳng các Côn tộc Thông Thần Cảnh vừa rồi khó khăn lắm mới luyện hóa được khiến các luyện khí sĩ đều thấy đáng tiếc và may mắn.

- Nhưng luyện hóa Côn tộc mang tới Tổ Tinh đúng là con đường giúp Chung Nhạc phát triển nhanh!

Chung Nhạc cũng cảm thây chút tiếc nuối, nhưng chỉ cần còn có phương pháp tế luyện của Thiên Thánh Thần Chiếu Kính thì còn có thể luyện hóa nhiều Côn tộc hơn. Hơn nữa hóa thân Ba Tuần của hắn luyện hóa được hai Côn tộc thực lực cũng không tầm thường, chỉ là không bằng Xuân Bao Nhi mà thôi.

Trong huyền băng thông đạo, mọi người chỉnh trang lại rồi đi về Côn Tinh.

Chung Nhạc và Ba Tuần vẫn đi phía trước, gọi là dò đường nhưng thực ra là mấy thần ma Diêm Ma Ha để họ đi nạp mạng mà thôi.

Không lâu sau họ tới cầu băng. Cây cầu băng này không biết dài bao nhiêu vạn dặm, nó vắt ngăng bề mặt Côn Tinh, phía dưới cầu phong ấn một thứ giống như xúc tu khổng lồ.

Thần nhãn trên mi tâm Chung Nhạc mở ra quan sát xung quanh, tim khẽ chấn động.

Phía dưới cây cầu băng này đúng là xúc tu, chỉ có điều không phải bằng máu thịt mà là được đúc từ thần kim. Bên trong còn có huyết quản, huyết dịch, huyết dịch cũng là thần kim, được luyện thành dạng lỏng!

Xúc tu dài tới mấy vạn dặ?

- Đây là Côn tộc gì?

Hắn không khỏi thấy nổi dao gà. Cái xúc tu này có lẽ thứ thần bí đả thông Tổ Tinh và Côn Tinh, tạo nên một đường thông đạo giữa hai nơi.

Tổ Tinh và Côn Tinh cách xa như vậy, chiếc xúc tu này lại nối liền được chúng, rõ ràng uy năng của món bảo vật này có lẽ còn hơn cả trấn tộc chi bảo cấp thần tộc!

- Lẽ nào là trọng bảo hoàng cấp?

Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng, trên đó còn có rất nhiều hoa văn, có lẽ là đồ đằng văn. Chỉ là đẳng cấp quá cao, ngay cả thần nhãn Phục Hy cũng không lĩnh ngộ được gì.

Tân Hỏa mượn thần nhãn hắn nhìn, gật đầu nói:

- Đúng là trọng bảo hoàng cấp, chỉ là, vẫn chưa bừng được Chiến Tranh Chi Giác, cũng không bằng thanh thần kiếm của Tiểu Hiên Viên. Nhưng đây không phải xúc tu mà là cái mồm.

- Mồm?

Chung Nhạc giật mình, kêu lên thất thanh:

- Mồm của thứ gì? Răng mọc chỗ nào?

Tân Hỏa cười:

- Chắc là của Mẫu Hoàng. Con Mẫu Hoàng này đã là hoàng cấp rồi, không hề thua kém Bích Tà Thần Hoàng thời kỳ đỉnh cao. Con Mẫu Hoàng đồng quy vu tận với Bạch Hầu vẫn là cấp thần hầu, chưa luyện mồm thành thần binh. Còn răng ở đâu thì đương nhiên trong mồm rồi.

Chung Nhạc nhìn cái mồm dài tới mấy vạn dặm đó, giống như con đường dài. Nghĩ tới con đường này mọc đầy răng trắng ởn là hắn lại không rét mà run.

- Năm đó Bạch Hầu phát hiện cái xúc tu này xuyên qua không gian nối liền với Tổ Tinh nên tìm điểm bắt nguồn. Phát hiện Mẫu Hoàng đang dẫn đại quan Côn tộc tới. Bạch Hầu và Mẫu Hoàng lưỡng bại câu thương, Bạch Hầu trước khi chết đã phong ấn con đường này lại.

Hắn ngẩng lên, thấy cây cầu vẽ một đường cong dài trên không trung, rơi vào một cái động khổng lồ, sâu xuống lòng đất, nói:

- Mấy năm nay trong Côn Tinh không xuất hiện cường giả cấp Thần Hầu, không thể phá giải phong ấn của Bạch Hầu. Vậy thì phong ấn này sao lại bị lỏng lẻo được nhỉ?

Hắn không khỏi bất an:

- Tân Hỏa, phong ấn của Bạch Hầu đột nhiên bị nơi lỏng có phải có nghĩa là Côn Tinh lại xuất hiện một con Mẫu Hoàng rồi không?

- Có khả năng.

Tân Hỏa suy nghĩ rồi nói:

- Đám Côn tộc này phi hành trong vũ trụ, ăn không biết bao nhiêu tinh cầu, cướp đi nhiều tài nguyên như vậy, không sinh ra một Mẫu Hoàng mới thì đúng là không có thiên lý. Phá hoại được phong ấn Bạch Hầu chắc là Mẫu Hoàng cấp Thần Hầu. Đương nhiên, cũng có khả năng là do tác dụng phong ấn của Bạch Hầu bị suy giảm, không thể chặn được những thần ma Côn Tộc kia. Nhưng ta cảm thấy Bạch Hầu liều chết phong ấn, tác dụng không thể lại nhanh chóng tan biến như vậy được.

Chung Nhạc lại rùng mình.

Mẫu Hoàng cấp Thần Hầu, Thần Hầu trên Tổ Tinh đã chết sạch, cường đại nhất hiện nay là Hiếu Mang lão tổ, nhưng lão cũng nửa sống nửa chết, làm sao chống cự được sự xâm lược của Mẫu Hoàng Côn tộc?

Quan trọng nhất là bọn họ lại tới sào huyệt của Mẫu Hoàng, có lẽ chết cũng không biết tại sao!

- Tân Hỏa, ngươi có cách nào thoát ra khỏi đây không?

Chung Nhạc hỏi.

- Tại sao lại phải chạy?

Tân Hỏa ngạc nhiên:

- Mẫu Hoàng và Côn tộc tới Tổ Tinh cũng phải ngoan ngoãn thôi. Hơn nữa ngươi dùng Thiếu Hạo Chung bảo vệ, đủ để giữ mạng, sẽ không bị Mẫu Hoàng ăn đâu. Chắc chắn Thiếu Hạo Chung sẽ vui vẻ dạy cho Mẫu Hoàng một bài học. Hơn nữa, hiếm khi tới được một tinh cầu kỳ quái thế này, chúng ta hãy quan sát kỹ một chút, chưa biết chừng lại tìm được một con mẫu trùng xinh đẹp để giao phối...

Chung Nhạc suýt nữa thì hộc máu, phẫn nộ:

- Cùng mẫu trùng giao... Ta còn chưa đói tới mức đó! Đúng rồi, ở đây cũng cảm ứng được Thiếu Hạo Chung?

- Ở đây cách Tổ Tinh không xa, đương nhiên có thể cảm ứng Thiếu Hạo Chung.

Tân Hỏa cười.

- Cách Tổ Tinh không xa?

Chung Nhạc mơ hồ, vội nhìn quanh tìm kiếm trên bầu trời.

Con mắt thần nhãn của hắn xuyên qua tinh không, đột nhiên người run lên, sững sờ nhìn về phía sau thông đạo.

Giờ hắn đang đứng trên không trung Côn Tinh, khi vào huyền băng thông đạo hắn thấy bề mặt Côn Tinh và bầu trời sao phía sau Côn Tinh, không có bất cứ tinh cầu nào.

Nhưng giờ nhìn phía trước Côn Tinh thì hắn thấy một ngôi sao giống như bảo thạch.

Gần họ nhất là Thổ Diệu Tinh, rồi tới Mộc Diệu Tinh, Hỏa Diệu Tinh, sau đó là Tổ Tinh.

Phía sau Tổ Tinh là Kim Diệu Tinh, Thủy Diệu Tinh, sau đó chính là mặt trời!

Côn Tinh đã vào trong Thái Dương Tinh Hệ, trở thành ngôi sao thứ bảy trong Thái Dương Tinh Hệ, ngôi sao màu xanh thứ bảy!

Chung Nhạc lạnh người, tuy với tốc độ của Côn Tinh này muốn tới Thổ Diệu Tinh có lẽ cũng mất một năm, tới Tổ Tinh một năm rưỡi, nhưng Côn Tinh đã tìm được phương vị của Tổ Tinh.

Trên cầu băng, các luyện khí sĩ thần ma phía sau thấy Chung Nhạc dừn bước nhìn phía sau họ thì khó hiểu, quay lại nhìn, chỉ thấy mấy ngôi sao nhỏ và mặt trời to bằng đầu ngón tay.

- Chung Sơn thị đang nhìn cái gì thế?

Một vị cự phách Côn Bằng thần tộc nhìn ra xa, đột nhiên bật cười:

- Ngôi sao thứ hai đằng kia hình như là Mộc Diệu Tinh chúng ta...

Hắn nói tới đây đột nhiên rùng mình, đứng đơ người trợn mắt, chân tay lạnh toát.

Phía sau hơn mười vị thần ma quay lạ, Bạch Trạch thị thần minh Bạch Vân Thương đếm mấy ngôi sao kia:

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... sáu ngôi sao. Không phải nghĩa là...

Hắn bỗng trắng bệch mặt, các thần ma khác cũng tái mét, thần hồn lạc phách.

- Tin Chung Sơn thị có được không sai...

Một vị thần minh lẩm nhẩm:

- Côn Tinh đúng là không cách xa Tổ Tinh nữa rồi...

Tất cả mọi người tâm cảnh đều nặng nề, một trận tai kiếp sắp tới rồi. Đối với Tổ Tinh mà nói có thể sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.

- Trên Tổ Tinh nhiều đế lăng như vậy, chôn cất nhiều Thiên Đế như vậy, có gì mà lấy làm lạ?

Tân Hỏa không hiểu, nói.